Thiên Tài Tướng Sư

Chương 131: Nghịch Thiên Cải Mệnh (Thượng)



- Alô, Thanh Nhã sao? Là anh, Diệp Thiên. . .

Điện thoại reo đến tiếng thứ hai đã được nối, thực hiển nhiên, Vu Thanh Nhã có lẽ đã chờ cú điện thoại này của Diệp Thiên.

Không đợi tiwngs của Vu Thanh Nhã vang lên, Diệp Thiên liền hỏi ngay :

- Thanh Nhã, chuyện gì xảy ra, sao em tìm anh?

Vu Thanh Nhã cũng là người đúng mực, cũng không hỏi tới Diệp Thiên đi đâu, nghe được thanh âm của Diệp Thiên, nói thẳng:

- Diệp Thiên, chú Diệp gọi điện thoại, nói trong nhà có việc gấp, bảo anh về sớm một chút ...

- Trong nhà có việc gấp?

Đầu Diệp Thiên vang một tiếng, trong lòng có cảm giác rất xấu dũ, lập tức mở miệng nói:

- Thanh Nhã, anh hiểu rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau...

Cúp điện thoại rồi, Diệp Thiên ngẩng đầu nói với Từ Chấn Nam:

- Lão Đại, cho em mượn điện thoại dùng một chút ...

- Không có việc gì, Diệp Thiên, cứ gọi thoải mái, đừng sốt ruột. . .

Từ Chấn Nam từ trên giường ngồi dậy, lão Nhị và lão Tứ đều đã về nhà, hiện tại ký túc xá chỉ có hai người bọn họ.

- Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không thể liên lạc được... Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không thể liên lạc được…

Khiến Diệp Thiên buồn bực chính là, điện thoại của cha lại không thể gọi được, điện thoại trong nhà cũng không ai nhấc, điều này làm cho bóng ma trong lòng hắn lớn lên.

Ấn tắt đi. Diệp Thiên lại bấm điện thoại của sư phụ, gần đây mỗi tuần hắn đều phải gọi một lần, dãy số đó đã sớm ghi tạc trong đầu, nhưng lúc này, tay Diệp Thiên bấm số lại có chút run rẩy.

- Reng... reng... Alo, là Tiểu Thiên sao?

Sau vài tiếng chuông chờ đợi đi qua, trong điện thoại truyền lại tiếng của Diệp Đông Bình.

- Cha, là con, sư... . . . Sư phụ... Sao... . . . sao rồi?

Giọng của Diệp Thiên có chút run rẩy, điện thoại của cha không tín hiệu, gọi vào máy sư phụ lại là Diệp Đông Bình nghe, tựa hồ có thể đoán ra vấn đề.

- Tiểu Thiên, lão Lý ngày hôm qua bị ngã, tình hình thật không tốt, hiện tại không thể nói chuyện, cũng không thể cử động, ba... ba thấy, con nên nhanh chóng trở về đi…

Diệp Đông Bình biết rõ tính cảm của con trai và lão đạo sĩ, sau khi vợ của Nhị Lăng đến nấu cơm về báo cho hắn tình hình lão đạo sĩ, Diệp Đông Bình bỏ hết mọi chuyện cần thiết, lập tức tới điện thờ.

Nghe thấy sư phụ còn sống, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, buộc mình tỉnh táo lại, mở miệng nói:

- Ba, trong ngăn bàn trong phòng của sư phụ ngủ có một cái hộp ngọc, bên trong có một con sâm núi, ba cắt nó thành miếng, mỏng một chút, sau đó mỗi ba giờ ba cho sư phụ ngậm một miếng, con lập tức trở về...

Củ sâm này là Diệp Thiên mua được năm ngoái, bỏ hơn hai nghìn đồng mua từ một người Đông Bắc, vốn là biếu sư phụ, nhưng lão đạo sĩ lại không dùng, tìm cái hộp ngọc cất vào.

- Ừ, Tiểu Thiên, con cũng đừng có lo, trên đường nhất định phải chú ý an toàn…

Diệp Đông Bình tuy rằng ngoài miệng không chịu thừa nhận phong thuỷ gì đó, nhưng cũng biết trên người con trai có nhiều khả năng lẽ thường không thể giải thích, cúp điện thoại rồi đi tìm củ sâm núi, theo lời Diệp Thiên cắt thành miếng nhỏ để vào miệng lão đạo sĩ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

- Alo, chú Vệ, thật ngại quá, muộn như vậy còn quấy rầy chú, chú có tiền mặt không? Năm nghìn, năm nghìn là đủ rồi, chú Vệ, còn muốn phiền chú đưa cháu ra sân bay...

Sau khi gọi điện thoại cho cha, Diệp Thiên lập tức đánh cho Vệ Hồng Quân, trong ngân hàng hắn có tiền thật, nhưng nửa đêm cũng không thể rút được.

- Lão Đại, trong nhà có chuyện, em đi về trước , sáng mai anh gọi bảo Thanh Nhã một tiếng nhé ...

Nhìn đồng hồ, thực đã là hai giờ đêm, Diệp Thiên lấy điện thoại trả lại cho Từ Chấn Nam, thu dọn nhanh mấy bộ quần áo, cầm cái ba lô đi khỏi ký túc xá.

- Hắt xì... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Một tiếng dừng xe ngay cổng trường Thanh Hoa, Diệp Thiên mở cửa xe ngồi xuống, nhìn về phía vẻ mặt buồn ngủ của Vệ Hồng Quân, nói:

- Chú Vệ, hôm nay thật sự cám ơn chú ...

- Tiểu Diệp, xảy ra chuyện gì?

Vệ Hồng Quân cũng không ngại Diệp Thiên phiền đến hắn, người giống như Diệp Thiên, bình thường muốn kết giao cũng khó.

- Sư phụ khó qua khỏi, cháu muốn về núi, xem có thể giúp sư phụ níu kéo tính mạng hay không. . .

Lúc này Diệp Thiên đã bình tĩnh trở lại, dựa theo suy tính của hắn hai năm trước, sư phụ hẳn là còn có hai năm dương thọ, nói cách khác, chỉ còn cách mình có thể nghịch thiên cải mệnh, mới khiến sư phụ sống lâu thêm một chút.

- Chú đã xem lại, chuyến bay sớm nhất đến Nam Kinh là 6h50 sáng, chúng ta tới sân bay nghỉ ngơi một chút là đến giờ, Diệp Thiên, cháu đừng vội, chắc ông lão nhân gia nói vậy không có chuyện gì...

Vệ Hồng Quân vừa nói chuyện, vừa lái xe chạy tới hướng sân bay thủ đô, mặc dù rất tò mò về sư phụ của Diệp Thiên, cũng không nói thừa một câu nào, nghe thấy vậy, Diệp Thiên cảm kích gật gật đầu với hắn.

- Cảm ơn chú, chú Vệ….

Diệp Thiên nói xong những lời này, liền nhắm hai mắt lại, có cảm giác mang ơn không phải đặt ở miệng, lần này xem như Diệp Thiên lại nợ Vệ Hồng Quân một nhân tình.

Nhưng nói trở lại, giờ phút này, để có thể sớm một giây nhìn thấy sư phụ, Diệp Thiên không để ý bất cứ chuyện gì.

8h50 sáng,máy bay chở Diệp Thiên đáp xuống sân bay Nam Kinh, ra khỏi đại sảnh sân bay, Diệp Thiên lấy tám trăm đồng bao một xe taxi, chạy thẳng về Mao Sơn.

Tới hơn 10 giờ, Diệp Thiên đã về tới tiểu sơn thôn chính mình từng sinh sống hơn mười năm, Diệp Thiên cũng không vào thôn, mà trực tiếp giẫm lên tuyết đọng, lên điện thờ trên lưng chừng núi.

- Két!

Một thanh âm vang lên, Diệp Thiên đẩy của phòng ngủ sư phụ, một làn hơi ấm tràn tới, khiến cho hắn, người vừa chạy băng băng lên núi, cả người như sắp nổ tung, đều cảm nhận được một hơi ấm.

- Sư phụ!

Nhìn thấy lão đạo sĩ nằm ở trên giường, Diệp Thiên cố nén một dòng nước mắt nhưng rốt cục tràn mi mà ra, từng bước quỳ tới trước giường, lấy tay vuốt mái tóc bạc của sư phụ ra hai bên.

Nhìn sư phụ trước mắt nhan sắc tiền tuỵ, hình dung khô héo, nhớ lại người năm đó tóc bạc mà mặt hồng hào, càng già càng dẻo dai bắt tay dạy mình võ nghệ, dạy mình quốc văn tướng thuật dưới đèn, tim Diệp Thiên như bị đao cắt.

Ngay cả đã biết đến sinh lão bệnh tử chính là điều rất bình thường của nhân sinh, nhưng Diệp Thiên vẫn không thể thừa nhận sư phụ sắp phải rời xa mình, cầm thật chặt hai bàn tay khô gầy của sư phụ, hắn khóc không thành tiếng.

Nhận được tin tức Phong Huống cũng chạy lại đây, thấy bộ dáng Diệp Thiên như thế, tiến lên vỗ vỗ vai hắn, nói:

- Tiểu Thiên, lão thần tiên còn chưa làm sao, khí này sắc so với lúc tối đã tốt hơn nhiều, em đừng quá thương tâm...

- Anh Phong, em không sao …

Diệp Thiên lau nước mắt trên mặt, đứng dậy, nói:

- Anh Phong, chị Doanh Doanh cần được chăm sóc, anh đi về trước đi, nơi này có em và ba là được rồi …

Diệp Thiên và nhà Phong Huống vẫn không cắt đứt liên hệ, biết tháng trước Vương Doanh sanh một bé gái, bây giờ còn đang trong tháng cữ, Phong Huống có thể tới hỗ trợ, cũng đã làm khó hắn.

- Diệp Thiên, chị Doanh Doanh của em không sao đâu …

Diệp Thiên cắt lời Phong Huống, nói:

- Anh Phong, nghe em, anh đi về trước đi, mấy ngày nữa bệnh tình sư phụ chuyển biến tốt, em sẽ xuống núi thăm chị ...

- Được rồi, có việc gì em gọi điện thoại cho anh nhé, có muốn... anh chuẩn bị trước một chút hay không?

Phong Huống cũng đã hơn ba mươi tuổi, cũng hiểu đạo lí đối nhân xử thế, hắn nói chuẩn bị, dĩ nhiên là chuyện hậu sự cho lão đạo sĩ.

- Chớ nói nhảm, sư phụ của em ít nhất còn có thể sống hai năm nữa ...

Mặc dù ngoài miệng ương ngạnh, nhưng Diệp Thiên cũng biết, lão đạo sĩ nếu không bệnh không tai họa, quả thật còn hai năm dương thọ, nhưng trải qua chuyện này, mình có thể duy trì thêm một năm cho ông ta, đã là nghịch thiên cải mệnh.

Đợi cho Phong Huống đi rồi, Diệp Thiên bắt mạch cho sư phụ, cảm giác được mạch vẫn vững vàng, lúc này mới yên lòng, lại cho sư phụ một miếng sâm, quay sang ra hiệu với cha.

- Làm sao mà con về nhanh như vậy? Đi mắy bay về à?

Hai người đi ra ngoài điện thờ, Diệp Đông Bình cũng không còn mắng mỏ con.

Tuy rằng ông bất mãn vì lão đạo sĩ dạy con mình ma quỷ, nhưng cái này cũng không gây trở ngại chuyện ông ta tôn kính lão đạo sĩ, nhìn thấy lão đạo sĩ năm đó oai phong thần tiên, lại thành bộ dáng này, trong lòng Diệp Đông Bình cũng vô cùng thương tiếc.

- Ba, ở đây có con là được rồi, ba... Đi Bắc Kinh một chuyến đi, con... con đã tìm được cô ...

Sau khi nghe tin bệnh tình sư phụ nguy kịch, qua một đêm Diệp Thiên dường như chín chắn hơn rất nhiều, hắn cảm giác được lúc trước mình làm những chuyện đó đều thực ngây thơ, ít nhất là trong chuyện giấu diếm cha chuyện cô bị bệnh.

Nếu cô phẫu thuật thành công, đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu cô phẫu thuật thất bại nguy hiểm đến tánh mạng, chẳng khác gì hắn để cha mất đi cơ hội nhìn thấy em gái, đây tuyệt đối sẽ trở thành tâm bệnh suốt đời của Diệp Thiên.

Cho nên giờ phút này, Diệp Thiên nói hết chuyện hắn gặp ở Bắc Kinh, hoàn hoàn không có một tia che dấu cha hắn, thậm chí cả chuyện hắn đem bán nhạc cụ của thầy tu và xem tướng số cho người ta.

- Tiểu Thiên, con ... con nói đều là thật sao?

Theo lời Diệp Thiên nói, sắc mắt Diệp Đông Bình cũng không ngừng biến đổi, khi nghe thấy em gái út bệnh nặng, lòng hắn nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức đến Bắc Kinh.

Nhưng lại nghe được Diệp Thiên đã có trăm vạn, Diệp Đông Bình cũng kinh ngạc vạn phần, hắn không ngờ con trai học đại học nửa năm, mà tài sản đã vượt quá toàn bộ tài sản của chính mình.

Phải biết rằng, Diệp Đông Bình vất vả khổ sở làm kinh doanh nhiều năm như vậy, đến nay vốn quay vòng mới có hơn mười vạn mà thôi, con trai bán cái gì mà nhạc cụ của thầy tu, giá trị đến trăm vạn, hay là năm đó mình áp chế Diệp Thiên là sai sao?

Nhìn thấy cha sửng sờ không nói được một lời, Diệp Thiên lấy ra sổ điện thoại của mình từ trong túi, chỉ vào một số điện thoại, nói:

- Ba, đây điện thoại nhà bác cả, ba gọi sẽ biết...

Nhận số điện thoại Diệp Thiên đưa, tay Diệp Đông Bình có chút run rẩy, cầm lấy điện thoại mà Phong Huống để lại trong điện thờ đi ra xa xa, hắn không muốn để con trai chứng kiến bộ dạng mình thất thố.

- Ngày kia, hẳn là ngày đẹp trời …

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay trên trời, trong lòng trấn tĩnh, sở dĩ hắn đuổi Phong Huống và cha đi, là vì muốn làm pháp, không muốn bị bọn họ thấy mà thôi.