Thiên Tài Tướng Sư

Chương 121: Sảnh triển lãm



Trong suy nghĩ của Vệ Hồng Quân, người có thể mang bên mình đồng "Đại Tề thông bảo" - Diệp Thiên, tuyệt đối là người gia đình có tiếng là học giỏi, mời được hắn cùng mình đi, nhất định có thể tránh được chuyện mình mua phải đồ giả.

- Chú Vệ, cháu thật không hiểu lắm về đồ cổ đâu, chuyện này chú tìm cháu, không đúng người rồi!

Diệp Thiên cũng không phải là khiêm tốn, ngoài tranh chữ của các họa sĩ Cận Đại nổi tiếng, đồ sứ hay đồ đồng thau, hắn không phải dốt đặc cán mai, nhưng cũng biết không nhiều lắm.

Vệ Hồng Quân tìm hắn xem phong thuỷ cho người ta, Diệp Thiên còn có thể giúp đỡ, nhưng tìm hắn xem xét đồ cổ, không khác hỏi người mù.

Diệp Thiên nói chối từ chưa nói xong, đã bị Vệ Hồng Quân cắt đứt,

- Diệp Thiên, cháu đừng khiêm nhường , chú Vệ lại tìm không đúng người sao, chuyện này cứ như vậy đã, ngày kia chú đón cháu, ôi, cháu cũng nên có cái di động nhỉ …

Vệ Hồng Quân cũng thật sự là không cách nào, trải qua một thời gian trong giới sưu tầm, hắn càng ngày càng mất tự tin vào nhãn lực của mình, mà chuyên gia quen biết bị người khác mời đi rồi, tìm được Diệp Thiên coi như là chết đuối vớ được cọc.

- Cháu chỉ là sinh viên, dùng điện thoại làm gì?

Nghe thấy Vệ Hồng Quân nói vậy, Diệp Thiên còn muốn tiếp tục chối từ, lại nghe thấy điện thoại truyền đến thanh âm "tút tút", điện thoại cũng bị cắt đứt.

- Tiểu Thiên, làm sao vậy, ai gọi điện thoại tới thế?

Từ phòng bếp làm việc vừa xong, ra tới nơi Lưu Duy An nhìn thấy Diệp Thiên vẻ mặt đau khổ đứng ở đó, gọi lại hỏi một câu.

- À, vâng, là ông chủ Vệ gọi ạ…

Diệp Thiên thuận miệng đáp, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy dượng, ánh mắt không khỏi lảng đi một chút, lấy điện thoại trả lại cho Vu Thanh Nhã, kéo Lưu Duy An hỏi:

- Dượng, dượng có biết nhiều về đồ cổ hay không? Những đồ giả thông thường có thể nhìn ra không?

Lưu Duy An còn chưa đáp lời, hai người đi cùng hắn liền cướp lời nói :

- Diệp Thiên, em xem như hỏi đúng người rồi, đừng thấy dượng em chơi đồ cổ thời gian không lâu, trình độ có thể so với người chơi hơn mười năm còn cao hơn ...

- ồ? Dượng, vậy dượng phải giúp cháu một chuyện!

Diệp Thiên biết, Lục Sâm sanh ra trong một gia đình khá giả, từ nhỏ tai mắt thấy nhiều, hơn nữa lại làm giáo sư, cũng rất si mê sưu tầm, có thể để cho hắn nói ra lời nói này, có thể thấy được Lưu Duy An có thực lực thế nào.

Lưu Duy An biết người anh rể mình chưa gặp mặt kia mở cửa hàng đồ cổ, lập tức nói:

- Tiểu Thiên, chuyện gì cháu nói đi, là muốn mua vài món đồ cổ mang về cho cha sao? Sáng mai dượng mang cháu đi Phan Gia Viên xem, chú biết mấy người trên tay có đồ tốt…

Mua đồ cổ, cũng không nhất định cần dùng nhiều tiền mới có thể mua được thứ tốt, chỉ cần có phương pháp, cũng là có thể mua được một ít bảo bối, giống như một số người Lưu Duy An biết, có đồ vàng mã chỉ cần dùng giá cả cực thấp là có thể mua được.

Cái gọi là đồ vàng mã, chính là chỉ những đồ mà người cổ đại được hạ huyệt chôn theo, cũng có thể gọi là đồ của người chết, mấy thứ này phần lớn lai lịch cũng không rõ ràng, nhưng không ai truy xét, những năm nay, lượng mua bán đồ vàng mã cũng không phải rất lớn.

- Dượng, không phải việc này, là chú Vệ muốn tham gia cái giao dịch gì về đồ cổ, cháu nghĩ mời chú đi xem giúp ...

Diệp Thiên cười khổ, đem nguyên do sự tình nói ra.

- Được, dượng đi cùng cháu...

Vừa nghe là có chuyện như vậy, mắt Lưu Duy An nhất thời phát sáng lên.

Lưu Duy An tuy rằng bằng cấp không cao, nhưng làm về nghiên cứu, trước kia ở nhà xưởng chính là nhân viên kỹ thuật, sau khii về hưu đầu cơ vào đồ cổ, đối với những việc này cũng rất thích thú, không dám nói có hiểu biết sâu, nhưng đồ giả thông thường vẫn có thể nhìn ra được.

Chẳng qua Lưu Duy An làm người quá mức phúc hậu, không học được kiểu "làm thịt người", giống như là Diệp Thiên mua mấy miếng ngọc hình con giáp kia, người khác ít nhất sẽ đòi tám trăm đồng một cái, mà hắn chỉ bán một trăm, có thể thấy được thái độ làm người rất tốt.

Phàm là người chơi đồ cổ, đều muốn thấy nhiều bảo bối, do Lưu Duy An thân phận quá thấp, tiếp xúc không được những kiểu giao dịch này, bây giờ nghe thấy Diệp Thiên nói có một cơ hội như vậy, dĩ nhiên muốn tới xem một phen .

Hai hôm sau, Vệ Hồng Quân đến đón được Diệp Thiên, liền quay xe chạy đến chỗ tứ hợp viện đón Lưu Duy An, sau đó mới đến nơi giao dịch.

- Lưu lão đệ, hôm nay toàn bộ trông cậy vào cậu vậy...

Vừa lái xe, Vệ Hồng Quân vừa nói chuyện với Lưu Duy An, xe này là hắn mới mua, vừa lái không đến một tháng.

Lưu Duy An là người thành thật, nghe thấy Vệ Hồng Quân nói vậy liên tục xua tay,

- Vệ đại ca, anh ngàn vạn lần đừng nói như vậy, tôi hiểu cũng không nhiều, nếu nhìn nhầm, anh cũng đừng trách tôi nhé...

- Ha ha, hiểu hơn tôi là được…

Vệ Hồng Quân phá lên cười, trong hội, chỉ cần không phải người chơi đồ cổ mà làm giàu, chủ yếu trình độ đều như nhau, thuộc loại người thấy cái gì cũng giống thật, nói mấy câu liền bỏ tiền mua.

Vệ Hồng Quân lái xe chạy đến bãi đỗ xe của một khách sạn năm sao, mang theo Diệp Thiên hai người vào khách sạn, có thể nhìn ra, nhà tổ chức họat động lần này cũng rất dụng tâm, ở khách sạn các góc đều có thể thấy quảng cáo cho hoạt động lần này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Lên tới phòng triển lãm lầu ba, Vệ Hồng Quân lấy ra thiệp mời, hoạt động như vậy cũng không phải ai cũng tham gia được, người có thể nhận được thiệp mời, đều có thân phận nhất định kinh thành, người giống như Lưu Duy An cùng được coi là người trong giới sưu tầm, nhưng không thể được mời.

- Vệ đại ca, cái này... những thứ này đều là để bán sao?

Mới vừa vào vào đến sảnh triển lãm, Lưu Duy An lập tức giật mình chấn kinh, bởi vì ở sảnh triển lãm có rất nhiều chỗ đều có tủ kính, bên trong không phải tác phẩm nghệ thuật cổ, thì là tranh chữ, ngọc khí, đồng thau, đồ sứ, không thiếu gì.

- Đúng, khi hoạt động sắp kết thúc, những thứ này sẽ được đấu giá, lão đệ, đến lúc đó phải dựa vào cậu giúp đỡ, tôi không tin những người nước ngoài này, nói không chừng chính là lấy đồ giả lừa người đó ...

Vệ Hồng Quân có chút giống người từng bị cắn trộm, không còn như truớc kia, trước kia nhìn cái gì cũng giống như thật, giờ thì hoàn toàn tương phản, hiện tại nhìn thấy cái gì cũng đều cảm giác là giả.

Kỳ thật Vệ Hồng Quân nghĩ quá nhiều , từ khi Trung Quốc tiến vào thị trường kinh tế tới nay, chi phí quốc dân tăng vọt, mà thị trường sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật, cũng dần dần nóng lên, giao dịch hàng năm đều tăng lên.

Bởi vậy, một số công ty đấu giá nước ngoài, cũng dõi theo thị trường Trung Quốc khổng lồ này, lần này chính là một nhà đấu giá nổi tiếng của Mĩ tiến vào thị trường tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc, mới đặc biệt tổ chức một lần hoạt động thế này.

Tuy rằng lần này họ lấy ra, không nhất định đều là tinh phẩm, nhưng không thể nghi ngờ tuyệt đối là chính phẩm, bọn hắn cũng không dám vừa mở rộng thị trường sang Trung Quốc, liền gây ra xì căng đan.

Hơn nữa không giống đấu giá chính quy khác, ngoài mấy đồ đấu giá này, người tới tham gia hoạt động lần này, cũng có thể đem bảo bối chính mình mang đến đưa cho ban tổ chức, ban tổ chức sẽ có chuyên gia tiến hành giám định miễn phí.

Giám định xong, người chủ nhân của đồ cổ có thể quyết định để ban tổ chức tiến hành đấu giá miễn phí, giao dịch cùng với những đồ cổ của họ, toàn bộ đều là không thu tiền.

Trong phòng triển lãm này, còn đặc biệt có một loạt quầy trống, nếu người mang bảo bối đến không muốn ban tổ chức tiến hành đấu giá, có thể xin một quầy triển lãm, đặt đồ của mình vào bên trong và triển lãm.

Nói trắng ra là, hoạt động này không giống bày hàng vỉa hè như pử Phan Gia Viên, đồ cổ ở Phan Gia Viên bãi trên mặt đất bán, nơi này được bày trong tủ kính, hơn nữa đồ vật có xác suất là thật cũng cao hơn không ít.

Trong hội trường có không ít người có suy nghĩ như Vệ Hồng Quân, nhiều người đều mang theo một chuyên gia đi cùng, đang tiến hành đánh giá các đồ vật trong tủ kính.

Ở bên phải sảnh triển lãm, có một chỗ rất náo nhiệt, nơi đó là nơi miễn phí giám định đồ cổ, rất nhiều khách quý mang theo đồ cổ đến đang vây ở nơi này.

- Vệ lão bản, ông tới chậm thế, hôm nay không mang vật gì tới đây?

- Lão Vệ, hôm nay không phải chỉ mua không bán chứ? Có phải trong nhà của ông toàn là đồ giả hay không?

Vệ Hồng Quân dẫn Diệp Thiên cùng Lưu Duy An vào, mới đi tới góc kia, mấy người quen biết cùng gọi hắn.

Mấy chiêu này có vẻ khiến Vệ lão bản có chút uất ức, mặc dù mình mua đồ phần lớn đều là giả, nhưng đồ trong nhà những người này sưu tầm được, chắc gì đã là đồ thật?

- Lão Triệu, ông cũng đừng chê cười tôi, hôm nay mang cái gì tốt đến đây?

Người khác dùng giọng điệu đùa vui nói chuyện, Vệ Hồng Quân cũng không để ý, cười ha ha chuyển đề tài.

- Hắc hắc, bình Thanh Hoa thời Ung Chính, lão Vệ, lập tức liền đến phiên tôi rồi, lúc nào rảnh lại cho ông mở mang mắt...

Người được Vệ Hồng Quân nhắc tới cười cười, nhấc tay giơ lên một hộp gỗ được bọc rất kỹ.

Vệ Hồng Quân cười cười nói:

- Được, tôi chờ được mở mắt ...

Vệ Hồng Quân biết, ở trong trường hợp này, người mang đồ vật tới không chắc đã muốn bán, đại đa số người này thật ra vẫn là muốn lấy ra thứ mà bản thân tâm đắc để khoe khoang, muốn lên mặt với giới sưu tầm Bắc Kinh, đó là chuyện rất mát mặt?

- Người số mười bốn, mời lấy đồ đến giám định ...

Bởi vì khách mang đồ đến rất nhiều, ban tổ chức thực hiện sắp xếp theo số, số được gọi vào sẽ tới trước mặt chuyên gia để xem xét, vừa đúng lúc tới lượt ông chủ Triệu mà Vệ Hồng Quân vừa chào hỏi.

- Cái bình Thanh Hoa này của ngài là men màu xanh, kiểu dáng là thời Ung Chính, nhưng thời Khang Hy, Ung Chính và Càn Long vẫn dùng men như Minh triều cũ, màu men này, cùng hoa văn trên cái bình có chút không tương xứng...

Ngồi ở bên trong, giọng của chuyên gia đánh giá đồ sứ truyền ra, nhất thời khiến người chung quanh cười to, tuy rằng những người này phần lớn đều là người ngoài ngành, nhưng đối với lời nói của chuyên gia, cũng đều hiểu được.