Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 215: Đối sách (1)



Phó Thư Bảo nói:

- Hoàng đế bệ hạ xin cứ yên tâm. Nhất địnhta sẽ làm được. Trước giờ này ngày mai, ta nhất định sẽ gọi được bavương tử của bệ hạ vào chỗ này. Cho nên xin bệ hạ hãy nói rõ phương pháp đối phó với Biến Hình Thú cho chúng ta.

- Trên người BiếnHình Thú có một mùi thối cực kỳ khó ngửi, cho nên phải dùng Xà TiênHương của Xà Nhân Tộc để che dấu. Loại Xà Tiên Hương này mặc dù có thểche dấu mùi Biến Hình Thú của nó nhưng gặp phải Bạch Lân Phấn thì sẽ bịđốt cháy. Cho nên có thể hất Bạch Lân Phấn lên người nó, nó sẽ bị thiêungay túi da ngụy trang, lộ rõ nguyên hình.

- Ta vẫn ngạc nhiên là tại sao trên người hoàng đế giả kia lại có mảnh da rắn, hóa ra là vì nguyên nhân kia.

Phó Thư Bảo nói:

- Chẳng qua dù có biện pháp đối phó với nó, nhưng có tả hữu tổng quảnHoàng Kim Vệ bảo hộ, chúng ta làm sao hất Bạch Lân Phấn lên người nóđược?

- Chuyện này thì các ngươi phải nghĩ cách thôi... Dùsao sau khi trẫm chết đi. Trong một tháng là con Biến Hình Thú kia cũngkhông còn cách nào ẩn nấp được nữa. Chẳng qua lúc đó thì e rằng Tú Quốccũng bị nó phá hủy rồi, lúc đó dân chúng sẽ rơi vào khổ nạn. Cho nên các ngươi hãy bỏ dũng khí và trí tuệ ra làm tốt chuyện này. Hiện giờ ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút...

Nói lâu như vậy, hoàng đế Tú Lực đúng là rất mệt rồi. Hắn từ từ nhắm mắt lại.

Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi liếc nhìn nhau một cái, sau đó rời khỏi mộ thất.

Vấn đề chưa giải quyết xong lại nhận được một nhiệm vụ huy hoàng là cứu vớt dân chúng Tú Quốc. Phó Thư Bảo không cảm thấy vinh quang chút nào,ngược lại thấy đau hết cả đầu.

Theo đường cũ trở lại lươngđình, đứng từ trên cửa động nhìn xuống, thấy màn sương mù màu lam đã yếu đi nhiều, hào quang màu lục cũng yếu ớt, không còn mật độ như cũ nữa.Dường như các loại dấu hiệu đều cho thấy hoàng đế Tú Lực thật đã tới lúc đèn cạn dầu rồi, lúc nào cũng có khả năng hai chân duỗi ra mà vĩnhbiệt.

Không có dũng khí nhìn tiếp, Phó Thư Bảo liền đặt bànđá vào chỗ cũ, lại đưa hết bùn đất về lấp lại. Độc Âm Nhi cũng thu lồngbăng trên lương đình, khiến cho tất cả trở lại dáng vẻ ban đầu.

Rời khỏi lương đinh, đi đến cạnh hồ nước, Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi trở về phòng. Lúc đi thì tộc trưởng xà tộc Kim Dịch còn ở trước cửa, giờ đã không còn thấy hắn đâu nữa.

Quay đầu nhìn lại, ánh mặt trờisau trưa chiếu sáng xuống trên Hoàng Kim Điện, ánh vàng lấp lánh. Uynghiêm của hoàng gia được thể hiện mạnh nhất ở nơi này. Kiến trúc hùngvĩ nơi đây khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trước giờ này ngày mai phải đưa ba vị vương tử tới trong mộ thất, còn phải để hoàngđế Tú Lực giả hiện nguyên hình. Hai chuyện này dù là chuyện nào cũng đều khiến người ta đau đầu cả. Mà càng không xong chính là Phó Thư Bảo cònchưa nghĩ ra là nên xuống tay như thế nào.

Ngay lúc đang trầm tư, cửa điện vốn đóng chặt đột nhiên từ từ mở ra. Tả hữu tổng quảnHoàng Kim Vệ đi ra từ Hoàng Kim Điện, phía sau còn có một lão già và một thiếu nữ chầm chậm đi vào Ngự Hoa Viên.

Thấy hai người kia, Phó Thư Bảo lập tức ngẩn ra.

Lão già kia không hề xa lạ gì, chính là tông chủ Mạc Khinh Vân của QuyVân Tông. Thiếu nữ phía sau hắn cũng không xa lạ, chính là kẻ có ý đồcùng Tú Cát mưu sát hôn phu của mình, lại bị hôn phu đâm cho một nhátbút lông - Băng Oánh.

Tìm khắp mọi nơi trong Tú Quốc, BăngOánh vẫn không tìm thấy Tú Cát, sau khi tới kinh đô lại bị đệ tử Quy Vân Tông phát hiện, sau đó bị Mạc Khinh Vân lôi tới Hoàng Kim Thành.

Mạc Khinh Vân và Thái Bình Vương Tước có quan hệ cũng không phải tốtlắm nhưng trước khi tân hoàng lên ngôi, hắn phải chọn gia nhập một phe.Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng chỉ còn cách đứng ở phe Thái Bình Vương Tướcnày. Dù sao thì Băng Oánh cũng được Tú Cát yêu thích, trong tương lại sẽ có quý mệnh làm hoàng hậu.

Cho nên vì tỏ rõ lập trường vàquyết tâm, lần này Mạc Khinh Vân đã tự mình đi cùng Thái Bình Vương Tước tới Hoàng Kim Thành, "xem bệnh" cho Tú Lực hoàng đế. Thậm chí hắn cònđem Băng Oánh đi theo.

Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch.Mạc Khinh Vân cũng không biết rằng cả đời này hắn sẽ không bao giờ gặpđược Tú Cát nữa. Mà Thái Bình Vương Tước ngay lúc hắn rời Hoàng KimThành đã bị Hữu Hoàng Kim Vệ Thác Thiên lôi đi như bắt gà vào trong mộtmật thất không cửa sổ. Ở nơi đó, Thanh Dật Vương Tước và Định ThiênVương Tước cũng đã đợi hắn rồi.

Thế sự thay đổi, ai có thể nhìn thấu toàn cảnh chứ?

Đời người như bàn cờ, ai có thể thắng mãi đây?

Thấy Mạc Khinh Vân và Băng Oánh từ từ đi đến, trong lòng Phó Thư Bảo có cảm giác rất khó nói lên lời. Hắn có thể cảm thấy Băng Oánh có vẻ ưuthương nhàn nhạt sâu thẳm trong tim. Người khác còn không biết tại saonàng ưu thương, nhưng hắn thì biết rất rõ ràng.

Nhớ lạichuyện đâm nàng một bút lông, hắn cũng khó tránh khỏi sinh lòng áy náy.Mặc dù Băng Oánh có lỗi trước, mưu đồ với Tú Cát muốn giết hôn phu làhắn nhưng nàng cũng không phải là loại nữ nhân xấu xa, chỉ là loại người đáng thương không có kinh nghiệm, dễ bị lợi dụng mà thôi.

Hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ Thác Thiên nói với Mạc Khinh Vân và Băng Oánh, sau đó lớn tiếng nói:

- Ba vị vương tử đều đưa người tới xem bệnh cho bệ hạ, bệ hạ cảm thấyrất vui mừng, cho nên cho ta tới truyền ý chỉ, sáng ngày mai các ngươihãy cùng tới Hoàng Kim Thành hội chẩn cho người.

Lưu lại mộtcâu nói này xong, tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ liền rời đi. Ngay lúcbọn họ xoay người rời đi, tộc trưởng Xà Nhân tộc Kim Dịch cũng đi rakhỏi phòng mình. Vẻ mặt nanh ác của hắn lập tức khiến Băng Oánh sợ tớimặt hoa biến sắc.

Mạc Khinh Vân chỉ lạnh nhạt liếc Phó ThưBảo và Độc Âm Nhi một cái liền chuyển lực chú ý sang người Kim Dịch. Domới tới nên hắn chỉ mới gặp mặt Phó Thư Bảo một lần, hơn nữa Phó Thư Bảo và Độc Âm Nhi cũng đã cải trang rồi, cho nên không nhận ra được thânphận hai người. Nhưng Kim Dịch đối với hắn và Băng Oánh lại hình thànhuy hiếp.

Nếu như là đơn đả độc đấu thì thực lực của Kim Dịchkhông thua Mạc Khinh Vân chút nào. Nếu xét về trận doanh mà nói thì bêncó thể uy hiếp Mạc Khinh Vân chỉ có Thanh Dật Vương Tước. Về phần ĐịnhThiên Vương Tước, trong mắt Mạc Khinh Vân hắn, kẻ đó chỉ là một tên vôdanh tiểu tốt giống như người qua đường Ất hay người qua đường Giáp màthôi, căn bản không đáng đếm xỉa tới.

- Không ngờ Mạc tông chủ của Quy Vân Tông lại tham gia chuyện nào nhiệt này, thật sự là lợi ích làm mờ tâm trí mà, ha ha!

Kim Dịch tuyệt đối không khách sáo chút nào, vừa gặp mặt đã nói một câu mười phần đâm chọc.

- Tộc trưởng Xà Nhân tộc Kim Dịch, ngươi không trốn trong ổ rắn hôithối của ngươi, chạy tới Hoàng Kim Thành là nơi chỉ có người mới tiếnvào được, không phải cũng bị lợi ích làm mờ tâm trí hay sao?

Mạc Khinh Vân cũng đáp trả một câu.

- Kim Dịch đâu thèm để ý tới tranh gianh quyền lợi giữa nhân loại cácngươi. Lần này ta tới Hoàng Kim Thành chẳng qua chỉ vì ta có chuyệnriêng muốn xử lý mà thôi. Ai làm hoàng đế đối với lão tử tuyệt đối không cảm thấy chút hứng thú nào!

- Chuyện riêng gì chứ? Không ngại thì nói ra nghe thử xem.

Mạc Khinh Vân cười nói:

- Đệ tử Quy Vân Tông ta hơn một vạn, nói không chừng có thể giúp Kim tộc trưởng đó.

- Hừ! Chẳng qua chỉ là một vạn tên phế vật mà thôi.

Nói một câu khinh miệt, Kim Dịch tựa như không có hứng thú đấu võ mồmvới Mạc Khinh Vân nữa, xoay người tiến vào phòng.[/CHARGE][/HIDE]

- Ngày mai chúng ta sẽ thấy rõ thôi.

Mạc Khinh Vân cũng cười lạnh một tiếng, mang Băng Oánh tiến vào căn phòng tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ cấp cho bọn họ.

Nhìn cánh cửa mở rộng kia, trong lòng Phó Thư Bảo đang suy nghĩ:

- Tộc trưởng Xà Nhân tộc Kim Dịch không tới vì việc tranh đoạt ngôi vịhoàng đế, đó chính là vì tới lấy thứ trong tay La Nghiêm. Vậy đó là Hóathạch hổ phách chứa Sinh hóa Nhân Xà kia và bản đồ da thú liên quan tớibí mật của Luyện Thiên Thần Quyển! Từ đó xem ra, hai thứ kia vẫn cònchưa rơi vào tay Kim Dịch.

Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hơithất vọng. Nguyên nhân chủ yếu khiến hắn lúc đó không đoạt hai thứ kialà muốn thả dây câu dài, bắt con cá lớn, mượn Kim Dịch để giải bí mậttrên bản đồ da thú. Nhưng chuyện tới bây giờ còn chưa có kết quả, hơnnữa còn nảy sinh chuyện hoàng đế Tú Lực thật giả khiến người ta đau đầuthế này.

Trở lại trong phòng, nhìn Phó Thư Bảo vẫn đang trầm tư, Độc Âm Nhi hơi đau lòng nói:

- Bảo ca, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi một chút đi.

Phó Thư Bảo cười khổ nói:

- Nghỉ ngơi ư? Giờ này ta mà còn nghỉ ngơi thì chỉ e rằng sẽ nghỉ ngơicả đời luôn. Ngươi không nhận ra sao? Con Biến Hình Thú kia đã chờ đượcba vương tử và người của bọn họ tới. Ngày mai hắn sẽ hạ sát thủ thôi.Trước lúc đó, nếu chúng ta còn chưa có đối sách thì chúng ta và ba vương tử kia sẽ cùng nhau xong đời.

- Nếu không được thì chúng tanói thật với tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ kia đi. Để bọn họ biết chântướng, có khi bọn họ sẽ ra tay đối phó với Biến Hình Thú kia đó.

Độc Âm Nhi nói.

Trong trầm tư, Phó Thư Bảo ngẩng đầu lên nói:

- Biện pháp này thật ra là biện pháp đơn giản nhất có thể làm được.Chẳng qua dựa theo cách nói của sư phụ Tú Lý, năm năm rồi hắn đã khônggặp hoàng đế Tú Lực. Ta nghĩ rằng nếu thế thì con Biến Hình Thú kia đãkhống chế Hoàng Kim Thành này ít nhất bốn năm rồi. Trong thời gian bốnnăm này, nó khẳng định đã sắp đặt nhân thủ của chính mình rồi. Ngươitưởng hắn sẽ cho hai tổng quản Hoàng Kim Vệ lúc nào cũng có thể giết nó ở bên cạnh mình sao?

- Ý của Bảo ca là sao? Vậy hai tổng quản Hoàng Kim Vệ kia cũng là giả sao?

- Đó chỉ là suy đoán nhưng nếu đã có khả năng như vậy thì chúng ta không thể mạo hiểm được.

- Nếu vậy thì chúng ta không phải chết chắc rồi sao?

Độc Âm Nhi thở dài một hơi, tâm tình buồn chán tới cực điểm. Tình huống như vậy thì nơi này chính là tử địa chứ không còn nghi ngờ gì nữa, gầnnhư không có cửa chạy trốn rồi.

- Còn chưa biết ai sẽ chết đâu.

Phó Thư Bảo nói:

- Thái Bình Vương Tước và Thanh Dật Vương Tước mang người tới Hoàng Kim Thành là vì cái gì?

- Không phải là để chữa bệnh cho hoàng đế Tú Lực sao?

Độc Âm Nhi hơi khó hiểu.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Sai rồi. Sợ rằng là để trừ lão sư phụ ngốc của ta thôi. Hai vương tửkhác căn bản không có ý định để hoàng đế Tú Lực sống sót. Sư phụ ngốccủa ta muốn mang ngươi tới để chữa bệnh, hai vương tử khác lại đều mangtheo cao thủ tới giết người. Hơn nữa ta đoán rằng hai vương tử khác cũng đã có đối sách trọn vẹn rồi. Ví dụ như cho người của mình mai phụcngoài Hoàng Kim Thành, một khi hoàng đế Tú Lực thăng thiên thì bọn họ sẽ bắt đầu thanh trừ hết dị đảng, leo lên ngôi vị hoàng đế!

Mặc dù không biết Phó Thư Bảo có đối sách gì nhưng nhìn vẻ tươi cười quenthuộc của hắn, tâm tình lo lắng của Độc Âm Nhi lập tức đỡ hơn nhiều.

- Ta đoán ngươi đã có đối sách rồi phải không? Là gì thế?

Phó Thư Bảo cười lạnh nhạt:

- Đối sách của ta thật ra cũng đơn giản, đó là liên thủ với Mạc KhinhVân và Kim Dịch, để bọn họ phát tín hiệu, cho người của Thái Bình VươngTước và Thanh Dật Vương Tước ra tay. Đến lúc đó chúng ta phóng hỏa bốnbề trong Hoàng Kim Thành, làm lớn chuyện lên.

Độc Âm Nhi nhíu mày nói:

- Phương pháp này nhìn có vẻ được nhưng làm sao liên thủ được với bọnhọ chứ? Vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đó. Hai người đó đầy mùi thuốc súng, không đánh nhau đã là khắc chế lắm rồi.

Phó Thư Bảo nói:

- Chuyện này ta có biện pháp. Đêm nay ta sẽ tới nói chuyện riêng vớitừng người. Ngươi cũng chuẩn bị tốt đi. Đêm nay chính là thời gian chúng ta hành động sớm.

Mặt trời dần dần hạ xuống, cuối cùng chìm vào đường chân trời phía tây.

Màn đêm buông xuống, Hoàng Kim Thành sáng rực ánh đèn hoa. Thật ra cũng không cần nhiều Hoàng Kim Vệ trấn thủ Hoàng Kim Thành lắm bởi chỉ sốđèn đuốc này cũng đủ khiến những người có mưu đồ âm thầm tiến vào khôngcách nào ẩn trốn rồi.

Chẳng qua, bất luận Hoàng Kim Vệ nàocũng không phát hiện ra, Hoàng Kim Thành thoạt nhìn thì bình yên đã âmthầm hình thành một cơn lốc rất lớn. Mà điểm xuất phát của cơn lốc nàychính là một thiếu niên không đáng là gì trong mắt bọn họ - Phó Thư Bảo.

Đi dưới ánh trăng mông lung, Phó Thư Bảo xuất hiện trước cửa phòng Kim Dịch.

Còn không đợi hắn gõ cửa, tiếng nói lạnh như băng của Kim Dịch đã truyền ra từ trong phòng:

- Nếu ngươi không muốn chết thì sau khi ta nói xong, tốt nhất ngươi nên rời khỏi cửa phòng của ta.

Câu nói đã xong, Phó Thư Bảo vẫn không động đậy, ngược lại rất lễ phép vươn tay ra, gõ gõ lên cửa nói:

- Nếu ngươi không muốn biết Luyện Thiên Thần Quyển ở chỗ nào thì ngươi cứ ra tay đi.

Kim Dịch cũng không hứng thú với việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế TúQuốc. Chuyện duy nhất hắn cảm thấy hứng thú là Luyện Thiên Thần Quyển.Tấm bản đồ da thú nọ có liên quan tới bí mật của Luyện Thiên Thần Quyển, mà không có Luyện Thiên Thần Quyển, hắn có biết bí mật thì có tác dụngcái lông gì?

Thật ra đây cũng là chuyện rất dễ đoán thôi.

Cạch một tiếng nhẹ, cửa phòng Kim Dịch liền tự động được mở ra.

Nhìn thấy Phó Thư Bảo tươi cười đứng ngoài cửa, sắc mặt Kim Dịch vẫn âm trầm như cũ, nói:

- Hừ, nếu như ngươi muốn đùa cợt với ta hoặc có ý đồ khác thì cho dù có tả hữu tổng quản Hoàng Kim Vệ ở đây, ta cũng sẽ không nương tay vớingươi đâu.

- Tộc trưởng Kim Dịch, chẳng lẽ không muốn hỏi ta, tại sao ta lại biết thứ mà tộc trưởng muốn sao?

Phó Thư Bảo nói thẳng vào điểm chính.

- Ta không hứng thú với việc này. Ta chỉ muốn biết vật đó bây giờ đang ở đâu.

Kim Dịch nói.

- Ngay cách vách phòng của ngươi. Trên người Mạc Khinh Vân có nửa khối. Một nửa khác ta biết đang ở đâu, chỉ có ta có thể lấy được.

Phó Thư Bảo lạnh nhạt nói.

- Trên người tên rùa già Mạc Khinh Vân không ngờ lại có nửa khối sao?

Từ một nơi xa xôi như Linh Tú Sơn Mạch đến, Kim Dịch hiển nhiên khôngbiết chuyện Thánh tộc trưởng Độc Lang Tộc bức hôn tại Hổ Thành.

- Đúng vậy, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, một nửa khác đang trong tay Thánh tộc trưởng Độc Lang Tộc, Độc Vô Song.

- Thánh tộc trưởng Độc Vô Song của Độc Lang Tộc sao?

Kim Dịch nhất thời cả kinh, sửng sốt một chút rồi cười âm trầm, nói:

- Nếu như đang ở trong tay nàng thì làm sao ngươi có thể lấy được chứ?

Phó Thư Bảo cười thản nhiên, nói:

- Đương nhiên cũng có điều kiện, nếu không thì cũng không cần liều chết đến gõ cửa phòng ngươi.

- Ngươi có điều kiện gì?

Kim Dịch hồ nghi nhìn Phó Thư Bảo.

Phó Thư Bảo nói:

- Tộc trưởng Kim Dịch là người của Thanh Dật Vương Tước, Mạc Khinh VânMạc tông chủ là người của Thái Bình Vương Tước. Ta là người của ĐịnhThiên Vương Tước. Mục đích chúng ta đến chỗ này, nói thẳng ra không phải chính là muốn hoàng đế Tú Lực chết hay sao? Tối nay chúng ta ra tay,tộc trưởng Kim Dịch ngươi phát tín hiệu để người của Thanh Dật VươngTước tiến công Hoàng Kim Thành.