Thiên Tài Cuồng Phi, Cưới Một Được Một

Chương 96: Gặp vua Tây Trạch 2



“Tiến cung?” Sở Khuynh Nguyệt nao nao.

Cung Dạ Tuyệt cũng không trả lời, chỉ nắm lấy tay nàng, tiếp tục đi về phía trước.

Nghĩ lại tin tức thám tử đã hồi báo lại, thân hình cao to của Cung Dạ Tuyệt chậm rãi tản ra vẻ lạnh lùng lãnh khốc.

Hắn híp mắt lại, đáy mắt loé ra vài tia sáng không nhìn rõ.

Cũng cùng lúc đó, ở một nơi khác, Cung Thiên La8ng chán nản ngồi dựa vào một bên.

“Phế vật! Ngươi là phế vật!” Hắn tức giận vỗ thẳng xuống ghế tựa.

“Vương gia… Không phải do thuộc hạ vô năng… Mà là… Là…” Hắc y nhân kia ôm ngực, ấp úng, thật lâu vẫn nói không nên lời.

“Là cái gì?” Cung Thiên Lăng cắn răng, ngẩng đầu, trong đôi mắt như chim ưng, toàn là hàn ý:”Ngươi tốt nhất tìm một lý do cho thích hợp.”

“Vương gia… Cung Dạ Tuyệt căn bản không phải phế vật a! Thực lực của hắn đã đạt đến Vũ Giai ngũ cấp, thuộc hạ… Thuộc hạ căn bản không phải là đối thủ của hắn a.”

“Ngươi nói cái gì?” Tiếng nói của Cung Thiên Lăng chợt nâng lên cao.”

“Hắn… Hắn đã đạt đến Vũ Giai ngũ cấp…” Còn không chờ hắn nói xong, chỉ nghe một tiếng nổ, toàn bộ cơ thể hắc y nhân bị đánh bay ra xa.

Hắc y nhân này, là người tối hôm qua có ý đồ tập kích Cung Dạ Tuyệt…

Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại đến. Hắc y nhân rốt cục không chịu nổi nữa, trực tiếp bị đánh hôn mê…

Mà Cung Thiên Lăng, cả mặt đều xanh mét, xụi lơ dựa vào ghế tựa.

“Làm sao có thể chứ? Hắn không phải là phế vật sao? Làm sao lại đến Vũ Giai ngũ cấp?”

“Vương gia, làm sao vậy?” Bên ngoài, một nữ tử phong tư yểu điệu, chậm rãi đi vào.

Nàng chỉ mặc một tầng sa y mỏng tanh màu đỏ, trong lúc cử động, hoàn toàn không che đậy được dáng người linh lung.

Nàng cười nhẹ đi lên phía trước, mi như trăng lưỡi liềm, mắt phượng chứa xuân sắc.

Thấy vẻ mặt âm trầm của Cung Thiên Lăng, nàng thuận thế chui vào trong ngực của hắn.

Sắc mặt Cung Thiên Lăng vẫn không chuyển biến được chút nào.

Hắn làm sao có thể an tâm?

Cung Dạ Tuyệt luôn luôn là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái nhất, trước kia hắn ta là phế vật, có lẽ còn chưa có uy hiếp quá lớn, nhưng mà… Hiện tại hình như hắn căn bản không phải là phế vật!

“Hắn đã trở lại…” Cung Thiên Lăng đột nhiên mở miệng, trong giọng nói toàn là lạnh nhạt.

“Trở về thì đã làm sao?” Khoé môi Mị Cơ nâng lên. Cười cực kỳ xinh đẹp.

Nàng thuận tay lấy một trái quýt trên bàn, ngón tay ngọc thon dài tinh tế bốc vỏ.

Thu ba lưu chuyển, mị nhãn như tơ, môi đỏ mọng thơm ngát hương lan, thân thể nhu nhược không xương dựa vào trong lòng Cung Thiên Lăng. Đem một múi quýt đút vào trong miệng hắn:”Chẳng qua chỉ là một Vũ Giai ngũ cấp mà thôi, có gì phải lo ngại?”

“Nhưng mà…” Cung Thiên Lăng muốn nói lại thôi.

Mị Cơ ngẩng đầu lên, trên môi Cung Thiên Lăng nhẹ nhàng hôn xuống:”Có Mị Nhi ở đây, ngài sợ gì nữa?”

Cung Thiên Lăng muốn nói tiếp, hắn nhìn người đang nằm ở trong lòng, rốt cục, nỗi lo trong lòng chậm rãi tiêu tán.

Đúng vậy, có Mị Nhi ở đây, hắn còn sợ cái gì?

Mị Nhi là Vũ Giai lục cấp.

Tuy rằng Vũ Giai lục cấp cùng Vũ Giai ngũ cấp chỉ xê xích nhau một cấp, nhưng cấp số tu luyện càng cao, lúc tấn chức lại càng thêm gian nan. Cũng như, chỉ cần thua kém một cấp, thực lực sẽ cách biệt cả một đoạn đường.

Sắc mặt Cung Thiên Lăng âm trầm, rốt cục mới từ từ khôi phục lại.

Hắn cúi đầu, nhìn Mị Cơ gần như loã lồ trước ngực, đáy mắt xuất hiện dục vọng mãnh liệt.

Vươn tay, bàn tay to của hắn nhẹ xoa khuôn ngực mềm mại của Mị Cơ.

Không đến một lúc, quần áo cả hai đều biến mất.

Cung Thiên Lăng đang muốn nhanh chóng tiến vào, bên ngoài, đột nhiên truyền vào một trận tiếng bước chân vội vã:”Vương gia, không hay, Tuyệt Vương gia tiến cung…”