Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 3: Vây Công



Kim Ngọc, quốc gia lớn và hùng mạnh nhất đại lục này có một hệ thống phân loại pháp sư hết sức khác biệt so với các quốc gia lân cận khác.

Đúng như vậy, pháp sư tại thế giới này không thiếu, tuy nhiên mỗi quốc gia, bang hội lại có những cách phân loại sức mạnh và phân chia cấp độ khác nhau.

Kim Ngọc là một điển hình.

Các Pháp Sư tại quốc gia này được phân chia và sắp xếp theo bốn khu vực lớn cùng tên gọi và cấp bậc bao gồm Tây Lĩnh, Bắc Thành, Đông Vực và Nam Cương.

Đứng đầu mỗi hệ thống này là một pháp sư gọi là Hộ Pháp. Bên dưới mỗi Hộ Pháp lại phân thành ba cấp bậc nhỏ hơn là Kim Pháp, Âm Pháp và Sinh Pháp. Ba cấp bậc này có vị trí cùng quyền hạn không hề giống nhau. Cụ thể Kim Pháp là xem như là cấp bậc nhập môn giới pháp thuật tại quốc gia này, tiếp đó là Âm Pháp, cuối cùng là Sinh Pháp.

Và tại đây, Tháp Ánh Sáng, một thủ phủ tự trị của cường quốc Kim Ngọc, nằm ngoài cùng bờ tây lãnh thổ, đang có vài chuyện thú vị.



Trong một góc nhỏ của tòa thành rộng lớn này, Lan Anh đang bị một nhóm các thanh niên lạ mặt kéo lê. Chúng trói hai tay và bịt mắt cô ấy, cố gắng không cho cô ấy có thể biết được mình đang bị đưa đi đâu.

Vừa nãy vì bất ngờ nên cô nàng không kịp phản ứng, thế nên kết quả thành ra thế này. Cũng may là khi ấy, trên tay cô cầm vài lọ nước, và giờ chúng chính là thứ giúp Hoài đuổi theo nhóm lạ mặt này.

Sau một khoảng thời gian bị kéo lê khá dài thì Lan Anh dần lấy lại cảm giác của tứ chi, chúng đang dần hồi phục, xem ra thứ mà bọn người này dùng lên người cô khá là dỏm, vì thế lợi dụng lúc cơ thể phục hồi, Lan Anh cố gắng vùng vẫy, khiến cho những kẻ này gặp khó khăn và phải dừng lại.

“Mấy người là ai? Mấy người muốn gì?” Lan Anh lắc lắc cơ thể để vùng vẫy, giả vờ sợ hãi hỏi. Nhưng càng vùng vẫy thì đám người này lại càng siết chặt.

“Cô em này xem ra chả biết gì nhể… ha ha.”

Một gã trong nhóm thấy thế liền lên tiếng và ra hiệu, lập tức cả bọn kéo Lan Anh vào góc một con phố nhỏ, khuất sau vài dãy nhà. Hai kẻ trong nhóm đẩy Lan Anh tựa vào tường, rồi tháo bịt mắt. Vừa mở mắt, cô nàng nhìn thoáng qua thì trước mặt hiện diện năm thanh niên côn đồ, không có tố chất lương thiện. Năm tên này nhìn chằm chằm Lan Anh.

“Biết gì là biết gì? Mấy người nói gì thế?.” Lan Anh lên tiếng nhìn chúng, đổi từ thái độ sợ sệt sang tò mò, ánh mắt có phần ướt át, kèm theo sự khó hiểu, mong muốn những kẻ này giải thích. Thấy thế một gã đại diện nói.

“Có người ra giá cho món đồ cô đang đeo trên người đấy, ha ha.”

Chúng nhìn nhau cười rồi một gã khác đưa tay sờ vào sợi dây chuyền Lan Anh đang đeo.

Lan Anh thoáng kinh ngạc vì từ lúc đặt chân đến thế giới này, làm gì có ai biết được họ làm gì và mang theo gì, suy nghĩ là thế nhưng cô nàng cũng không quên lấy lại bình tĩnh, nhìn bọn chúng. Không nói không rằng, chỉ cười mỉm khiến chúng nghi hoặc quan sát. Sóng đến đẩy thuyền, cô nàng cũng biết điều ấy và bản thân cũng có một ít vốn kinh nghiệm khi đọc vài cuốn tiểu thuyết xuyên không, thế nên cô nàng bắt đầu cò cưa.

“Thế sợi dây chuyền này đáng giá bao nhiêu so với đơn vị tiền tệ của mấy người?” Cô ấy hỏi chúng. Một câu hỏi bâng quơ, nhưng cũng là để nắm thêm một vài thông tin, có lẽ sẽ cần thiết về sau.

“Năm trăm Kim Ngọc nếu mang nó về.” Một gã nhanh nhảu tiết lộ, hai mắt lộ rõ sự hám tài.

“Năm trăm cơ à? Ít nhỉ?” Lan Anh cười rồi ra chiều lẳng lơ nhìn chúng. “Đáng tiếc là các anh vừa mất năm trăm đồng đó rồi đấy.”

Cô ấy nhìn chúng không chớp mắt. Trong ánh mắt toát ra một sự cuốn hút kì lạ. Đây là lúc mà Lan Anh cảm thấy thích hợp.

“Hở?.”

Bọn chúng ngạc nhiên trước câu nói cũng như hành động của cô ấy. Nhưng chưa đợi chúng thấm câu nói, Lan Anh đã nhẹ nhàng xoay người, đá vào mang tai một gã kế bên khiến hắn loạng choạng ngã xuống. Đúng như nhận định của cô ấy, bọn bắt người này chỉ là bọn nghiệp dư, đến dây trói cũng không trói kĩ.

Nhóm người này cũng không phải là ngốc, thấy đồng đội bị đá gần như bất tỉnh và cảm giác được tình thế đột ngột thay đổi, lập tức bốn tên còn lại động thủ, cũng là để kiềm chế cô nàng. Có lẽ giờ chúng hơi hối hận khi không lấy sợi dây chuyền ấy trước.

Nói sơ một chút, trước khi đến thế giới này, Lan Anh cũng một sát thủ của tổ chức tội phạm lớn, một thân võ nghệ đầy mình, thế nên việc xử lý những kẻ nghiệp dư này đối với cô ấy có lẽ là bình thường. Và đúng như thế, mới đá tên kia xong thì cô ấy ngay lập tức đã lấy lại thăng bằng, rồi tung một cước chính diện vào một gã phía trước làm gã lùi lại trong khi hai tên cạnh bên đang tiến tới.

Tên còn lại ở sau lưng Lan Anh thì chớp thời cơ, tranh thủ sơ hở liền ôm chặt cô, cố gắng khóa tứ chi, siết chặt.

Cả ba tên thấy cơ hội tốt liền lao lên.

Tiến vào hoàn cảnh này thì biện pháp nào sẽ thích hợp. Trong khoảng khắc của suy nghĩ, Lan Anh lập tức lùi lại cùng lúc đẩy gã đang ôm chặt mình ở đằng sau va vào tường rồi lợi dụng lực đẩy đấy để đạp vào ba kẻ trước mặt.

Nhận thấy mục tiêu lần này có vẻ khó nhằn so với bề ngoài là một thiếu nữ yếu đuối. Thế nên không nói nhiều, chúng rút dao ra, phân chia vị trí, bao vây cô ấy.

“Đấy là do cô em chọn nhá. Chứ bọn anh cũng thương hoa tiếc ngọc lắm.”

Dứt lời chúng cùng lao lên. Lan Anh nhếch mép khinh bỉ, làm bộ chẳng quan tâm.

Một tên cạnh bên vung dao chém ngang mặt cô ấy. Trong tích tắc, Lan Anh nhanh người né lưỡi dao sắc bén đồng thời đưa đôi tay đang bị trói lên đúng lúc một tên khác chém xuống, căn chuẩn xác vị trí lưỡi dao, dây trói lập tức bị cắt đôi.

Tay chân tự do, cũng là lúc cô ấy đáp lễ. Một gã đã nằm từ trước, xem ra chẳng thể nào quay lại cuộc đấu, thế nên không cần quan tâm. Còn lại bốn tên trước mắt, lăm lăm vũ khí trên tay.

Liếc nhìn xung quanh, không có thứ gì có thể làm vũ khí.

‘Đành dùng tay không vậy.’ Lan Anh suy nghĩ và bắt đầu vào thế thủ. Một gã lao lên, cầm con dao chém ngang vai cô ấy. Lập tức lướt mình lách nhẹ, lưỡi dao xoẹt qua cạnh bên. Đúng lúc này dường như nhận thấy sơ hở trong hành động của gã, cô ấy liền dùng thế khóa chặt tay, sau đó cướp luôn con dao của gã.

Ngay khi có được con dao, cô ấy xoay cổ tay, dùng một lực không nhẹ phóng thẳng nó về một hướng, con dao găm ngay vào tường. Rồi nhẹ nhàng đẩy gã ta ra nhưng cũng gây đủ lực vào yết hầu khiến gã không thể đứng dậy.

Còn ba tên, nhìn ánh mắt chúng có lẽ đang tức giận, càng đánh chúng càng hăng máu, nhìn tình hình này thì khó mà có thể chấm dứt được ngay. Đối với một sát thủ được huấn luyện từ bé thì việc một thân bản lĩnh quả là điều bình thường. Vì vậy võ nghệ của Lan Anh đương nhiên hơn hẳn bọn lông bông này.

Lần này cả hai tên cùng chém từ đằng trước, một tên thì đâm sau lưng, phối hợp với nhau tạo thế ‘bánh mì kẹp thịt’ áp đảo. Thấy không ổn, Lan Anh nhanh chóng cởi lớp áo khoát đang mặt rồi chụp lấy hai con dao phía trước, xoay người, kéo cả hai con dao cùng hai thanh niên đối diện ra sau đồng thời quấn luôn con dao của tên thứ ba đang đâm tới vào trong tấm áo.

Sau một loạt động tác nhìn không kịp thì cả ba con dao đều nằm dưới đất, cạnh bên ba tên lê lết, ôm người đau đớn. Xem ra chúng chẳng lường trước được tình huống này.

Nhếch môi, Lan Anh mặc áo khoác vào, phủi phủi tay cũng không quên đá một gã đang ôm tay gần bên một cái, vừa đá xong cũng là lúc Hoài chạy tới.

“Hình như tới hơi trễ thì phải.?” Hoài gãi gãi đầu khi nhìn thấy hiện trường, có lẽ anh ta lo hơi quá.

Lan Anh thấy tình huống này chỉ cười nhẹ.

“Quá trễ. Mau rời khỏi đây, có kẻ đang theo dõi chúng ta, à mà hắn đâu?” Lan Anh nói và nhìn về phía sau Hoài, thanh niên đi cùng hiện tại không biết ở đâu.

“Ai biết!.” Hoài đáp một cách ngắn gọn.



Ngoại thành Tháp Ánh Sáng. Khu rừng nhỏ phía Đông, thời điểm hiện tại, đã có vô số động vật nhỏ chết không rõ nguyên nhân. Không biết vì lí do gì, không một ai dám lại gần khu rừng kể từ lúc nhóm Lan Anh đi ngang qua đây.

Loáng thoáng những người tại đây nghe đồn thì có một sinh vật gì đó đang ẩn nấp đâu đó tại khu rừng này. Một sinh vật đáng sợ.



Tâm điểm của hôm nay có lẽ là sự xuất hiện của Chiêu Anh. Những thanh niên mới lớn, trai tráng trưởng thành hay các quý ông trung niên đều chăm chú nhìn nàng. Họ đứng chen kín cả con phố rộng lớn khiến việc lưu thông có phần trì hoãn.

Có vẻ như nhận ra sự quá khích của đám đông khi nhìn mình, nàng ta vội đóng cửa. Hành động này khiến những kẻ bên dưới lắc đầu tiếc nuối. Vài tiếng xì xào vang lên, đâu đó có tiếng chửi rủa, bực tức.

Bên trong căn phòng, ngồi tựa vào ghế, nàng ta thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. Từ lúc tỉnh dậy tới giờ, nàng vẫn cố gắng tìm lại trí nhớ nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, vì thế nàng cứ ngồi ngắm phố phường, vô tình khiến vài kẻ háo sắc đứng nhìn. Trên bàn cạnh bên lúc này ngoài các vật dụng thông thường thì bất chợt có sự xuất hiện của một đồng xu nhỏ bé.

Đồng xu này in hằn các hoa văn cùng các ký tự kì lạ mà chưa bao giờ nàng nhìn thấy, trung tâm đồng xu nổi hẳn lên hình ảnh của một viên đá, trong viên đá lại có một ký tự khác, hai mặt như nhau, nhìn sơ thì có thể thấy trọng lượng của nó có hơi nặng so với những đồng xu bình thường. Thỉnh thoảng nó toát ra một tia khí lạnh giá khiến cho mặt bàn tỏa chút hơi nhẹ. Điều khó hiểu là đồng xu này từ đâu mà có.

Bên ngoài, sự ồn ào xô bồ dần lắng xuống, mọi người trở lại với công việc hằng ngày, chỉ có mình thanh niên trong nhóm ba người xuyên không là vẫn đứng đó, nhìn khung cửa sổ đã khép lại.

“Cuối cùng, đã tìm thấy!” Anh ta thốt lên nhưng chỉ đủ mỗi bản thân nghe thấy.

‘Chết mày’. Đột ngột một âm thanh vang lên trong đầu anh ta, nhờ đó anh ta lập tức phản xạ, xoay người chụp lấy một con dao đang lao về phía mình.

Một gã nào đó định đâm anh ta, nhưng không thành công. Anh ta khóa tay, lấy con dao, kề lên cổ hắn giữa đám đông.

“Có chuyện gì thế?” Vài người chỉ trỏ hành động lỗ mãng này.

Thấy thế, anh ta ghé vào tai hắn.

“Mày là ai.?”

Gã ta không nói, vẫn chỉ một mực kêu la khi tay mình bị gập lại phía sau, có vẻ khá đau, mọi người xung quanh xúm lại càng đông, họ bàn tán, chỉ trỏ. Con phố lại được dịp ách tắt.

Có quá nhiều người xem. Anh ta nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Lan Anh và Hoài tiến tới thì đột ngột, anh ta thả gã kia ra, đồng thời đạp vào mông hắn.

“Cút…”

Nhìn sơ qua, anh ta cũng đoán được rằng gã này chỉ là một tên trộm vặt, thấy mình là người ngoại quốc nên tới cướp, vì thế sau khi thả hắn anh ta cũng không nghĩ nhiều.

“Chuyện gì vậy?” Lan Anh lên tiếng khi thấy gã kia ôm cánh tay chạy đi.

Anh ta nhìn cô ấy rồi nhìn Hoài.

“Không có gì, trộm vặt thôi.”

Nghe vậy Lan Anh gật đầu, tỏ vẻ hiểu, nhìn anh ta.

“Nãy giờ làm gì ở đây vậy?”

Câu hỏi trống không, chẳng đề cập tên người cần hỏi nhưng anh ta không quan tâm điều ấy, chắc là đã quen với cách xưng hô này. Anh ta nhìn lên cửa sổ ngôi nhà vừa rồi, thì thầm.

“Mục tiêu hoàn thành.”