Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 21: Phát Lực



Đảo quốc Hòa Bình là hòn đảo rộng lớn nhất của thế gian thuộc một quần đảo nằm tại vùng biển Thất Huyền.

Tại đây có một nền văn hóa riêng biệt không nơi nào có thể so sánh. Quần đảo được thành lập từ khoảng 550 năm trước, kể từ lúc Hỏa Tộc phân chia thành hai chi nhỏ hơn gồm Linh Tộc và Mê Tộc.

Sau sự phân chia ấy, Linh Tộc buộc lòng ẩn mình bên trong những khu rừng già rải rác khắp nơi trên thế giới, lấy việc săn bắt, huấn luyện thú làm nghề chính. Vì thế họ còn được gọi với cái tên là Triệu Hồi Sư. Chi còn lại, Mê tộc độc lập tách rời khỏi đại lục, tìm kiếm vùng đất mới và tạo nên một quốc gia với thể chế khác biệt hoàn toàn so với các quốc gia trên đất liền và biệt lập với thế gian, phát triển một loại pháp thuật nổi tiếng khắp thiên hạ, chỉ cần nghe danh là khiếp sợ.

Trí Tâm Thuật, những người sử dụng thuật này được gọi là Mê Thuật Sư.



Trong tiểu quán tồi tàn tại một thôn nông vô danh, một cuộc đấu pháp vừa diễn ra trong chớp mắt, chẳng ai ngờ được điều ấy.

Thanh niên điều khiển những thanh kiếm kia đang khom người đứng dậy, lùi về hướng hai nữ nhân. Cả ba nhìn nhau.

Đơn giản là họ đã nhận thấy được khả năng của Quốc Bình. Tình hình hiện tại không cho phép họ đánh liều tiếp tục đấu pháp.

Vừa rồi mọi chuyện diễn ra tưởng như khá lâu nhưng thực chất chỉ mới vài giây ngắn ngủi.

“Đích thị Trí Tâm thuật trong truyền thuyết.” Nam nhân trong nhóm vừa thở hộc vừa nói.

“Đạt tới trình độ này thì e rằng chỉ có một người là có thể đối đầu với ông ta” Một nữ nhân tiếp lời.

Cả ba nhìn nhau, sau đó đồng thanh lên tiếng.

“Quốc Sư.”

Bất giác nghe được câu nói ấy, người trung niên khẽ hỏi cả ba.

“Quốc sư mà các người nhắc đến có phải mất đi một bên mắt đúng không?”

Khá ngạc nhiên về câu hỏi ấy, tuy nhiên họ vẫn gật đầu. Dù hai bên đang đấu pháp nhưng họ vẫn tôn trọng lẫn nhau, không bên nào có ý muốn hạ sát đối phương.

“Hừm, hắn vẫn còn sống à”. Người trung niên đứng dậy. “Xem ra ta phải tới thăm hắn mới được, cũng khá lâu rồi.”

Nói đoạn người trung niên quay lưng hướng ra ngoài, dường như ông ta chỉ tạm tá túc tại đây giây lát, nhưng giờ thì phải đi rồi.

Ba người kia không nói gì, ông ta cũng không để ý, trong mắt ông ta không hề có ba người này, bằng chứng là chẳng thèm lấy mạng họ. Họ cũng biết điều đó, vì thế cứ đứng nhìn ông ta khuất sau bóng đêm.

Đợi người trung niên đi khỏi, một lúc sau thanh niên trong nhóm mới lên tiếng.

“Thành thật mà nói, dù cho cả ba chúng ta dốc hết sức thì cũng không phải đối thủ của ông ta.” Anh ta thở phào.

“Chúng ta cũng đi thôi, phải về báo với Đại nhân. Dù sao thì cũng đã thất bại.”

Sau câu nói này, không ai nói gì nữa, chỉ đứng đó nhìn ra ngoài.

Đột nhiên như nhớ ra gì đó, nữ nhân sử dụng mê thuật bằng các cánh hoa kia nhìn lại hướng mà Chiêu Anh đang nằm rồi hỏi.

“Còn cô gái này thì sao? tuy rằng chúng ta kịp thời can thiệp, thế nhưng có chắc rằng khi chúng ta đi cô ta không gặp nguy hiểm?”

“Nếu vậy thì đó là số mệnh của cô ta, thời điểm này Thần thú xuất hiện, nhân gian lầm than, hà tất chi phải để ý tới những việc như thế này,” Nữ nhân còn lại đáp.

Dù sao thì họ cũng không quen cô gái này, và bản thân đang có nhiệm vụ thế nên họ cũng không dư thời gian để bảo vệ cô ta, vì thế hai người gật đầu sau khi nghe điều có lý.

Nhưng có lẽ hơi áy náy, cô gái sử dụng Mê Thuật liền dùng đôi bàn tay, tạo một pháp chú đơn giản, trong thoáng chốc một màng sương mỏng vô hình bao bọc lấy Chiêu Anh và rồi biến mất.

“Chúng ta đi thôi, pháp chú này sẽ bảo vệ cô ta, vì thế cũng đừng quá lo.”

Hai người kia cũng biết pháp thuật này, vì thế gật đầu tin tưởng, bỏ lại cô gái đang bất tỉnh kia, cả ba lặng lẽ rời khỏi nhà trọ.

Nhà trọ vừa mới ầm ĩ thì giờ đây đã vắng vẻ, lặng lẽ. Có lẽ còn hơn thế, bán kính quanh khu vực thôn nông này hầu như không một bóng người. Một khoảng lặng khá dài.

Trong đống đổ nát của nhà trọ, có thứ gì đó rực lên tí ánh sáng. Một đồng xu cổ đang hằn lên các ký tự kì lạ, chúng sáng một cách lạ thường, và rồi từ đâu một vài cơn gió thổi qua khiến cát bụi vơi bớt trên mặt đồng xu.

Rồi một lực vô hình nào đó nhấc bổng đồng xu lên khiến nó lơ lửng trong không trung.

Một vòng pháp chú xuất hiện và bắt đầu quay quanh đồng xu, nó to dần to dần và rồi các cổ ngữ trong vòng chú pháp đó di chuyển vị trí. Chúng sắp xếp xáo trộn lại thành một dòng văn tự có nghĩa.

Dòng văn tự hằn lên ánh kim.

Xoẹt. Một kình lực vô hình lan tỏa.



“Cảm thấy gì không?” Một cô gái trong số ba người vừa rời nhà trọ đột ngột khựng lại.

Cô ta vừa cảm giác được hiện diện của một nguồn năng lượng khá phức tạp. Nguồn năng lượng này mang một sức mạnh cổ, có lẽ quá cổ so với sách vở cô ta từng đọc.

“Thấy gì?” Nam nhân kia lên tiếng.

“À, không có gì. Chắc chỉ là gió thôi.” Cô ta lắc đầu, không chắc với cảm nhận của mình.

“Chúng ta đi tiếp thôi” Nữ nhân còn lại nói.

Cách đó khá xa, Quốc Bình cũng đã dừng lại. Âm Huân cùng Địa Ti trong túi ông ta đã cảm nhận thấy biến động. Chúng liên tục kích phát ánh sáng, hưởng ứng với nguồn năng lượng vừa lướt qua. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Sau đó chúng bình thường trở lại.

Quốc Bình trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì. Ngừng lại một lúc, ông ta thử cảm nhận thêm lần nữa rồi cất bước. Nguồn năng lượng đã biến mất.



Đồng xu rơi xuống sau khi các cổ ngữ tan biến.

“Hơ.”

Chiêu Anh cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc mộng dài.

Cơ thể nàng ta đã bớt suy nhược. Có lẽ vì vừa rồi Tử Mang đã trả cho cô ấy một vài phần sinh lực mà nó cướp.

Tuy đã tỉnh thế nhưng nàng ta cũng còn khá yếu. Đầu óc trống rỗng, không thể nhớ gì, một vài mảng ký ức mơ hồ chợt hiện lên cho thấy nàng ta đang đứng nhìn về hướng cánh đồng, có một thứ gì đó khá to lớn gầm rú.

Chỉ nhớ có thể, còn vì sao nàng ta ở đây, nàng cũng chẳng biết.