Thiên Nga Đen

Chương 27



Hai người dừng lạitrước một cửa hàng bán áo khoác lông chồn, nhân viên bán hàng đến gần giớithiệu, tất cả các áo khoác lông trong cửa hàng đều được sản xuất tại Bắc Âu vàBắc Mỹ, đều bằng da thật, kiểu dáng mới mẻ độc đáo.

Tiêu Lỗi thay Lâm YếnVũ chọn một chiếc áo khoát lông chồn dài, màu xám bạc, chất lông mềm mại mịnmàng, lại đưa cô đi chọn một chiếc mũ cùng màu.

“Em không muốn mặc cáinày, giống như bọn nhà giàu mới phất, còn có, không có một chút bảo vệ môitrường.” Lâm Yến Vũ từ chối mặc áo khoác bằng lông chồn. “Mặc vào thử xem, chắcchắn ấm áp hơn so với chiếc áo trên người em.” Tiêu Lỗi tuyệt đối tự tin với guthưởng thức của chính mình, đích thân chọn quần áo cho cô gái của mình, khôngnói đến vật liệu phải là tốt nhất, kiểu dáng cũng phải vừa ý.

“Mặc da động vật, làtội nghiệt.” Lâm Yến Vũ luôn cảm thấy không thoải mái. Tiêu Lỗi thay cô mặcquần áo vào: “Trước tiên mặc tạm như vậy đi, lúc trở về nếu em không mặc thì điquyên góp cũng tốt.”

Tiêu Lỗi cũng khôngrảnh rỗi cùng cô nói chuyện bảo vệ môi trường gì đó, trân trọng động vật gì đó.Bảo vệ động vật, khái niệm chúng sinh bình đẳng, như vậy tốt nhất là nên ănchay. Chẳng lẽ gà vịt ngỗng cá không phải là động vật, chẳng lẽ thấp kém hơn sovới chồn.

Một bên thì hưởng thụsự tiện lợi của nền văn minh hiện đại, khí thải của xe hơi gây ra hiệu ứng nhàkính, sản xuất rác thải không phân hủy; một bên làm bộ làm tịch bảo vệ độngvật, điều này không phải ý nghĩa thực sự của việc bảo vệ môi trường. Bảo vệđộng vật, phải bắt tay vào làm ngay từ đầu, việc bảo vệ môi trường của TráiĐất, chính là trân trọng tất cả mọi chúng sinh.

Lâm Yến Vũ ngoan ngoãnmặc vào, bộ dáng không cồng kềnh chút nào, trông rất sang trọng và quyến rũ.Quần áo chính là như vậy, không cần quá đắt tiền, còn phải xem người đó mặc cóđẹp hay không, Tiêu Lỗi chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra được, cô thích hợp mặcloại quần áo này, quyến rũ mà không hề dung tục, đánh giá một lượt, cảm thấykhông sai, quẹt thẻ trả tiền.

Có vài thứ đạo lý,đồquý ắt đắt tiền, đắt tiền chưa chắc là đồ tốt, nhưng đồ tốt nhất định là đồquý, cụm từ hàng đẹp giá rẻ, đến ngày nay chỉ tồn tại trong từ điển thành ngữ,tiền nào của nấy, chỉ có mua lầm, không có bán sai.

Tiêu Lỗi không biết,trong khi anh nhìn Lâm Yến Vũ, các nhân viên trong cửa hàng cũng vụng trộm đánhgiá anh, một người đàn ông đẹp trai tinh tế, lại ra tay hào phóng, người phụ nữđược anh xem trong thật là may mắn. Động tác ký vào hóa đơn cũng cực kỳ đẹp,chữ viết cũng đẹp, các nhân viên bán hàng hâm mộ nhìn theo đôi tình nhân tuyệtđẹp rời đi, bàn tán cả nửa ngày.

Mua áo khoác xong, TiêuLỗi lại dẫn Lâm Yến Vũ đi mua giày. Lâm Yến Vũ không thích mang UGG*, chê kiểudáng không đẹp mắt, đành phải dẫn cô đi mua giày ống.

Một đôi giày da nai conlàm bằng tay xinh đẹp, đế bằng, mang ở chân rất thoải mái, hơn nữa còn rất ấm.Tiêu Lỗi ném đôi giày cao gót của Lâm Yến Vũ đi: “Em mang cái này, không lạnhchân mới là lạ.” “Nhưng đó là hàng hiệu Italy, anh lại ném đi như vậy…” Lâm YếnVũ có chút đau lòng. Tiêu Lỗi cười khinh thường.

“Có nhớ lần đầu tiênanh dẫn em đi mua quần áo không?” Tiêu Lỗi cầm theo hai túi to, nắm tay Lâm YếnVũ, hỏi cô.”Không nhớ.” Lâm Yến Vũ xoay đi, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chuachát.

Siết chặt tay, cả haicùng đắm chìm trong ký ức…

Lần đầu tiên anh dẫn côđi mua quần áo, là mua nội y. Khi đó cô mới 15 tuổi, quen anh chưa lâu, anhphải đi học đại học, trong kỳ nghỉ hè trở lại Bắc Kinh mới dẫn cô đi chơi.

Trên xe, anh vốn địnhgiúp cô thắt dây an toàn, kết quả nhìn thấy cô kín đáo co ngực thu lưng lạingồi ở ghế phụ, rất là kỳ lại, nên cúi xuống vỗ nhẹ vào lưng của cô: “Thẳnglưng lên, em ngồi như vậy trong thời gian dài lưng sẽ bị gù đó.”

Cô hơi hơi ưỡn ngựclên, nhưng rất nhanh thân thể lại đổ xuống, dường như có chút ngượng ngùng, anhlại càng thấy lạ: “Bé con, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?” Cô lắcđầu, nét mặt có chút thẹn thùng.

Anh nghi ngờ khôngthôi, tầm mắt đảo một vòng trên người cô, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực cô, ngạcnhiên: “Không có mặc nội y?” Cô bé này, cô có biết hay không một cô gái xinhđẹp mà “trung tâm trống rỗng” sẽ đưa đến bao nhiêu ánh mắt lang sói của đànông.

Khuôn mặt của cô bởi vìsự đụng chạm của anh mà sớm xinh đẹp như hoa đào, khẩn trương đẩy tay anh ra:“Đừng chạm vào em.” Anh ngượng ngùng cười: “Anh không phải cố ý, chỉ cảm thấylạ, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh,tại sao không mặc nội y?”

“Vội vã ra ngoài, kéogấp làm dây đeo bị hỏng rồi.” Cô nhấp khóe miệng, có một chút ý cười ngượngngùng.”Vậy em có thể mặc cái khác, cũng đâu phải chỉ có một cái.” Tiêu Lỗi nói.

Đầu của cô càng cúithấp hơn, dùng một âm thanh như tiếng muỗi kêu hừ hừ: “Đều nhỏ cả, mặc rấtchật, không thoải mái, hơn nữa dây đeo dễ dàng bị chật căng đứt hết.” Tiêu Lỗilúc này mới ân một tiếng, nhìn cô: “Vậy tại sao em không nói với dì Diệp, để dìmua cái mới cho em .”

Thế này cô mới ngẩngmặt lên: “Mẹ em đi biểu diễn ở nước ngoài rồi, hơn nửa tháng nữa mới trở về.”“Vậy em có thể tự đi mua, việc nhỏ như vậy em không thể tự mình làm à.” TiêuLỗi thấy rất lạ, chẳng lẽ ngay cả cái nội y cô cũng không tự mua được? Trongtrung tâm mua sắm có rất nhiều đấy thôi.

Cô không nó gì, nét mặtcó chút không vui. Tiêu Lỗi chú ý tới biểu tình cô có biến hóa, có chút đoánkhông ra tâm tư của cô, đành hỏi: “Nếu không, anh dẫn em đi mua, em suynghĩ xem em muốn mua kiểu gì, tự em chọn.” Cô vẫn lắc đầu: “Không cần.” Cáimiệng nhỏ nhắn mím chặt, diện mạo vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Tiêu Lỗi nghĩ chắc làcô đang ngượng ngùng, cười nhẹ: “Anh chỉ đưa em đến dưới lầu của trung tâm muasắm, tự em đi lên, được không?” “Trong nhà một ngày ba bữa đều có người giúpviệc đến làm, mẹ em chỉ cho em đủ tiền sinh hoạt phí, mẹ không cho em tiêu tiềnlung tung.” Cô xoa gấu áo, lại dùng âm thanh như tiếng muỗi kêu nói.

Lúc này Tiêu Lỗi mớihiểu ra, vì sao nét mặt vừa rồi của cô không được tự nhiên như vậy. Mẹ cô cũngthật là, chăm sóc con gái thành ra như vậy? Đã 15 tuổi rồi, còn kiểm soát chặtchẽ tiền tiêu vặt của cô, gia đình cô cũng không phải là không có tiền, khôngcho tiền thì ít nhất cũng phải quan tâm quan tâm đến con gái một chút, 14- 15tuổi, đây là thời điểm các cô gái dậy thì nhanh nhất, chuyện quần áo nhỏ khôngthể mặc là thường xuyên, làm mẹ thế nào lại không chú ý đến điều này?

“Dì Diệp cũng thật là,dì không phát hiện ra quần áo của em nhỏ đi sao, sao em không nói với dì?” TiêuLỗi trìu mến nhẹ vỗ về mái tóc dài của Mộ Tình. Mộ Tình nhăn mặt cau mày: “Anhkhông được nói mẹ em như vậy, do mẹ em quá bận, nên đã quên.”

Tiêu Lỗi nhún vai:“Được rồi, anh không nói. Anh dẫn em đến trung tâm mua sắm để mua, em yên tâm,anh có mang tiền. Con gái không mặc nội y sao được, ảnh hưởng đến sự pháttriển.” Mộ Tình cười với anh, trong lòng ngọt ngào .

Thời gian họ biết nhaucũng không phải dài, nhưng giống như đã biết nhau mấy trăm năm về trước, khôngcảm thấy xa lạ, cô có tâm sự gì đều sẵn sàng nói với anh, cho dù đó là tâm sựkhông thể nói với người khác, bản thân anh cũng giống như cô, có thể chia sẻbất cứ điều gì.

Sau khi đến trung tâmmua sắm, họ đến một cửa hàng nội y, nhân viên bán hàng nhiệt tình giúp Mộ Tìnhđo kích cỡ, lại giới thiệu vài kiểu nội y thích hợp với một cô gái cho cô. MộTình chọn vài kiểu mình thích vào phòng thay đồ mặc thử, cuối cùng chọn haicái, một cái màu hồng có in hình gấu, một cái màu trắng có hoa, đều rất đángyêu. Mặc vào người, cô cảm thấy thật hài lòng.

Tiêu Lỗi đến quầy thungân thanh toán tiền, thấy tinh thần của Mộ Tình tốt hơn nhiều so với trướckia, cũng không còn co ngực thu vai nữa, nắm tay cô đi vào thang máy. Thang máycó nhiều người, Tiêu Lỗi ôm Mộ Tình vào lòng, không để cho người khác có cơ hộitiếp xúc cô. Khung xương của cô nho nhỏ, ôm lấy không chút tốn sức. Mộ Tình tựavào vai anh, suy nghĩ, đây là anh muốn bảo vệ hay là ham muốn chiếm giữ, ởtrong thang máy, dường như không cần che chở cho cô kỹ như vậy?

Hơi thở của anh phà vàogáy cô, nhiệt độ cơ thể lờ mờ xuyên thấu qua lớp áo sơ mi mà tập kích cô, cảngười cô được bao bọc trong thế giới nhỏ ấm áp của anh, rất có cảm giác antoàn, loại cảm giác này cô chưa trải nghiệm qua bao giờ. Hít một hơi thật sâu,hương vị trên người anh cũng rất dễ chịu, nhàn nhạt có một chút vị bạc hà mátlạnh.

Mộ Tình nói: “Hết baonhiêu tiền? Đợi em có tiền sẽ trả lại cho anh.” Tiêu Lỗi cúi đầu và hôn cô:“Đừng khách sáo với anh, không có bao nhiêu tiền, không cần trả anh.”

Mộ Tình lắc đầu: “Khôngđược, em không thể luôn nhận quà tặng của anh.” “Tại sao không thể, anh vui khimua cho em, lại không tốn bao nhiêu tiền. Em nghĩ xem em muốn gì, anh đều muacho em.” Tiêu Lỗi cười với cô, lời ngon tiếng ngọt nói cô không cần cân nhắc.Hoàn cảnh gia đình anh ưu việt, tốn vài trăm đồng mua nội y cho cô, thật sựkhông là gì cả.

Mộ Tình có chút suynghĩ nhìn anh, lập tức cúi đầu, không nói gì. Tiêu Lỗi sợ cô hiểu lầm ý tứ củamình, nhanh chóng nói: “Anh mua cho em bất cứ thứ gì em muốn đều do anh tựnguyện, anh không cần em báo đáp gì cả, em không cần mang gánh nặng tâm lý. MộTình, em sẽ không tức giận chứ, không phải anh đang khoe khoang đâu.”

Lúc này Mộ Tình mớingẩng đầu: “Em không nghĩ như vậy, em chỉ muốn nói, anh thật tốt.” “Thật không,em cảm thấy anh rất tốt à?” Tiêu Lỗi nở nụ cười. Còn điều gì có thể cảm độnghơn so với một lời khen của người yêu trong tình yêu đôi lứa?

Mộ Tình gật đầu rấtnghiêm túc. Tiêu Lỗi càng hạnh phúc, ôm lấy eo cô: “Chốc nữa lên xe em lại choanh ôm một cái nha.” Mộ Tình nhăn mũi: “Em đã nói gì nào, anh không có khả năngkhông mưu cầu báo đáp. Tuy rằng anh không cần tiền của em, nhưng anh muốn emcho anh ôm một cái, cái này không được tính là mưu cầu à.”

Tâm tư của cô bé nàythật linh hoạt, Tiêu Lỗi có chút ngượng ngùng, cười nói: “Cái này không giống,cho dù anh không mua gì cho em hết, anh muốn ôm em một cái, chẳng lẽ em khôngcho anh ôm?” “Cũng không nhất thiết.” Khóe mắt Mộ Tình thông minh nhìn lướtqua, ánh mắt đáng yêu giống như một tiểu hồ ly.

Lên xe, Tiêu Lỗi ôm MộTình vào lòng, anh in nụ hôn đầu tiên lên môi cô. Trước kia, anh chỉ hôn lên mácô, chiều nay, anh muốn nhiều hơn nữa.

Lúc đầu cô còn ngâyngười, không biết tại sao anh đưa cô lên ghế sau của xe, đến khi anh ôm cô ngồilên đùi, mới biết anh có ý định xấu, nhưng sau khi ngồi vào trong không giannhỏ hẹp, cô không có chỗ nào để tránh, chỉ có thể để mặc anh liếm hôn môi cô.Ngứa ngáy, đầu lưỡi của anh trong miệng cô liếm mút, khiến cho cô trầm mê trongđó.

Anh không chút che giấukhát vọng đối với cô, hết lần này tới lần khác hôn cô, trong lúc vô ý bàn taytrượt xuống ngực cô, nhẹ nhàng nắm lấy, thật mềm mại, sờ vào thật dễ chịu, côxấu hổ đỏ mặt, xoay chỗ khác, anh cũng nhanh chóng rút tay về, vì anh cảm giácđược vị trí nào đó bên dưới thân thể có phản ứng.

Vì để che giấu dụcvọng, anh buông cô ra, hai người ngồi lại ghế trước. Mộ Tình nhìn thấy hànhđộng cứng ngắc của anh, tay chân có chút luống cuống cài dây an toàn, nhịnkhông được hỏi: “Anh làm sao vậy? Sợ cái gì?”

Giết người, bàn tay nhỏbé của cô còn vươn ra đặt trên đùi anh, điều này làm cho anh làm sao nhịn được,ban đầu tiếp xúc quá thân mật với cô, cũng là một loại tra tấn. Tiêu Lỗi chỉđành nhẹ nhàng lấy tay cô ra, sợ cô nghe được giọng nói như một sắc lang củaanh, khàn cả cổ họng: “Ngồi xuống đi, anh lái xe.”

“Anh hơi lạ.” Mộ Tìnhnghi hoặc nhìn anh. Sức quan sát của cô bé này rất mạnh, tầm mắt di chuyểnxuống dưới, nhìn thấy dưới lưng quần của anh có chút khác thường, ngạc nhiênnói: “Này, nơi này của anh bị làm sao vậy?”

Tiêu Lỗi quả thực muốnphát cuồng, rốt cuộc vẫn là một cô bé, cái gì cô cũng không hiểu, muốn anh phảigiải thích như thế nào, bởi vì anh ôm cô hôn cô, kết quả có phản ứng sinh lý,bản thân anh cũng chỉ là một con nghé mới sinh, anh đâu phải là người đã đánhtrăm trận gặp tình huống gì cũng đều có thể bình tĩnh xử lý.

“Không làm sao hết, emkhông nên nhìn .” Tiêu Lỗi cười xấu hổ. Tuy rằng Mộ Tình chỉ mới 15 tuổi,nhưng cô cũng dần dần hiểu ra, biết rằng dưới tình huống như vậy, cô không nênhỏi nhiều, nhưng vì nhìn thấy mặt anh đều đỏ, bộ dáng còn có chút thống khổ,lại nhịn không được hỏi: “Anh có nghiêm trọng lắm không? Rất khó chịu sao?”

“Rất là khó chịu, nhưngđừng lo, anh chịu đựng được…”

“Nhịn không được thìlàm sao bây giờ?”

“Anh nhịn được. Chờ đếnkhi anh không nhịn được nữa, em đã trưởng thành, có thể giúp được anh.”

“Em trưởng thành có thểgiúp anh? Giúp như thế nào?”

“Này… Ách (tiếng nấtcụt)… Chờ em trưởng thành anh sẽ dạy em.”

“Thế em phải lớn lênbao nhiêu mới đủ?”

“Chờ chỗ này của em từsize A thành size B, cũng không lâu lắm đâu.” Anh chỉ chỉ vào ngực cô.

Cắt! Thật là lưu manh,trong lòng cô lẩm bẩm, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang chỗ khác, không thèm để ýđến anh. Phải mất một lúc lâu, đại khái anh không còn khó chịu nữa, mới khởiđộng xe chạy đi.

Nghĩ đến đây, Lâm YếnVũ nhịn không được bật cười khanh khách. Tiêu Lỗi ngồi bên cạnh cô nhìn qua: “Tạisao bỗng nhiên cười ngây ngô vậy?” Lâm Yến Vũ cắn môi, không nói lời nào.

“Có phải nhớ tới anhhay không?” Tiêu Lỗi vừa cười vừa hỏi. Lâm Yến Vũ kinh ngạc nhìn anh: “Anh biếtem đang suy nghĩ cái gì à?” “Đương nhiên anh biết, bởi vì vừa rồi anh cũng nhớlại thời thơ ấu của em, khi em mặc cái áo màu hồng nhạt in hình con gấu…” TiêuLỗi cười khà khà.

Chẳng lẽ đây gọi là tâmlinh tương thông sao? Lâm Yến Vũ cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa có chút hạnh phúc,quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Cáp Nhĩ Tân có rất nhiềukiến trúc mang phong cách Nga, Tiêu Lỗi ra hiệu cho vị sĩ quan kia lái xe chậmmột chút, để cho Lâm Yến Vũ thưởng thức một vài công trình kiến trúc trong nộithành, Lâm Yến Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy rất trong lành.

Trong bóng đêm, xe đồngloạt dừng lại trước một tòa nhà được chiếu rọi bởi ánh đèn neon đủ màu sắc, saukhi Lâm Yến Vũ bước xuống xe ngước mắt nhìn, một tòa nhà cao chót vót, dườngnhư là một nhà hàng- khách sạn sang trọng.

Xuyên qua đại sảnh hoalệ, đoàn người bước vào thang máy. Trước đó Tiêu Lỗi đã nói với họ đặt mộtphòng cùng Lâm Yến Vũ nghĩ ngơi hồi phục, những người còn lại đi đến phòngriêng để chơi đánh bài.

Tiêu Lỗi mở cửa phòng,dẫn Lâm Yến Vũ vào trong. Trong phòng rất ấm áp, Lâm Yến Vũ cởi áo khoác ra,nói muốn đến trung tâm thương mại để mua gì đó, để Tiêu Lỗi thu dọn hành lýtrước.