Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 168: Độc Ám Ảnh?



Xoạt!

Bóng người lướt đi, Lý Phong xuất hiện trước cửa lớn của cửa hàng Linh Huyền

Vừa nãy hẳn sử dụng ngọc bài Thần Văn Không Thuấn, đây là bảo vật bảo mệnh Lý Hữu Huyền đưa hắn, tổng cộng có ba cơ hội, trước đó hắn đã sử dụng ở dãy núi Vân Vụ, còn lại hai lần.

Nhưng lực sinh mệnh của Tiểu Vũ đang liên tục giảm xuống, hẳn không thể chạy đi chậm chạp, cho nên trực tiếp thuấn di đến nơi này.

“Là Lý Phong!”

Làm sao Lý Phong đột nhiên xuất hiện ở đây? Đây là thủ đoạn gì?"

“Người hẳn ôm trong lòng là ai? Dường như bị trúng độc?"

Nhìn thấy Lý Phong đột nhiên xuất hiện, ánh mắt một số người xung quanh dường như nhìn tới.

Thủ đoạn thuấn di mạnh mẽ này, cơ bản Lý Phong không quan tâm cái khác, hoàn toàn thi triển trước mặt mọi người.

"Ca ca, nơi này là đâu?" Tiểu Vũ được Lý Phong ôm trong lòng, cơ thể nhỏ bé của cô bé đang sợ hãi, bàn tay nhỏ nắm chặt quần áo của Lý Phong.

Ánh mắt của cô bé lại có vẻ sợ sệt nhìn xung quanh, thấy xung quanh có rất nhiều người, liền rụt cơ thể lại trong lòng của Lý Phong.

“Tiểu Vũ, đây là Cửa hàng Linh Huyền. Muội không phải vẫn muốn đến cửa hàng Linh Huyền sao?" Lý Phong an ủi em gái của mình.

*Nơi này chính là cửa hàng Linh Huyền sao? Quả nhiên có rất nhiều nơi không giống trong nhà". Nghe lời nói của Lý Phong, ánh mắt ảm đảm của Tiểu Vũ dường như xuất hiện ánh hào quang, cô bé lưu luyến nhìn cảnh sắc trước mặt, nói: "Tiểu Vũ sắp chết rồi, có thể cùng đi đến cửa hàng Linh Huyền với ca ca, Tiểu Vũ rất vui."

"Tiểu Vũ, ca ca sẽ không để muội chết!”

Nghe thấy lời nói của bé gái, Lý Phong chua xót trong lòng, sau khi hân đến nơi này, bóng người lướt đi, nhanh chóng xông vào trong cửa hàng Linh Huyền

"Lý Phong? Ngươi lại đến cửa hàng Linh Huyền? Có phải đưa ra lựa chọn rồi?"

Chính lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, sau đó một người đàn ông trung niên nho nhã bước đến. Chính là Chu Vô Nhai của học viện Thiên Vũ.

"Ồ? Độc Ám Ảnh?" Bỗng nhiên ông ta thấy bé gái trong lòng Lý Phong, hơi liếc nhìn, đột nhiên kinh ngạc nói.

“Trên người bé gái này trúng độc Ám Ảnh? Đây là độc tố cần trả?" Chu Vô Nhị hoài nghi hỏi.

"Trưởng lão Vô Nhai!"

Nhìn thấy Chu Vô Nhai, Lý Phong giống như vớ lấy cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nói: "Đây là em gái ta, trưởng lão Vô Nhai có thể cứu em gái của ta không?"

Hắn tha thiết mong chờ Chu Vô Nhai, hi vọng câu trả lời của ông ta

Lúc này trên người Tiểu Vũ đã có một phần năm bị độc tố màu đen chiếm giữ, cả người bé gái đều đang run rẩy đau đớn.

Nghe lời nói của Lý Phong, Chu Vô Nhai nhanh chóng kiểm tra một lúc, lại lập tức lý giải tình hình nói: "Độc Ám Ảnh này dường như xảy ra biến hóa đặc thù nào đó, trước đó thậm chí ăn mòn linh hồn của em gái ngươi, sau khi trị liệu, độc tố tích tụ trong linh hồn bắt đầu cần trả trực tiếp, nếu như bình thường, một cây linh dược trị thương thất phẩm bình thường có thế trị thương, nhưng thấy tình hình bây giờ, ít nhất cần linh dược trị thương cấp bậc thất phẩm đỉnh phong mới có thể trị khỏi hoàn toàn".

Ông ta nhìn ánh mắt mong chờ của Lý Phong, lại bất lực lắc đầu nói: "Trên người ta không có linh dược cấp bậc kia".

Linh dược lục phẩm kỳ trưởng thành một nghìn năm đến ba nghìn năm, còn linh dược thất phẩm, kỳ trưởng thành là ba nghìn năm đến năm nghìn năm!

Linh dược thất phẩm đỉnh phong nhất cần năm nghìn năm mới có thể trưởng thành thật sự, lịch sử của nhà họ Lý mới chỉ hơn năm nghìn năm mà thôi, quý giá đến từng nào?

Hơn nữa còn là loại trị thương, giá trị càng không thể đo đếm, ước chừng cường giả cấp bậc Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong bị trọng thương, sau khi cần trả có thể nhanh chóng hồi phục.

Trên người ông ta có linh dược thất phẩm đỉnh cấp khác, nhưng không có dạng trị thương, ngược lại có cấp thấp hơn một bậc.

Nhìn thấy Lý Phong, Chu Vô Nhai nghĩ một lúc rồi nói: “Trạm Lô và Đường Trung Nguyên cũng ở đây, ta đưa ngươi đi gặp họ, xem xem trên người có linh dược này không?"

"Cảm ơn trưởng lão Vô Nhai". Nghe xong, Lý Phong vội vàng nói cảm ơn.

"Tiểu Vũ, ta đưa muội đi gặp hai vị đại nhân khác, họ chắc chân có thể trị khỏi cho muội”. Lý Phong ôm bé gái, vội vàng nói.

"Dạ". Tiểu Vũ chịu đau đớn, nhẹ nhàng gật đầu.

Một cách nhanh chóng, Lý Phong gặp Trạm Lô rất cường tráng kia.

"Độc Ám Ảnh ăn mòn linh hồn? Cần ít nhất linh dược trị thương ít nhất năm nghìn năm mới có thể trị thương?"

Cơ thể Trạm Lô cường tráng, trên người mơ hồ có sát khí tỏa ra, ông ta nhanh chóng thấy tình hình của Tiểu Vũ, lập tức phán đoán.

“Trạm Lô đại nhân, không biết có cách nào cứu em gái của ta không?" Lý Phong hỏi, mong chờ nhìn Trạm Lô.

Nhưng lúc này Trạm Lô hơi nhíu mày, không nói gì.

Ông ta không trực tiếp nói ra hết cách, cho nên trên người ông ta chắc chắn có linh dược như vậy.

Trên thực tế, Huyền Đạo môn thích chiến đấu, trên người mang theo linh dược trị thương phẩm cấp cao rất bình thường.

“Trạm Lô đại nhân, cần xin cứu em gái ta một mạng, nếu sau này có chuyện gì cần giao phó, Lý Phong ta cho dù chết đi, cũng nhất định làm được”.

Lý Phong hiển nhiên cũng biết tình huống này, hắn cúi người, trên mặt đầy vẻ khẩn cầu, nhìn người đàn ông cường trướng trước mặt.

Chỉ cần Trạm Lô đồng ý, chắc chắn có thể trị khỏi cho Tiểu Vũ.

Trạm Lô tầm mặc một lúc, lắc đầu nói: "Lý Phong, tha thứ cho ta bất lực”

Ông ta lai trực tiếp từ chối.