Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 166: Đương nhiên có thể



“Hoa Huyền Thánh có được rồi?" Nghe xong, Vương Nhu lập tức sững sờ, nước mắt lại đột nhiên rơi xuống.

Tiểu Vũ là từ bụng bà sinh ra, trời mới biết bà thấy đáng vẻ biến thành của con gái mình, trong lòng bà vô cùng khó chịu, vốn dĩ bà đã không hi vọng gì, nhưng bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện bình minh.

"Quá tốt rồi...” Vương Nhu kích động, vẫn không biết nói cái gì.

"Cha, mẹ, bây giờ trị liệu cho Tiểu Vũ gấp hơn". Nhìn cha mẹ của mình, Lý Phong mim cười khuyên nhủ.

"Đúng, đúng!"

Nghe xong, Vương Nhu vội vàng lau nước mắt gật đầu.

Bé gái đứng phía dưới tò mò nhìn mấy người lớn, nghe cũng hiểu một phần, hiếu kì nói: "Cha, mẹ, ca ca, con có thể trị khỏi sao?"

"Đương nhiên có thể". Ba người đều gật đầu.

Tay phải Lý Phong vung lên, hoa Huyền Thánh xuất hiện trước mặt, hắn đưa cho Lý Thiên Dương nói: "Cha".

Lý Thiên Dương cách một khoảng thời gian trước đã trị thương cho Tiểu Vũ một lần, quá trình trị liệu rất quen thuộc.

Nằm bông hoa màu trắng trong tay, bàn tay Lý Thiên Dương thậm chí có hơi run rẩy.

Trước đó ông ta vô số lần nghĩ đến trong tay cầm linh dược trị thương lục phẩm trị bệnh cho Tiểu Vũ, bây giờ thời khắc này cuối cùng đã đến, ông lại có một cảm giác không biết phải làm sao.

"Phù!"

Hít sâu một hơi, tay phải Lý Thiên Dương vung lên, sau đó bông hoa màu trắng lung lay, trực tiếp đến trước người bé gái.

“Ngưng Nguyên Quyết!"

Ông vận chuyển một loại công pháp kì lạ, dưới vận chuyển của công pháp này, trên bông hoa màu trắng có từng điểm sáng màu trắng đần dần xuất hiện, sau khi điểm sáng màu trắng xuất hiện, bắt đầu nhanh chóng đi vào trong người của bé gái.

Ngưng Nguyên Quyết, đây là một loại công pháp trị liệu, có thể hoàn toàn đưa linh lực linh dược luyện hóa vào cơ thể, thế này hiệu quả so với tự mình hấp thu chắc chẩn tốt hơn.

Điểm sáng màu trắng đi vào trong người, trên cánh tay và trên mặt của Tiểu Vũ đột nhiên có từng điểm sáng màu đen hiện ra, những điểm sáng màu đen này cực kì xám xịt, nhưng căn bản khó mà loại trừ.

"Đây chính là độc tố trong người Tiểu Vũ sao?” Lý Phong cẩn thận quan sát.

Mặc dù những độc tố này rất yếu, nhưng vẫn luôn tồn tại trong người Tiểu Vũ, nuốt lấy lực sinh mệnh của cô bé, giống như giòi trong xương, khó mà loại bỏ.

"Ban đầu rốt cuộc là ai ra tay? Ra tay độc ác với một đứa trẻ chưa chào đời?”

Nghĩ đến đây, sâu dưới đáy mắt Lý Phong lộ ra vẻ lạnh lùng.

Ban đầu lúc cha mẹ hắn có Tiểu Vũ, liền bị trúng độc, mà dựa theo phán đoán của hắn, đây không phải là sự cố ngoài ý muốn, mà có người ra tay.

Thế nhưng, trước đó cho dù hắn hỏi hai người Lý Thiên Dương và Vương Nhu ra sau, họ đều né tránh không nói, căn bản không muốn nói ra.

"Lai lịch rất lớn sao?"

Lý Phong thầm nói trong lòng.

Nhà họ Lý có cường giả Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong, nếu không muốn nói, vậy cường giả Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong ở trước mặt người đó, ước chừng không được tính là gì.

"Ồ....". Đọc‎ 𝘁𝗋uyệ𝓃‎ hay,‎ 𝘁𝗋uy‎ cập‎ 𝓃gay‎ ~‎ TRuM‎ TR𝑼𝗬𝐄N.𝓥𝓃‎ ~

Sau khi màu đen xuất hiện, trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ lộ vẻ đau đớn, nhưng cô bé vẫn nhẫn nhịn, không kêu một tiếng.

Loại đau đớn này cô bé đều chịu đựng sau mỗi khoảng thời gian.

Mỗi lần Lý Thiên Dương dử dụng linh dược trị thương trị liệu cho cô bé, những thứ này giống như giỏi trong xương, độc tố màu đen ẩn giấu nơi sâu nhất rong máu thịt, xương cốt kinh mạch của Tiểu Vũ liền hiện ra.

Từng độc tố màu đen liên tục xuất hiện, nhưng không ngừng tiếp xúc với hoa Huyền Thánh, hiển nhiên chậm rãi biến mất.

Lúc này Lý Thiên Dương đang không ngừng luyện hóa, còn trước người Tiểu Vũ có rất nhiều điểm sáng màu trắng liên tục tập hợp lại.

Hiển nhiên, chỉ có một phần nhỏ linh dịch của hoa Huyền Thánh đi vào trong cơ thể Tiểu Vũ, nhiều hơn nữa được Lý Thiên Dương tỉnh luyện ra.

Lúc này Lý Thiên Dương không nói câu nào, cơ thế ông căng cứng, không dám có chút lơ là

Cả cây hoa Huyền Thánh liên tục dao động, sau đó lại từ từ khô héo.

Cuối cùng, cây hoa Huyền Thánh héo khô, còn trước người Tiểu Vũ chỉ chít dược dịch trôi lơ lừng.

"Bước cuối cùng!"

Lý Phong lo lắng quan sát, Vương Nhu cũng ở bên cạnh lộ ra vẻ khẩn trương

Lúc này, Lý Thiên Dương hít sâu một hơi, tay phải thay đối linh hoạt.

Đột nhiên, rất nhiều dược dịch của hoa Huyền Thánh được tỉnh luyện ra đi vào trong người Tiểu Vũ, trong nháy mắt, trên người Tiểu Vũ đều có điểm sáng màu trắng lấp lóe.

Trên người Tiểu Vũ đều có những điểm sáng màu trắng lấp lóe. Lúc này trông bé gái thoạt nhìn giống như một tiểu thiên sứ thánh thiện.

Còn dưới chỉ chít những điểm sáng màu trắng, độc tố màu đen kia dường như không cam chịu bị đánh trúng, sau đó không ngừng bị áp chế, cuối cùng không có dao động nào.

"Thành công rồi!"

Cảm nhận dao động trên người Tiểu Vũ một lúc, Lý Thiên Dương cuối cùng dừng lại, ông lau giọt mồ hôi trên trần, trên mặt có vẻ mừng rỡ.

"Thiên Dương, thế nào rồi?" Nhìn Lý Thiên Dương. dừng lại, Vương Nhu vội vàng lên trước hỏi.

Lý Thiên Dương thở mạnh một hơi, trong mắt hiện lên sự buông lỏng, mỉm cười nói: "Độc tố trong người Tiểu Vũ đã hoàn toàn được giải trừ”.

Theo cảm nhận của ông, trong người Tiểu Vũ không còn độc tố.

"Ca ca, muội cảm thấy cơ thể mình thật thoải mái, ấm áp, thân thể cũng không đau nữa”

Lúc này, Lý Phong nhanh chóng đến bên cạnh cô. bé, vui mừng nhìn qua, mà Tiểu Vũ cũng nhìn ca ca của mình, trên khuôn mặt nhỏ thể hiện niềm vui

sướng

"Ha ha, Tiểu Vũ, vừa nãy cha nói rồi, muội đã hoàn toàn bình phục". Lý Phong ôm lấy bé gái, mỉm cười nói. Trong lòng hắn cũng lập tức trở nên nhẹ nhõm.

"Thật sao?"

Nghe xong, bé gái ôm lấy cổ Lý Phong, vui mừng nói: "Vậy muội có phải được cùng với ca ca ra ngoài chơi không?"