Thiên Lục Vũ Trụ

Chương 13: Vận may




“Răng rắc!"

Không dùng nhiều lực, tăng đá kia liền trực tiếp vỡ ra, sau đó một cây cỏ nhỏ màu lam xuất hiện ở trước mặt hai người.

"Linh dược nhất phẩm cỏ Lam Huyên?"

Nhìn thấy cây cỏ nhỏ này, Lý Nham Thạch giật mình, sau đó trên mặt lập tức lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi lẫn vui mừng.

"Có người mở ra linh dược nhất phẩm."

"Là người của nhà họ Lý."

"Vận may tốt quá."

Một số người xung quanh nhìn vẽ phía cây dược thảo này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hâm mộ.

"Ha ha, thật sự có."

Trên mặt Lý Nham Thạch tràn đầy vẻ ngạc nhiên vui sướng, ở trong gia tộc cậu ta cũng rất ít khi có được linh dược này.

"Chúc mừng Lý công tử”

Người đàn ông trung niên nhà họ Tôn kia đi tới, trên mặt tràn đầy tươi cười nói.

Lúc này Lý Nham Thạch vô cùng hưng phấn, nhưng mà nhìn về phía Lý Phong, lại nói: "Ngũ ca, linh dược này là huynh tìm được..."

Cậu ta có chút ngượng ngùng.

“Chúng ta đi xem tiếp, ta cũng mua một ít đồ.” Lúc này Lý Phong khoát tay, sắc mặt hẳn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại kích động.

"Điểm sáng thần bí này thật sự có thể phân biệt được linh dược!"

Điểm sáng thần bí có thể hấp thu linh lực trong linh dược, cho dù bị tảng đá phong bế, nhưng mà cũng có một ít cảm ứng.

"Chỗ này của ta còn hai mươi mấy lượng bạc." Nghe vậy, Lý Nham Thạch vội vàng móc bạc trên người ra.

Trên người Lý Phong có sáu mươi mấy lượng bạc, ở trong cửa hàng tiêu chín mươi hai lượng, có thể được chọn ba tảng đá.

Một lần nữa đi tới quảng trường, lúc này trong mất Lý Phong tràn đầy vẻ chờ mong.

"Không biết bên trong tảng đá nào có linh dược nhất phẩm."

Hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu kiểm tra từng tảng.

đá.

Dưới sự "kiểm tra” của điểm sáng thần bí, những tảng đá này hoàn toàn không thể giấu giếm hẳn.

"Hả?”

Đợi đến khi Lý Phong kiểm tra đến tảng đá thứ một trăm bảy mươi hai, điểm sáng thần bí kia lại nổi lên dao động kịch liệt!

Trong lòng Lý Phong vui sướng, trực tiếp cầm lấy. tảng đá kia.

"Ngũ ca, tảng đá kia có cái gì đặc biệt vậy?" Lý Nham Thạch nhìn tảng đá màu trắng, còn có đá vụn rơi xuống, tò mò hỏi.

Lý Phong vừa tiếp tục kiểm tra, vừa thuận miệng nói: "Ta cảm giác bên trong có gì đó."

Hành vi của hắn cũng không khiến cho những người khác chú ý, trên quảng trường có rất nhiều người dừng lại, xem xét từng tảng từng tảng.

Lúc sau, trong mấy trăm tảng đá, phần lớn Lý Phong đều không thu hoạch được gì, mãi cho đến tảng đá thứ tám trăm ba mươi hai, dao động của điểm sáng thần bí mới tăng lên.

"Lại tìm được một tảng!"

Trong lòng Lý Phong kích động.

Tảng đá kia bị hẳn nhanh chóng thu lấy.

"Chỉ có hai cây?” Kế tiếp hẳn nhanh chóng dò xét hơn một trăm tảng đá còn lại một chút, nhưng mà không có thu hoạch gì.

"Nhà họ Tôn này thả vào bên trong tổng cộng ba gốc linh dược nhất phẩm." Lý Phong nhịn không được thầm nói trong lòng: "Hơn nữa cơ bản đều là cây năm năm, thật đúng là keo kiệt”

Thời gian trưởng thành của linh dược nhất phẩm là từ năm năm đến chín năm, cây sâm Hồng Linh mà lúc trước hân có được có kỳ trưởng thành là chín năm, vừa rồi cỏ Lam Huyên mà Lý Nham Thạch lấy được có kỳ trưởng thành là năm năm, những tảng đá mà hân mới tìm được khiến cho điểm sáng thần bí dao động gần như giống như đúc với tảng đá chứa cỏ Lam Huyên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là cấp. bậc không khác nhau lâm.

Cộng ba gốc cây lại, đoán chừng linh lực cũng không nhất định bằng với sâm Hồng Linh.

Nhưng mà cho dù như thế, Lý Phong vẫn rất hưng phấn.

Chỉ tốn chín mươi lượng bạc, chiếm được hai gốc cây linh dược nhất phẩm, thu hoach này quá lớn.