Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 93: Người gọi đình thâm



[Tại nhà hàng ăn uống]

"Này, cháu gái nhỏ Khinh Lan." - Cố Lăng Tu đưa tay lắc lư trước mặt cô, triệu hồi trạng thái thần hồn đi lạc của cô, nói tiếp:

"Sao thế? Bấm chuông lâu như vậy mới ra mở cửa, sắp tới giờ ăn cơm mà lại hồn vía lên mây. Không qua tâm đồ ăn thức uống luôn hả? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ah? Em không sao." - Lục Khinh Lan lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới cú điện thoại lúc nãy, cả tiếng gọi 'Đình Thâm' kia nữa.

Cố Lăng Tu cũng không dễ bị gạt như vậy, buông đũa xuống nói:

"Trước khi đi, Diệp Hồ Ly đã ngàn lần dặn dò, nếu em có việc gì cũng đừng giấu anh, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, phải không, có việc gì cứ nói với anh."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đối diện, trong lòng Lục Khinh Lan cảm động, nhưng cũng ngượng ngùng nếu nói ra, vì thế tùy tiện kéo thêm một cái lý do:

"Ừm, chắc là do sắp tranh tài nên hơi khẩn trương một chút!"

"Thụy Thượng Chi Vận? Không phải là nó bắt đầu lại từ đầu rồi sao? Em còn lo lắng gì nữa?"

"Làm sao anh biết?" – Vẻ mặt Lục Khinh Lan kinh ngạc.

"À.." - Cố Lăng Tu thầm mắng mình nhanh mồm nhanh miệng, chỉ có thể cười ha hả nói, "Haha, là Diệp hồ ly nhà em nói."

"Ồ."

Thấy Lục Khinh Lan không hỏi nữa, Cố Lăng Tu khẽ thở phào nhẹ nhõm, ai da, phải chú ý mồm mép.

"Đúng rồi, Cố Lăng Tu, anh, các anh.." - Mặc dù trêи bàn đều là thức ăn mình thích ăn, nhưng trong lòng đang chất chứa vài chuyện, Lục Khinh Lan cũng không có nhã hứng ăn uống, suy nghĩ một chút, liền hỏi:

"Hả? Sao cơ?" – Bị cô lên tiếng hỏi, Cố Lăng Tu mới tự thầm nhủ, chắc sắp bị treo cổ.

Cắn môi, Lục Khinh Lan thăm dò hỏi:

"Bình thường anh cùng những người khác gọi Diệp Đình Thâm là gì?"

"Em hỏi cái này à?" - Cố Lăng Tu nhếch miệng cười, híp cặp mắt như hoa đào, giống như có bao nhiêu hạt đậu cũng đều đem nói hết:

"Lão đại, lão nhị, lão tam bọn họ lớn hơn nên gọi anh ta là lão tứ. Còn anh thường gọi là Diệp hồ ly. Tên oắt con Diệp Hạo Vỹ thì ngoan ngoãn gọi là Tứ thúc. Tên họ Quách – Quách Diệp Lỗi thì hay nịnh hót nên cũng gọi anh ta là Tứ thúc luôn, bình thường khác thì gọi Tứ ca. Còn những người khác.. À.. anh cũng không rõ hết. Em cũng biết mấy năm nay anh toàn chạy nhong nhong ở nước ngoài mà."

Nó đến cuối cùng, nhịp của Cố Lăng Tu hơi chậm một chút:

"Cháu gái nhỏ Khinh Lan, em hỏi chuyện này làm gì?"

"À, tự nhiên hỏi cho biết thôi." - Lục Khinh Lan học anh nhếch miệng cười cười: "Còn không phải anh gọi anh ấy là Diệp Hồ Ly sao, nên em liền tò mò thôi."

Dừng lại một chút, Lục Khinh Lan lại giả bộ vô tình tiếp tục hỏi:

"Còn phụ nữ thì sao? Phụ nữ thường gọi anh ấy là gì?"

"Phụ nữ?" - Cố Lăng Tu khoa trương lắc đầu: "Diệp hồ ly chưa bao giờ nói thêm một câu nào với phụ nữ. Chỉ nhớ lúc bọn anh ở trong quân đội, cả ngày thối mặt trong đó, đám phụ nữ mỗi khi nhìn thấy anh ta đều bị dọa xoay người bỏ chạy hết, có ai dám đến bắt chuyện đâu?"

Nghe vậy, Lục Khinh Lan cũng cười theo, không để lộ suy nghĩ, hoài nghi hỏi:

"Theo anh nói như vậy, thì càng không có người phụ nữ nào dám gọi anh ấy là Đình Thâm chứ?"

"Không có." - Cố Lăng Tu khẳng định, lắc đầu, nhưng trong một giây sau, đột nhiên cảm thấy lộp bộp trong lòng.

Chờ đã..

Đình Thâm? Đây không phải là cách mà nhà họ Lăng - Lăng Vi, thỉnh thoảng cũng thích gọi như vậy sao?

Đừng nhìn Cố Lăng Tu có vẻ ngoài bình thường hay cà lơ phất phơ, nhưng thật ra trong lòng anh đều là suy nghĩ cẩn trọng, anh liền ngẫm lại một chút, đột nhiên có suy đoán, chẳng lẽ Lăng Vi về nước sao?

Bất quá rất nhanh anh liền lắc đầu, trở về thì sao chứ.

"À, em đi vệ sinh một chút." – Uống trà quá nhiều, Lục Khinh Lan muốn đi vệ sinh.

"Được, em đi đi, anh lại gọi cho em thêm một món tráng miệng."

Đi trêи hành lang, Lục Khinh Lan nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lắc đầu, thật sự muốn biết ah! Chờ anh trở về chắc sẽ đi hỏi kỹ một chút nhỉ? Ơ, tại sao lại để ý vậy chứ? Quan tâm hả?

Lục Khinh Lan sửng sốt, hay là mình đang ghen?

Một giây sau, cô cảm thấy mặt mình sắp cháy đến nơi, cho nên tăng tốc bước chân, chuẩn bị đi rửa mặt.

Nhưng khi cô rẽ qua một khúc cua, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Thẩm Bội Bội:

"Lữ Ngạn Thần, anh đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng phải trước đây chúng ta cùng là châu chấu một thuyền sao? Chuyện về bài phỏng vấn dự thảo lúc trước anh đã không cố sức làm tốt! Giờ đột nhiên lại diện lý do từ chối vậy?"

Lữ Ngạn Thần? Bài phỏng vấn dự thảo?

Lục Khinh Lan lập tức nhớ tới lúc đó, Tưởng Thiên Lâm quăng cuốn tạp chí trước mặt mình, cùng những nghi ngờ sau này.

Nghĩ đến đây, cô nhịn không được, di chuyển thêm vài bước, đến gần phòng của Thẩm Bội Bội một chút.

"Bội Bội, lúc trước chúng ta đều rất tốt. Tôi phụ trách tiếp nhận phỏng vấn của Lục Khinh Lan, trả lời câu hỏi phỏng vấn. Sau đó cô lại đem nội dung cuộc phỏng vấn tự ý thay đổi, tất cả đều dựa theo kế hoạch, nhưng lúc đó không đạt được kết quả mong muốn, cũng không thể trách tôi được."

Quả nhiên là bọn họ..

Lục Khinh Lan cắn môi không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại lời Lữ Ngạn Thần vừa nói. Nhưng vì sao Lữ Ngạn Thần lại muốn giúp Thẩm Bội Bội? Nói thế nào mình và anh ta cũng là chỗ quen biết mà?

Lục Khinh Lan càng nghĩ càng rối, chờ khi cô phục hồi tinh thần, giọng nói trong phòng dần dần thấp xuống, cô chỉ còn mơ hồ nghe được một câu:

"Một lần cuối cùng này đi, anh giúp tôi cũng như tôi giúp anh! Thế lực nhà chúng tôi anh cũng biết.."

Không biết vì sao, khi nghe được câu này, trong lòng Lục Khinh Lan xuất hiện một cảm giác bất an.

Lúc trở lại phòng ăn riêng của mình, Cố Lăng Tu cũng vừa cúp điện thoại.

Nhìn thấy cô bước vào, lập tức chỉ vào hộp đóng gói trêи bàn nói:

"Cháu gái nhỏ Khinh Lan, buổi tối anh còn có việc, chắc sẽ không đưa em đi ăn cơm được. Anh đã nhờ nhà bếp làm sẵn thức ăn rồi, em chỉ cần về hâm nóng lại là được."

"À, được rồi. Ngày mai em tự về nhà mẹ ăn cơm cũng được, anh không cần đến đưa em đi ăn đâu."

"Haha, được được. Đúng rồi, vừa rồi anh nghe trong túi của em rung lên, hình như có điện thoại ah, em mau xem thử đi."

Nghe vậy, Lục Khinh Lan cúi đầu tìm điện thoại di động, nhìn một cái, cư nhiên là tên Diệp Hạo Vỹ gọi tới.

Đang chuẩn bị gọi lại, thì Diệp Hạo Vỹ vừa vặn gọi lại lần nữa.

"Ngọn gió nào hôm nay thổi ngươi đến gọi điện thoại cho ta vậy? Có chuyện gì à? Hả? Cái gì? Được, ta sẽ tới liền."

"Có chuyện gì vậy?" - Cố Lăng Tu thấy vẻ mặt Lục Khinh Lan kỳ quái, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì.

Lục Khinh Lan thở dài, khó chịu nói:

"Cố Lăng Tu, cái kia, cái kia, Diệp.. Mẹ của Diệp Đình Thâm đến nhà, còn đang chờ ngoài cửa.."