Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 299: Nửa đêm lúc giật mình, cô có thấy chột dạ hay không?



Lăng Vi xoay người, vẻ mặt tinh xảo tràn đầy một nụ cười 'ngây thơ vô số tội':

"Chung Niệm, cơ hội.. chỉ có một lần này thôi."

"Được rồi, cô muốn tôi giúp thế nào?" – Chung Niệm rũ tay xuống, vẻ mặt không thay đổi, tiến tới trước mặt Lăng Vi một bước, bày ra bộ dáng bị cô ta thuyết phục, cắn môi nói: "Muốn làm sao, nói đi."

Ai ngờ, Lăng Vi chỉ cười cười, đầu tiên là giơ tay vén tóc qua mép tai, sau đó không nhanh không chậm nói:

"Chung Niệm, cô sai rồi, không phải cô giúp tôi, mà là tôi giúp cô."

Chung Niệm giật giật khoé môi, cũng không phản bác, đáy mắt vừa lúc biểu hiện ẩn ý thương tâm, cuối cùng cho Lăng Vi một sự ỷ lại, tín nhiệm.

Bộ dạng này của Chung Niệm làm cho Lăng Vi nghĩ rằng cô đang lấy lòng mình.

Đặt ly rượu xuống, Lăng Vi bước tới gần Chung Niệm, tựa như hai người bạn đang thầm thì bí mật.

Trên người Lăng Vi có một mùi nước hoa ẩn hiện, lúc cô ta đến gần, mùi này càng hiện rõ, Chung Niệm rất không muốn nghe, trước giờ chưa từng có người xa lạ nào có thể đến gần mình như thế, nhưng cho dù có bao nhiêu tế bào não hét lên 'không không', nhưng Chung Niệm vẫn làm không được.

Ba phút sau, khi mùi nước hoa biến mất, Chung Niệm nhìn bóng lưng đắc ý rời đi của Lăng Vi, lúc lâu không nhúc nhích.

Trận yến tiệc này, phần lớn ai tới cũng đều là trò chuyện vui vẻ, mang theo mục đích tương lai sắp tới, ai cũng không để ý tới việc Chung Niệm lặng lẽ rời đi.

Diệp Đình Thâm bị mấy người bạn trên tỉnh gọi đi, Lục Khinh Lan không muốn đi cùng, cô tìm một nơi tương đối ít người, lấy bánh gatô ăn, cô hơi đói bụng, cũng không biết bữa tiệc tới khi nào mới kết thúc.

Vừa ăn cô vừa nhìn khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Chung Niệm, thế nhưng lượn hết vòng này tới vòng khác, vẫn như cũ, không nhìn thấy. Ngay cả hoa viên nhỏ ở ngoài cô cũng đi tìm, không khỏi cảm thấy mất mát.

"Hay là vào trong tìm lần nữa xem." – Lục Khinh Lan tự lẩm bẩm với chính mình, quay người muốn trở lại đại sảnh.

Bất quá lúc cô xoay người, liền phát hiện mình bị chặn lại bởi một vị phu nhân ăn mặc thời thượng, miệng tươi cười nhưng cơ mặt không nhúc nhích:

"Diệp phu nhân, thật trùng hợp."

Giọng nói này để lộ ra một phần bén nhọn, đôi mắt phượng không chớp, nhìn chằm chằm vào Lục Khinh Lan, nhìn kỹ một chút có thể thấy sâu thẳm bên trong, tựa như đang chứa lửa giận cháy hừng hực.

Rõ ràng là tới với thành ý bất thiện.

Lục Khinh Lan sửng sốt một cái liền bình tĩnh trở lại, trong đầu hồi tưởng lại một lần những người vừa mới gặp lúc nãy, xác định không quen biết vị này.

Chỉ là.. vầng trán này, cảm thấy có chút gì đó tương đối quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi.

Lục Khinh Lan nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, cho nên lễ phép chào hỏi:

"Xin chào!"

Ai ngờ, người trước mặt nghe thấy lời này liền mở miệng hung tợn:

"Diệp phu nhân! Cô còn dám mở miệng nói lời chào với tôi thật đúng là 'thụ sủng nhược kinh' (được nhiều người yêu thương lại vừa mừng vừa lo) mà! Tôi nói cho cô biết, tôi không phải người tốt đẹp gì! Đường gia chúng tôi cũng không tốt! Cô hại Khang Mặc nhà tôi, tôi thật muốn biết nửa đêm tỉnh giấc, cô có cảm thấy chột dạ hay không?"

Đường gia? Khang Mặc?

Đường Khang Mặc?

Bảo sao, Lục Khinh Lan nhìn cảm thấy rất quen, thì là là chị của Đường Khang Mặc, phu nhân của Hạ bí thư.

Lúc Lục Khinh Lan còn đang suy nghĩ, người trước mặt tựa như bị chọc giận, lên giọng hận không thể ăn sống cô:

"Thế nào? Cô thấy sợ rồi phải không? Đều là do cô hại!"

Vừa nói bà ta còn định vươn tay muốn bắt lấy Lục Khinh Lan!

Lục Khinh Lan nghiên người né qua, trên mặt lãnh đạm nhìn tới:

"Đường phu nhân, bản án của Đường Khang Mặc đã có kết luận từ cục cảnh sát, sự tình rốt cuộc thế nào tôi nghĩ chị còn rõ ràng hơn tôi. Nếu như không rõ ràng, đại khái có thể tới tìm cảnh sát hoặc bạn bè của anh ta hỏi thăm cho rõ. Còn nữa, tôi không hại anh ta, cũng không có gì cần phải thấy chột dạ."

Thanh âm của cô lạnh lẽo, sắc mặt cũng trở nên hàn lãnh, toàn thân toát ta khí chất làm cho người ta không thể coi thường.

Đường phu nhân kia bị chèn ép một hơi, bất quá qua mấy giây lại nhìn chằm chằm về phía Lục Khinh Lan, run rẩy chỉ tay về phía cô:

"Cô khinh người quá đáng! Cô có biết cô đã huỷ hoại toàn bộ tiền đồ tốt đẹp của Khang Mặc không hả?"

Đối với lời chỉ trích của cô ta, Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí còn cảm thấy, Đường Khang Mặc đi bước này trong Giới giải trí như thế có lẽ là vì đã bị nuông chiều từ nhỏ, mặc kệ thế nào, chuyện này cũng không liên quan tới cô, cô sẽ không nói gì thêm nữa.

"Chính anh ta tự huỷ hoại tiền đồ của bản thân, không phải ai khác." – Ném ra câu này, Lục Khinh Lan cũng không muốn đôi co thêm với Đường phu nhân, nghiêng người muốn rời đi.

Nhưng rõ ràng Đường phu nhân kia đang tức giận tột cùng, sao có thể dễ dàng buông tha cho Lục Khinh Lan?

Trong đầu cô ta lúc này chỉ nhớ kỹ mỗi một câu nói của người kia, em trai mình chính là bị người trước mắt hãm hại!

"Không được đi!" – Đường phu nhân không chút nghĩ ngợi, tiến lên bắt được cánh tay Lục Khinh Lan, theo lực tác động cực mạnh, ly rượu trong tay cô ta bỗng nhiên chao đảo, chất lỏng màu đỏ hoàn mỹ cứ thế bị giội ra, từng giọt từng giọt bắn hết lên lễ phục của Lục Khinh Lan.

Rượu vang đỏ bắt đầu hiện thành nhiều vết trong thoáng chốc, càng ngày càng hiện rõ, có vài chỗ còn thấm ướt cả lớp da bên trong của cô, nhớp nhúa, rất khó chịu.

Một khắc sau, trong hoa viên nhỏ không ít người vây quanh, mồm năm miệng mười lên tiếng.

"Diệp phu nhân, cô không sao chứ?"

"Hạ phu nhân, sao cô lại không cẩn thận như vậy chứ?"

"Diệp phu nhân, có muốn đi rửa một chút không?"

"Lan Lan!" – Chung Niệm không biết từ đâu chạy tới, lo lắng đứng bên cạnh Lục Khinh Lan, đôi mắt bất mãn nhìn về phía Đường phu nhân đang ngu ngơ kia.

Lục Khinh Lan nhìn về phía Chung Niệm lắc đầu, định nói sẽ đi tửa một chút, chỉ là, lúc này lại có một giọng nói khác vang lên:

"Diệp phu nhân, thật ngại quá, để cô phải gặp tình huống này. Trên lầu có phòng nghỉ thay quần áo, đều là đồ của con gái ta, vẫn còn mới tinh, dáng người có vẻ không khác gì cô, hẳn là cô có thể mặc vừa."

Theo hướng giọng nói truyền tới, địa phương bị vây lấy nhất thời tản bớt ra tạo thành một lối đi nhỏ.

Lục Khinh Lan ngước mắt nhìn, chính là chủ nhân của bữa tiệc, Hoàng phu nhân tới.

Cô định đáp lời không cần phiền phức như vậy, nhưng Hoàng phu nhân lại mở miệng trước: "Diệp phu nhân, bữa tiệc cũng phải một lúc lâu sau mới kết thúc, vết rượu vang lên lễ phục của cô hiện quá rõ, cũng không thoải mái gì, để cô cùng bạn của mình đi thay đi, xem như cho ta một cơ hội tạ lỗi vậy!"

Vừa nói, Hoàng phu nhân còn đặc biệt nhìn về phía Đường phu nhân kia, có chút oán trách: "Hạ phu nhân, cô thật quá bất cẩn!"

"Tôi.." – Mặc dù Đường phu nhân rất phách lối trước mặt Lục Khinh Lan, nhưng trước mặt Hoàng phu nhân, cô ta tuyệt đối không dám lỗ mãng.

"Được rồi, Diệp phu nhân sẽ không trách cô đâu." – Hoàng phu nhân cười hòa ái nói: "Phải không, Diệp phu nhân?"

Lục Khinh Lan rõ ràng muốn làm hòa, không muốn làm lớn chuyện, dù sao bữa tiệc này tương đối quan trọng, thế là cô đồng ý nói:

"Được rồi. Hoàng phu nhân, tôi xin phép đi thay quần áo trước, đã làm phiền!"

Có người dẫn đường, Lục Khinh Lan cùng Chung Niệm đi lên phòng nghỉ lầu hai, bên kia đã có người đem quần áo được chuẩn bị kỹ, có hai bộ lựa chọn.

Lục Khinh Lan đưa tay chuẩn bị cầm bộ lễ phục màu đỏ kia, cô tương đối thích màu này.

"Lan Lan, mặc bộ này đi." – Chung Niệm không chút thay đổi ngăn cản: "Ta cảm thấy bộ màu vàng nhạt này mới tôn da của nàng."

"Thật sao?" – Lục Khinh Lan cao hứng cười một tiếng, thái độ của Niệm Niệm lúc này lại tốt hơn một chút, "Vậy ta sẽ thay bộ này."

"Ừm."

Chờ đến khi Lục Khinh Lan bước vào toilet, Chung Niệm thả lỏng toàn thân, thở phào mấy hơi, ánh mắt lập tức nhìn về phía bộ lễ phục màu đỏ kia, đưa tay sờ sờ, sắc mặt càng lúc càng mờ mịt.

Lục Khinh Lan nhanh chóng thay xong lễ phục, sửa lại một chút liền nắm lấy tay Chung Niệm định bước ra ngoài.

Bất quá cô không ngờ vừa bước ra cửa lại gặp Lăng Vi, mà việc ngoài ý muốn, Lăng Vi cũng bị xui xẻo, đổ rượu vang lên người, so với Lục Khinh Lan còn nghiêm trọng hơn, không thể không thay lễ phục được!

Lúc Lăng Vi đối diện với cô, vẫn giữ nguyên bộ dạng tiểu thư khuê cát dịu dàng, cho dù hiện tại có chút chật vật, cho dù vừa rồi trong mắt rõ ràng nhìn thấy tức giận.

Đơn giản chào hỏi xong, Lục Khinh Lan cũng không chú ý tới Lăng Vi đứng phía sau nhếch môi cười.

Một lần nữa trở lại đại sảnh, Lục Khinh Lan liếc mắt thấy Diệp Đình Thâm đang tìm kiếm mình.

Cô vừa mới xuất hiện, đã bị anh ôm vào lòng, nhỏ giọng trầm thấp nói vào tai cô:

"Ở cạnh anh, đừng bỏ đi như thế!"

Bị anh ôm, Lục Khinh Lan xấu hổ kinh khủng, nhiều người còn đang nhìn bọn họ a!

Cô khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn trấn an lòng anh:

"Em sẽ không đi đâu!"

Cứ thế nhưng Diệp Đình Thâm vẫn không yên lòng, một mực nắm chặt tay cô, cho dù bị nhiều người khác trêu ghẹo.

Bữa tiệc diễn ra một phần ba thời gian, màn kịch quan trọng cũng chính thức bắt đầu.

Hoàng phu nhân thích khiêu vũ, nghe nói năm đó Hoàng bí thư đã bị vũ đạo của bà thu hút, cho nên hôm nay cả hai người cũng nhảy một bài, cùng với đám người xung quanh ở một chỗ.

Nghĩ tới việc hai người chưa từng khiêu vũ, tâm Lục Khinh Lan có chút động, liền cùng Diệp Đình Thâm tiến vào sàn diễn. Lúc quay đầu vừa lúc nhìn thấy bộ dạng nhã nhặn từ chối lời mời khiêu vũ, cô hỏi:

"Niệm Niệm, nàng không thích sao?"

"Không được, không được! Ta không thích lắm!" – Chung Niệm mỉm cười lắc đầu, lặng lẽ rời khỏi Lục Khinh Lan, đồng thời ánh mắt liếc nhìn bậc thang bên kia.

Lăng Vi sao còn chưa xuống tới?

Chẳng lẽ..

Chung Niệm đang nghĩ ngợi, thân ảnh Lăng Vi liền xuất hiện.

Rất nhanh, cô ta bước tới trước mặt Chung Niệm.

"Hồi hộp sao?" – Lăng Vi nghiêng mắt cười một tiếng, lập tức đem ánh mắt nhìn tới chỗ Lục Khinh Lan: "Đi thôi, thử một lần sẽ biết."

Chung Niệm sững sờ nhìn cách đó không xa, khoé miệng kéo ra một nụ cười cảm kích: "Cảm ơn, cô muốn nhảy cùng tôi sao?"

"Đương nhiên!"

Đúng lúc lại có một người đàn ông lịch thiệp bước tới ngỏ lời, Chung Niệm đồng ý.

Lăng Vi vốn định chờ Cố Hiên trở lại sẽ nhảy cùng, nhưng không kịp đợi để thấy Lục Khinh Lan bị bẻ mặt, thế là đồng ý nhảy với một người nam sĩ khác.

Bước vào sân nhảy, Lăng Vi và Chung Niệm bí mật dựa sát vào người Lục Khinh Lan.

"Nhanh lên!" – Lăng Vi hưng phấn không nhịn nổi, ra hiệu cho Chung Niệm: "Mau thừa dịp động tác kế tiếp đi!"

Nhưng Chung Niệm vẫn giả vờ mắt điếc tai ngơ.

Lăng Vi xem như Chung Niệm không nghe thấy, thế là lợi dụng vũ đạo, xích lại gần Chung Niệm, thấp giọng chất vấn: "Cô còn chần chờ gì nữa?"

Chung Niệm mím chặt môi, vẫn im lặng không nói lời nào, thậm chí một chút biểu lộ cũng không có.

Cùng lúc đó, ở cửa lớn phòng tiệc.

Cố Hiên vừa đi ra ngoài nghe điện thoại xong, vừa bước vào đã thấy được vũ đạo xinh đẹp như tiên nữ của Lăng Vi.

Chỉ là một giây sau, anh ta bỗng nhiên mở to hai mắt, mặt mũi không thể tưởng tượng nổi, toàn thân khẩn trương, há to miệng nhưng lại phát hiện bản thân không nói được thành lời!

Hỏng bét!

Trong lòng khẽ động, Cố Hiên không chút suy nghĩ, vọt thẳng về phía trước!

Nhưng! Không kịp nữa rồi!

Tiếng nhạc dừng lại, chỉ nghe thấy một tiếng rít vang lên!

"OÁI!"