Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 274: Đây là muốn đuổi tôi sao?



"Khinh Lan, chúng ta cố gắng kiếm em bé đi?" – Diệp Đình Thâm nói xong, sau đó lại thấy có chút hối hận.

Anh nhớ lại kết quả kiểm tra lần trước, thật ra không như mong muốn, bởi vì chuẩn đoán chính xác nói Lục Khinh Lan rơi vào trường hợp đáy huyệŧ lạnh*, dẫn đến tỉ lệ thụ thai khá khó, nếu như không điều trị lâu dài, chỉ sợ rằng..

(*đáy huyệŧ lạnh: là một trong những nguyên nhân dẫn đến hiếm muộn. Hiểu theo cách đơn giản, đáy huyệŧ lạnh là tình trạng năng lượng dương không thể làm ấm cơ thể, mạch máu đáy huyệŧ co thắt lại khiến đáy huyệŧ thiếu máu nuôi, gây khó rụng trứng và thụ thai thành công)

Diệp Đình Thâm trầm tư, ngay cả Lục Khinh Lan trả lời anh cũng không nghe rõ, mãi cho đến khi cô phất tay trước mặt.

"Sao vậy?" – Diệp Đình Thâm thu hồi suy nghĩ, nháy nháy mắt, sau đó nắm chặt tay cô, cười hỏi.

Lục Khinh Lan không phát hiện anh có điều kì quái, nghĩ đến đang thảo luận vấn đề kiếm em bé, liền đem nghi ngờ trong lòng nói ra:

"Em nói là, không phải chúng ta không dùng tới biện pháp phòng ngừa sao? Nhưng tới giờ vẫn chưa có gì.. Có phải có vấn đề gì chứ?"

Cô nghĩ tới Giang Nhiễm Nhiễm và Cố Lăng Tu, chỉ cần một đêm đã có bảo bảo, sau đó lại suy tư chuyện của mình.

Diệp Đình Thâm có chút giật mình, còn tưởng rằng cô đã phát hiện ra chuyện gì, mặt không biến sắc, dò xét cô. Cho đến khi phát hện trên mặt cô biểu lộ mơ hồ, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài, ôn nhu nói:

"Cái đầu nhỏ này, nghĩ gì vậy? Em cho rằng mang thai dễ lắm sao? Rất nhiều cặp vợ chồng một hai năm bên nhau, chưa có con cũng là chuyện rất thường gặp."

"Vậy cũng phải." – Lục Khinh Lan cười ha hả, nhướng người nghiêng nghiêng, hôn Diệp Đình Thâm một cái, làm nũng nói: "Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi!"

"Ừm." – Diệp Đình Thâm gật đầu đồng ý, trong lòng nghĩ phải mau chóng tìm cơ hội phù hợp nói chuyện với bà Lục Mẫn Hoa, dù sao bà cũng là mẹ của Khinh Lan, có quyền biết những chuyện này.

Màn nói chuyện ngắn ngủi qua đi, hai người lại nói về vấn đề khác, sau đó dọn dẹp chén đũa, xuống lầu tản bộ, tựa như một cặp vợ chồng son mới cưới, ấm áp mà ngọt ngào.

Lục Khinh Lan ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, nhanh chóng đến thứ hai, một lần nữa trở lại Thụy Thượng làm việc.

Trong ba ngày này, giới giải trí đều không ngừng đưa tin về Đường Khang Mặc, đều là những tin tức không tốt, còn kéo theo chuyện cũ của Lữ Ngạn Thần. Đương nhiên không phải củng cố lại địa vị mà là triệt để vứt bỏ ngoài rìa giới giải trí, không còn cơ họi trở mình.

Lăng Vi cũng không nhắc lại chuyện bản thảo, đem chuyện kia ém xuống, Tiểu Cố được quay trở về đơn vị công tác, không ai biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì.

Lục Khinh Lan tiến vào văn phòng, đầu tiên gọi Hướng Huyên Huyên đến gặp.

"Tìm tôi có việc gì? Hôm trước dặn tôi tổng kết xong việc không phải sao? Tôi đã gửi mail cho cô rồi a." – Hướng Huyên Huyên vẫn giữ nguyên thái độ không tốt, chỉ là bất quá, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra ánh mắt cô ta có chút tránh né, nhìn đông nhìn tây, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Khinh Lan.

"Tôi thấy rồi." – Lục Khinh Lan cũng không biết nên mở lời thế nào, nhớ đến những gì Cố Lăng Tu nói cho mình, cô càng không thể không nói, suy cho cùng, cũng chỉ có mình cô gánh lấy phiền não.

Cho nên Lục Khinh Lan vẫn cứ dò xét Hướng Huyên Huyên, không nói lời nào, rất muốn xem cô ta biểu hiện ra cái gì.

Hướng Huyên Huyên bị nhìn đến mất tự nhiên, trong lòng bùng lên ngọn lửa, nói:

"Lục tổng giám, nếu không có chuyện gì tôi xin phép ra ngoài. Tôi rất bận nha!"

Nói xong liền xoay người định rời khỏi.

"Đợi đã." – Lục Khinh Lan lấy lại tinh lần, lên tiếng ngăn cản, ấn thái dương vài cái, sau đó đem lời suy tư nói ra: "Cô chuẩn bị đồ đạc đi, muốn đến phòng ban nào cứ nói, chỉ cần Lăng chủ biên không có ý kiến đều được."

"Đây là muốn đuổi tôi sao?" – Nghe Lục Khinh Lan nói xong, Hướng Huyên Huyên cảm thấy không thể nhịn được, cô là ai? Sao lại có thể làm thế với cháu gái của Hướng Bắc Dương? Sau này sẽ kế nghiệp Thụy Thượng, Lục Khinh Lan bất quá cũng chỉ là một tổng thanh tra phòng ban nho nhỏ, vậy mà lại muốn đuổi mình đi?

Hướng Huyên Huyên bẩm sinh kiêu ngạo, lửa giận cứ thế xông tới, không chút suy nghĩ, cô ta nhanh chân bước đến trước mặt Lục Khinh Lan, mở to mắt hung tợn chất vấn cô:

"Cô có quyền gì? Cô dám cả gan làm như vậy? Tôi là Hướng Huyên Huyên a! Cô dám coi tôi là cấp dưới của cô?"

"Hướng Huyên Huyên." – Lục Khinh Lan đứng lên, bình tĩnh nhìn cô ta, trong lòng hiện lên đầy vẻ thất vọng: "Cô có tự hỏi lòng mình, cô đến đây thực tập, rốt cuộc lại ôm tâm tính gì? Trước đó tôi đã nói với cô rồi, bước vào đây cô cũng chỉ là Hướng Huyên Huyên, muốn được đối xử đặc biệt à, không có chuyện đó đâu."

"Cô!" – Bị nói như thế, Hướng Huyên Huyên thẹn quá hóa giận, chỉ thẳng ngón tay về phí Lục Khinh Lan: "Lục.."

Lục Khinh Lan cắt ngang lời cô ta:

"Cô muốn lý do, vậy tôi sẽ nói cho cô biết. Thứ nhất, nhìn biểu hiện của cô đi, căn bản không phải thử việc. Thứ hai, chuyện bản thảo phỏng vấn của Tiểu Cố chính là cô ra tay, còn không phải đi? Chỉ cần điểm nay, không có lý do nào để tôi giữ cô lại trong phòng ban này."

"Tôi, tôi không hiểu cô nói cái gì!" – Nghe đến mấy chữ bản thảo phỏng vấn, sắc mặt Hướng Huyên Huyên đại biến, thân thể không ngừng run lên, nhưng vẫn có chối cãi: "Cô, cô đừng ngậm máu phun người!"

"Hướng Huyên Huyên, có phải tôi ngậm máu phun người hay không, trong lòng cô tự mình biết rõ." – Lục Khinh Lan nhìn chằm chằm vào Hướng Huyên Huyên, từ từ mất kiên nhẫn: "Chuyện này là biểu ca của cô, chính miệng Tần Tân nói cho tôi biết, anh ấy muốn tôi chuyển lời lại cho cô, thu thập xong tự về Pháp tìm Tần Tân đi."

"Biểu ca tôi.." – Nếu như là trước đó, Hướng Huyên Huyên liều chết cũng không nhận, nhưng sau khi nghe đến tên Tần Tân, toàn thân càng trở nên run rẩy, một câu cũng nói không xong.

Thấy dáng vẻ của cô ta, Lục Khinh Lan âm thầm thở dài, cuối cùng nói:

"Còn nữa, Kiều tổng biên cũng đã bị triệu hồi về tổng bộ Pháp, sắp bị giáng chức. Tôi đã nói xong, không cần nhiều lời nữa. Cô ra ngoài, tự mình ngẫm nghĩ cho kỹ đi."

Sau khi Hướng Huyên Huyên rời khỏi, Lục Khinh Lan bất đắc dĩ thở dài. Sáng nay cô nhận được cuộc gọi của Cố Lăng Tu và Tần Tân. Cố Lăng Tu nói cho cô biết, bọn họ đã điều tra được Kiều Chỉ Sam có liên quan đến vụ việc của Đường Khang Mặc, còn chuyện bản thảo phỏng vấn bị mất cũng là cô ta phân phó cho Hướng Huyên Huyên đi làm.

Kiều Chỉ Sam kiên trì nói chỉ vì muốn làm Lục Khinh Lan khó xử, Cố Lăng Tu cũng đã hết cách, đem cô ta giao lại cho Tần Tân.

Mà Tần Tân trịnh trọng nói xin lỗi với cô, đồng thời biểu thị cho cô tự mình xử lý vấn đề đi ở của Hướng Huyên Huyên, anh ta không có ý kiến gì.

Thật ra, cho tới bây giờ Lục Khinh Lan nghĩ mãi không rõ tại sao Kiều Chỉ Sam lại hành động như thế, có thật sự là chỉ muốn làm khó mình hay không?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô liền cảm thấy còn có điểm kỳ quái, nhưng nghĩ mãi cũng không ra manh mối.

Loại tình huống này kéo dài đến nửa giờ, kế tiếp sẽ diễn ra cuộc họp thường kỳ.

Lăng Vi chỉ nói đơn giản về việc Kiều Chỉ Sam và Hướng Huyên Huyên phải dời trụ sở công tác, cũng không nói nguyên nhân. Có lẽ hai người này có thân phận đặc thù, điều động chuyển công tác cũng khá phổ biến, cho nên không ai cảm thấy kỳ quái, đều bình tĩnh đón nhận tin tức. Từ đầu đến cuối, Lục Khinh Lan vẫn quan sát Lăng Vi, cô cũng không biết tại sao mình phải làm vậy, chỉ là có cảm giác như thế. Bất quá bộ dạng Lăng Vi có chút bất mãn, không biểu lộ gì đặc biệt.

Hội nghị kết thúc xong, đột nhiên Lăng Vi gọi Lục Khinh Lan lại.

Lục Khinh Lan nghi hoặc hỏi:

"Lăng chủ biên, còn việc gì sao?"

"Ừm." – Lăng Vi nhìn cô một cái, không nhanh không chậm gật đầu xin lỗi: "Huyên Huyên vừa rồi nói với tôi muốn trở về Pháp một thời giang, tôi cũng đã phê chuẩn để con bé rời đi, cho nên cần phải tìm một trợ lý lần nữa, chuyện này tôi sẽ nói với phòng nhân sự."

"Tôi biết rồi, cảm ơn cô." – Lục Khinh Lan không ngờ Lăng Vi sẽ nói chuyện này, liền đồng ý, đợi cô ta nói tiếp.

"Ngoài ra còn có một cuộc phỏng vấn sẽ được giao cho phòng ban của cô, thời gian tương đối thư thả, nửa tháng, cố gắng làm hiệu quả nhất! Bài phỏng vấn này cũng khá quan trọng, liên quan đến việc tạo dựng thương hiệu mới của tạp chí chúng ta."

Lăng Vi nói xong, lấy trong tay ra một tập tài liệu đưa đến trước mặt Lục Khinh Lan:

"Cô cứ xem trước một chút."

"Phỏng vấn Cố thiếu gia?" – Khi nhìn đến đối tượng, Lục Khinh Lan không nhịn được nhíu nhíu mày: "Lăng chủ biên, theo tôi biết, Cố thiếu gia rất ít khi xuất hiện, chưa từng tiếp nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào, vả lại, người biết Cố thiếu gia lại càng ít, bài phỏng vấn lần này.."

"Chuyện cô nói tôi đều biết rồi." – Lăng Vi cười cắt lời cô, hướng về Lục Khinh Lan một cái nhìn tín nhiệm: "Chính vì như thế, tôi cảm thấy không còn ai thích hợp nhận cuộc phỏng vấn này ngoài cô. Anh ta giúp cô giải quyết vấn đề Đường Khang Mặc, chắc hẳn giữa hai người có giao tình, không phải sao?"

"Lăng chủ biên, tôi.." – Lục Khinh Lan đột nhiên cảm thấy bất lực, Lăng Vi lại nhận định cô và Cố thiếu gia có quen biết, mặc dù sự thật quả nhiên như thế, nhưng chính vì cô biết Cố thiếu gia là ai, cho nên mới không thể đáp ứng bài phỏng vấn này.

"Lục tổng giám, tôi tin tưởng cô. Bạch lão tướng quân khó tính như thế, cô cũng đã hoàn thành rất tốt rồi, cho nên Cố thiếu gia cũng sẽ không thành vấn đề." – Lăng Vi tỏ vẻ rất minh bạch, nói xong còn giải thích thêm: "Trải qua chuyện của Đường Khang Mặc, có rất nhiều chỗ chúng ta cần phải thay đổi, Chuyên phóng về Cố thiếu gia lần này, tôi hy vọng chúng ta có thể dùng để phát hành Kỳ tạp chí mới đầu tiên, cho nên cô nhất định phải làm tốt!"

Thu thập xong đồ đạc của mình, Lăng Vi rất ưu nhã bước ra cửa, căn bản không hề cho Lục Khinh Lan có lý do từ chối:

"Chuyện này cứ quyết định vậy đi, đây là nhiệm vụ của trụ sở giao cho phòng ban các người.

Ngón tay vừa chạm đến tay nắm cửa, cô ta còn nói thêm:

" Phải rồi, Lục tổng giám, tôi không ngại tiết lộ cho cô một chút, Kiều tổng biên được triệu hồi về tổng bộ, một tháng sau tôi cũng sẽ thăng chức Tổng biên, vị trí chủ biên của tôi, tôi đã đề cử với tổng bộ về cô, cho nên bài chuyên phóng về Cố thiếu gia lần này là cơ hội để cô dốc toàn lực làm những người khác phải kính phục."

Lục Khinh Lan không rõ, rốt cuộc tâm trạng mình như thế nào, nghe Lăng Vi nói thế, bài phỏng vấn lần này, thế nào cô cũng không thể thoát được.

Còn có một điểm cô không thể chấp nhận, chính là cả hai mục tiêu, bài phỏng vấn và thăng chức lại dồn vào một chỗ. Chuyện này khiến cho Lục Khinh Lan cảm thấy rất khó chịu, nói trắng ra là cô muốn kiếm cớ từ chối.

Càng nghĩ càng bực bội, thật sự không biết làm thế nào cho phải.

Ngẫm một chút, cô quyết định gọi cho Diệp Đình Thâm, hỏi qua ý kiến của anh.

Chỉ là, tay vừa mới chạm vào điện thoại, màn hình liền sáng lên.

Màn hình nhấp nhay cuộc gọi tới, Lục Khinh Lan cảm thấy rất đau đầu.