Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 194: Hắc thủ* phía sau, là cô ta?



Dừng một chút, Diệp Đình Thâm chợt nhớ đến:

"Đại ca cô vẫn khỏe chứ?"

"Khỏe, rất khỏe.." – Nghe nhắc đến anh mình, trong lòng Bạch Thư như bị đông cứng, vẻ hốt hoảng càng lúc càng tăng lên, cô ta giương mắt, lén nhìn Diệp Đình Thâm, lúc này mới phát hiện anh chỉ vô ý nhắc đến đại ca, trong lòng mới được nhẹ nhõm đôi chút.

Nhưng lời tiếp theo của Diệp Đình Thâm, lại đem trái tim cô ta treo lên lần nữa:

"Hai ngày trước trong khi xử lý công vụ, tôi còn tưởng rằng đã thấy đại ca cô, nhưng sau đó ngẫm lại, chắc là do mình hoa mắt rồi, công việc trêи tỉnh bận rộn như thế, sao lúc này lại ở đây được, phải không?"

"Chắc.. chắc là Diệp tứ ca nhìn nhầm rồi. Đại ca đi Bắc Kinh làm việc, không thể nào ở đây được đâu."

Bạch Thư cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra ngoài, chẳng lẽ Diệp Đình Thâm đã phát hiện ra cái gì rồi sao? Tại sao lại liên tục nhắc đến đại ca không ngớt? Nghĩ vậy, cô ta bắt đầu cảm thấy bất an.

Sự khác thường của Bạch Thư từng chút một rơi vào tầm nhìn quan sát bí mật của Lục Khinh Lan. Sau đó Lục Khinh Lan nhìn qua Diệp Đình Thâm một cái, hơi khó hiểu.

Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng nắm bàn tay cô, khẽ vuốt, ánh mắt anh vẫn một mực nhìn Bạch Thư, trong lòng tràn đầy thất vọng, anh đã cho cô ta cơ hội, nhưng cô ta đã không biết trân trọng, lại tiếp tục nói dối.

"Bạch Thư." – Lúc Diệp Đình Thâm cất giọng, ánh mắt anh đã lạnh đi rất nhiều, ẩn chứa trong giọng nói còn mang theo một sự xa cách rõ ràng: "Hôm nay đến đây là vì chuyện sinh nhật kia sao?"

"Không, không phải. Còn có chuyện khác nữa." – Bạch Thư cắn mạnh môi mình, cố gắng tự trấn an phải tỉnh táo lên, nhớ đến những chuyện cần nói, cô ta tự tay bóp đùi mình một cái, làm mình đau đớn một chút, hốc mắt bắt đầu chua xót, sợ hãi ngẩng đầu, áy náy nói:

"Diệp tứ ca, anh đánh mắng em đi! Là em có lỗi với anh cùng tứ tẩu! Em đã sai rồi!"

Thấy được dáng vẻ này của cô ta, Lục Khinh Lan hơi sửng sốt, nhưng nhìn thấy sắc mặt người bên cạnh mình không chút thay đổi, cô cũng kiềm chế được kinh ngạc trong lòng, giữ nguyên dáng vẻ không cảm xúc.

Diệp Đình Thâm nhíu mày, ra vẻ không hiểu:

"Đã sai chuyện gì?"

"Em, em.." – Cả người Bạch Thư hơi nghiêng nghiêng, vội vã giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta bắt đầu đỏ lên, hồi lâu, hốc mắt cũng chứa đựng một làn nước, cô ta làm vẻ hối hận, nói tiếp:

"Hai ngày trước, Thẩm Bội Bội có cầu xin em, bảo em giúp cô ấy tìm người phát tán bài post, nói rằng có ý muốn dùng nó để quay trở lại ngành giải trí. Em.. em đã không nghi ngờ nên đã giúp cô ấy. Sau đó lúc bài post đã được đăng lên, em mới phát hiện.."

Bạch Thư vừa nói vừa nghẹn lời. Lúc cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, trêи mặt đã hiện lên hai hàng nước mắt chảy xuống:

"Nếu em sớm biết được chuyện kia là cố ý phá hoại thanh danh của tứ tẩu, em đã không chấp nhận rồi! Tứ tẩu, thật xin lỗi, em cũng là kẻ đồng lõa hại chị! Thật xin lỗi.."

Bạch Thư liên tục hối lỗi, ánh mắt xinh đẹp đã trở nên đỏ hoe, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

Nói xong, bỗng nhiên cô ta đứng dậy, thẳng người nhìn vào Lục Khinh Lan:

"Tứ tẩu, ở nhà họ Bạch, một khi đã làm sai chuyện gì đều buộc phải nhận lấy hình phạt, cho nên chị hãy phạt em đi! Em.. em tuyệt đối sẽ không đánh trả!"

Nói xong, suýt chút cô ta định quỳ xuống. Lục Khinh Lan nhanh tay lẹ mắt, liền đưa tay ngăn cản.

Đối với Bạch gia mà nói, ông ngoại Lục cũng từng đề cập qua, quả thực từng có quy định này. Nhưng dù sao Bạch Thư cũng là người của Bạch gia, Lục Khinh Lan lại càng không liên quan đến nhà họ Bạch. Lỡ như chuyện này truyền đến Bạch gia, không biết sẽ xem Lục Khinh Lan thành dạng gì. Huống chi, cho dù Bạch Thư nói thế, nhưng Lục Khinh Lan vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Bạch Thư, cô làm cái gì vậy?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày, có chút không vui, tay trái vỗ vỗ lưng Lục Khinh Lan an ủi.

"Diệp tứ ca, em.. em.." – Bạch Thư nước mắt như mưa, trong mắt tràn đầy hối hận: "Là lỗi của em, em không nên giúp đỡ Thẩm Bội Bội, Diệp tứ ca, tứ tẩu, thật xin lỗi.."

"Nói như vậy, chẳng lẽ đều là do một mình Thẩm Bội Bội giở trò quỷ thôi sao?" – Diệp Đình Thâm khẽ nhìn cô ta, cũng không vì nhìn thấy cô ta khóc lóc mà mềm lòng. Chỉ cần là người dám đụng đến người phụ nữ của anh, cho dù là ai, anh cũng sẽ không nể tình dị nghĩa.

Một giây sau, Bạch Thư lại quay sang chỗ Cố Lăng Tu đang đứng im lặng nãy giờ, trầm giọng lên tiếng:

"Lăng Tu ca, lần này, Tiểu Thư đã sai rồi, em.."

Cô ta còn chưa kịp nói xong, phát hiện thấy trong mắt Cố Lăng Tu đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, giống như bản thân Bạch Thư và anh không hề quen biết nhau.

Lúc này, Bạch Thư mới hoàn toàn hốt hoảng, khóe môi giật giật, còn định nói thêm gì đó, nhưng lại phát hiện cổ họng đột nhiên bị nghẹn, dùng cách gì cũng không phát âm được.

Thấy thế, Diệp Đình Thâm đứng lên, từ trêи cao nhìn xuống Bạch Thư, giọng điệu băng lãnh:

"Thứ nhất, nếu Thẩm Bội Bội muốn tái xuất, cách trực tiếp mà đơn giản nhất, cô ta chỉ cần kêu gọi người đại diện của mình xử lý địa cục là được. Còn có Thẩm Tùy bên cạnh, cần gì đến việc làm chuyện post bài như thế? Thứ hai, chân tướng sự thật phía sau những bài viết kia, người đứng sau là ai, chẳng lẽ không phải là đại ca cô giúp đỡ ư?"

"Diệp.. Diệp tứ ca! Anh nói vậy là có ý gì, em không hiểu!" – Tay phải Bạch Thư chống xuống đất, cô ta không hề phát hiện ra bản thân mình đang không ngừng run rẩy: "Tứ ca, chẳng lẽ Thẩm Bội Bội lại tìm đến đại ca em xin trợ giúp sao? Sao lại như vậy? Đại ca em cùng Thẩm Bội Bội căn bản không hề biết nhau."

Nếu không phải Diệp Đình Thâm đã dặn dò trước, lúc này Lục Khinh Lan chắc chắn tin rằng Bạch Thư kia hoàn toàn vô tội. Nhưng cô vẫn chưa hiểu rõ, sao Bạch Thư lại làm như thế, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Bạch Thư không ngừng ngụy biện, không chịu thừa nhận chuyện bản thân làm, Diệp Đình Thâm hướng mắt ra hiệu cho Cố Lăng Tu một cái.

Tựa như hơi không đành lòng, Cố Lăng Tu dừng lại vài giây, mới bước đến trước mặt Bạch Thư.

Cô ta mở ra xem, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi thành trắng bệch, không còn chút máu.