Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 155: Không cần khách sáo



"Bá.. bá mẫu!" – Nhìn thấy bên ngoài cửa là bà Trang Mi, Lục Khinh Lan có chút kinh ngạc, cũng có chút xấu hổ. Nhưng khi nhìn thấy Lăng Vi và Diệp Nhị Tinh theo sau, kinh ngạc trong lòng cũng không phải chỉ có một chút.

Lăng Vi tới làm gì?

Trong đầu vừa hiện lên nghi vấn này, thoáng nhìn thấy bà Trang Mi có chút không kiên nhẫn. Lục Khinh Lan lập tức nghiêng người nhường chỗ, lễ phép nói:

"Bá mẫu, mời bác vào." - Nói xong lại hơi lên giọng một chút: "Đình Thâm, anh ra đây xem ai nè!"

"Mẹ?" - Bưng chén cháo đi ra, Diệp Đình Thâm không ngờ lại nhìn thấy bà Trang Mi, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng vài giây sau liên khôi phục lại vẻ mặt tươi cười, nói: "Sao mẹ lại tới đây? Cũng không báo trước một tiếng để con đi đón."

"Hừ!"

Bà Trang Mi không chút khách khí, hừ lạnh, nhìn thấy anh từ trong phòng bếp đi ra, trêи tay còn bưng chén cháo, mà trong phòng bếp còn bay ra mùi thức ăn thoang thoảng, trong lòng nhịn không được, liền tức giận.

Con trai của bà, sao lại có thể làm những chuyện này?

Lông mày nhíu chặt, ánh mắt di chuyển tới trêи người Lục Khinh Lan, bà Trang Mi lớn tiếng nói: "Nếu để con tới đón, sao có thể nhìn thấy bộ dạng này của con? Phòng bếp là chỗ mà đàn ông có thể đi vào sao?"

Nói xong, không cho những người khác có cơ hội lên tiếng, bà ta nhanh chóng xoay người, nói với Lục Khinh Lan:

"Đình Thâm cực khổ làm việc như vậy, còn phải vất vả xuống bếp cho cô sao?"

"Mẹ!" - Buông chén cháo xuống, Diệp Đình Thâm nhanh chóng đi đến bên cạnh bà Trang Mi, cắt lời bà, nghiêm túc nói: "Là do Khinh Lan không được khỏe, con cũng cảm thấy không có gì đàn ông không làm được, cho nên vào bếp xem thử."

Bà Trang Mi trừng mắt nhìn anh một cái, định mở miệng nói tiếp. Diệp Đình Thâm cười nói trước:

"Mẹ, mẹ ngồi đi, cùng nhau ăn gì đó."

Mặc dù anh đang cười, nhưng không biết tại sao, bà Trang Mi lại cảm thấy không đúng lắm, vẻ mặt cùng lời nói có gì đó không phù hợp.

Lăng Vi vẫn không nói gì, đột ngột đứng lên, nhẹ giọng trấn an:

"Đúng vậy ah, bá mẫu! Ăn chút gì đi! Chúng ta vẫn chưa ăn gì, đừng trách Đình Thâm nữa, con nhìn thấy cũng đau lòng, chúng ta qua bên kia ngồi được không?"

"Vẫn là Tiểu Vi hiểu ý người khác!" – Bà Trang Mi thuận thế vỗ vỗ tay cô ta, cười cười.

"Người phụ nữ kia là ai vậy?" – Thừa dịp đem chén đũa vào bếp, Giang Nhiễm Nhiễm kéo Lục Khinh Lan lại, nhỏ giọng hỏi: "Sao ta cảm thấy đám người này không hề đơn giản nha! Mỗi một câu nói qua lại đều rất vui vẻ ah! Lại còn thân mật gọi Đình Thâm?"

Giang Nhiễm Nhiễm không phải là người hay nói sau lưng người khác, nhưng cô gái nhỏ Khinh Lan kia, đôi lúc ngốc nghếch khờ khạo, có vài chuyện, vẫn là chính Giang Nhiễm Nhiễm nhắc cô mới được.

Bĩu môi, trong lòng Lục Khinh Lan kỳ thật có chút buồn bực. Nói thật, lời nói vừa rồi của Lăng Vi, cô nghe qua cảm thấy kỳ quái! Muốn định nói gì đó lại thôi.

"Aizz, được rồi được rồi. Khi nào muốn nói thì nhớ nói cho ta biết ah!" – Nhìn bộ dáng của Lục Khinh Lan, Giang Nhiễm Nhiễm cũng hiểu rõ, liền khoát khoát tay:

"Dù sao, nàng cũng phải chú ý một chút! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đây vẫn luôn ủng hộ nàng!"

"Ừm, ta biết rồi!"

Dọn chén đũa xong, Cố Lăng Tu cũng đi từ nhà vệ sinh ra, thấy Lăng Vi trong phòng, đột nhiên ngẩn người. Giang Nhiễm Nhiễm nhìn thấy, những cũng dời tầm mắt đi.

Cố Lăng Tu hồi phục tinh thần, cũng trùng hợp thấy điệu bộ kia của cô, không biết tại sao, đột nhiên muốn chạy tới giải thích.

"Lan Lan, ta cùng Cố Lăng Tu đi trước đây. Còn có vài vấn đề công việc phải thảo luận lần nữa."

Mặc kệ bá mẫu họ Diệp kia vì cái gì mà đến, người ngoài như Cố Lăng Tu cùng Giang Nhiễm Nhiễm ở lại cũng không tiện.

Lục Khinh Lan hiểu ý, gật đầu. Sau đó tiễn hai người bọn họ xuống lầu.

Lúc trở về, Diệp Đình Thâm vẫn còn đang chuẩn bị cháo trong bếp, mà Lăng Vi lại đang nói chuyện với bà Trang Mi và Diệp Nhị Tinh. Quay người qua thấy Lục Khinh Lan trở lại, Lăng Vi nhu nhu tươi cười, liền nói:

"Về rồi hả? Mau đi rửa tay đi, sẽ nhanh có thức ăn thôi!"

Lục Khinh Lan nhất thời có chút không được tự nhiên, thật giống như, ngôi nhà này là của Lăng Vi, mà chính cô lại là khách đến chơi nhà vậy!

Trong lòng buồn bực, liền nói: "Không cần khách sáo! Dù sao mọi người cũng là khách, tôi xuống phụ Đình Thâm một chút."

Lăng Vi nhất thời thất sắc, nhưng nhanh chóng che đậy. Ăn điểm tâm xong, Diệp Đình Thâm mới hỏi:

"Mẹ, sao lần này đột nhiên lại tới đây?"

Nghe được câu này, bà Trang Mi dường như nhớ ra mục đích đến hôm nay, trong lòng sốt ruột: "Mẹ xem tin tức! Đình Thâm, con có sao không?"

Ngay từ nhỏ Diệp Đình Thâm không có lần nào làm Diệp gia phải thất vọng, nhưng dù sao anh cũng là con trai của bà, sao có thể không lo lắng được?

"Mẹ, con không sao." – Diệp Đình Thâm cười trấn an: "Mọi chuyện đã xử lý thỏa đáng, không có gì đáng ngại."

Diệp Nhị Tinh im lặng nãy giờ, đột nhiên mở miệng:

"Tứ thúc, bà nội xem tin tức xong lập tức tới liền, ông nội ngăn cũng không cản được."

"Con thật sự không sao. Mẹ yên tâm đi."

Mặc dù không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh liên tục chắc chắn mình không sao, bà Trang Mi mới thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng cũng được thả xuống.

"Vậy thì tốt rồi! Tốt rồi!" – Bà Trang Mi không ngừng gật đầu, ánh mắt lại nhìn thấy Lục Khinh Lan từ trong phòng bếp bưng hoa quả đi ra, trong mắt chợt lóe điều gì, liền ngẩng đầu nói với Lăng Vi, ngồi trêи sô pha đối diện, "Vẫn là Tiểu Vi hiểu chuyện, an ủi mẹ, còn đồng ý đi với mẹ tới đây."

Lăng Vi ngượng ngùng cười, ôn nhu nói:

"Bá mẫu, đây là chuyện nên làm mà."