Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 123: Giống nhau đến hoàn mỹ



"Có chuyện gì vậy?" - Nhìn thấy khuôn mặt ngày càng trầm xuống của Diệp Đình Thâm cùng với hàng lông mày nhíu chặt, Lục Khinh Lan có chút lo lắng, tạm thời ném phiền muộn trong lòng sang một bên.

"Khinh Lan." - Diệp Đình Thâm cúp điện thoại, xoay người nắm tay cô, suy nghĩ một chút, liền nói: "Là Tần Tân gọi điện thoại tới. Nói rằng tác phẩm giao đấu bán kết của em xảy ra chút vấn đề."

* * *

Thành phố A, tại Câu lạc bộ Nhã Hiên.

Lúc Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan chạy tới, đã thấy Tần Tân đợi hơn một tiếng đồng hồ, đi đi lại lại, có chút khẩn trương.

Rốt cục, nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ.

Tần Tân vội vàng nghênh đón:

"Các người tới rồi à?"

Diệp Đình Thâm gật gật đầu, đang định nói cái gì, cô gái nhỏ bên cạnh không kịp chờ đợi, lên tiếng hỏi:

"Tác phẩm của em xảy ra vấn đề gì sao?"

"Em dâu, em mau đến xem đi." - Biết trong lòng cô so với ai khác cũng đều gấp gáp hơn, Tần Tân không nhiều lời, trực tiếp kéo cô đến trước máy tính: "Em xem, đây là tác phẩm em gửi đến chiều hôm qua, mà tác phẩm kia, sáng hôm nay cũng vừa được gửi tới."

Tần Tân chuyển đổi qua lại giữa hai cửa sổ, nói đến phần sau, âm thanh càng trầm thấp: "So với tác phẩm của em, tác phẩm đó có đến 90% điểm tương đồng, còn lại mười phần trăm.."

Tần Tân dừng một chút, nhìn thấy sắc mặt Lục Khinh Lan càng ngày càng kém, không biết có nên tiếp tục nói hay không.

"Mười phần trăm còn lại.." - Lục Khinh Lan tiếp nhận lời Tần Tân, chỉ cảm thấy cổ họng bị cái gì đó chặn lại, có chút khó chịu. "Tác phẩm đó còn xử lý chi tiết tốt hơn tác phẩm của em, mà những chỗ em còn cân nhắc chưa ổn thỏa thì bên đó lại càng thêm hoàn mỹ, cập nhật thêm nhiều ý tưởng mới, có phải vậy không?"

Nói ra một lượt, Lục Khinh Lan cắn chặt môi, tay phải đặt trêи bàn phím không ngừng run rẩy.

"Em dâu.." - Tần Tân thấp giọng kêu một tiếng, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể dùng ánh mắt hướng Diệp Đình Thâm nhờ giúp đỡ.

"Khinh Lan." - Diệp Đình Thâm đi tới, muốn ôm lấy cô từ phía sau.

Không ngờ Lục Khinh Lan lựa chọn nghiêng người tránh đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, giọng nói có chút run rẩy:

"Tần Tân, tác phẩm này là của ai?"

Tần Tân nhanh chóng nhìn thoáng qua Diệp Đình Thâm, tốc độ nói rất nhanh:

"Lăng Vi."

Lăng Vi?

Lục Khinh Lan giật giật môi, lại phát hiện không biết mình nên nói gì.

Là Lăng Vi – người mới vừa gặp mặt không bao lâu.

"Khinh Lan!" - Diệp Đình Thâm ôm cô vào lòng, không cho cô cơ hội thoát ra, giọng nói trầm thấp: "Đừng hoảng hốt, được không?"

"Đúng vậy, em dâu!" - Tần Tân đi theo an ủi.

"Ừm.." - Biết mình có chút dọa Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan cố gắng định thần lại.

Không lâu sau đó, cô mở miệng buồn buồn: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Hai người chưa từng gặp nhau trước đây, làm sao có thể thiết kế hai tác phẩm giống nhau như vậy.

Lục Khinh Lan không thể hiểu được.

Nhưng cho dù như vậy, cô cũng không có cách nào không thừa nhận, tác phẩm của Lăng Vi so với tác phẩm của cô còn vượt bậc hơn.

Vấn đề của Lục Khinh Lan kỳ thật cũng là điều mà Diệp Đình Thâm và Tần Tân muốn biết.

Nhưng bọn họ cũng biết, hiện tại không phải là thăm dò chuyện này xảy ra như thế nào, mà là phải giải quyết như thế nào.

Lòng tin của Lục Khinh Lan rõ ràng đã bị đả kϊƈɦ, cả người đều có chút uể oải, như vậy không được.

"Khinh Lan, vẫn còn cơ hội, đừng thoái chí được không?" - Diệp Đình Thâm ôm lấy mặt cô, để cô có thể nhìn thấy sự ủng hộ của anh, "Anh ở bên em, luôn ủng hộ em!"

"Đúng vậy, đúng vậy!" - Tần Tân ăn nói vụng về, cũng không có lời nào an ủi, mặc dù anh biết hiện tại cũng không cần tới anh an ủi cô!

"Em dâu, thời gian nhận tác phẩm đấu bán kết vẫn còn một đêm nữa mới kết thúc, em có thể mà!"

Vẫn còn một đêm nữa.. Lục Khinh Lan yên lặng thì thầm trong lòng.

"Khinh Lan, chỉ cần còn thời gian là sẽ còn cơ hội, chúng ta đều phải thử. Nếu không thử làm sao biết rốt cuộc có thành công hay không?"

Diệp Đình bình tĩnh nhìn cô, nói tiếp:

"Lần này Thụy Thượng Chi Vận xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng phải chúng ta đều có thể đi đến đây rồi sao? Đó là ước mơ của em, phải không?"

Lời nói anh kiên định, tràn đầy năng lượng, Lục Khinh Lan nhìn anh, đôi mắt cô thấp thoáng đầy tin tưởng. Cô không phải muốn từ bỏ, chỉ là không thể ngờ rằng có chuyện như vậy xảy ra. Nhưng cô vẫn khiến anh lo lắng.

"Ừm." - Rốt cục, cô cũng nặng nề gật đầu, "Đình Thâm, chúng ta trở về đi."

Gật đầu, Diệp Đình Thâm nắm chặt tay cô.

"Lão Tam." - Sắp tới cửa, Diệp Đình Thâm bỗng nhiên dừng bước, không quay đầu lại, giọng điệu lạnh như băng, "Điều tra rõ ràng."

Tần Tân trịnh trọng gật đầu: "Lão tứ, yên tâm đi."

Về đến nhà, Lục Khinh Lan liền ôm máy tính vào thư phòng.

Diệp Đình biết rõ cô cần một nơi yên tĩnh, cũng không quấy rầy.

Nhìn thời gian, suy nghĩ một chút, xoay người đi siêu thị bên ngoài tiểu khu mua đồ ăn.

Trong thư phòng.

Cho dù tiếng đóng cửa của Diệp Đình Thâm rất nhỏ, nhưng Lục Khinh Lan vẫn nghe được. Hai chân cô cong lên, cằm đặt trêи đầu gối, điều này dường như trở thành động tác cần thiết mỗi khi cô thấy phiền muộn hoặc ngẩn người.

Máy tính yên tĩnh đặt ở phía trước, trêи màn hình, vẫn là hai phần tác phẩm.

Cô lại xem tác phẩm của Lăng Vi từ đầu đến cuối một lần nữa.

Quả nhiên, tác phẩm cũng giống như con người ở ngoài vậy! Tác phẩm của Lăng Vi và tác phẩm của cô khác nhau rất nhiều, chính là, tác phẩm đó làm cho người ta cảm nhận được một cỗ nhu tình dịu dàng, giống như một dòng suối nhỏ giọt, mát dịu, chảy róc rách, rất thoải mái.

Lục Khinh Lan cắn môi, không biết thế nào, trong đầu cô đều toàn là bộ dáng ban ngày khi nhìn thấy Lăng Vi. Còn có câu nói kia 'Đình Thâm, em đã trở lại.'

"A a a! Đừng suy nghĩ, đừng nghĩ nữa!"