Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 230: Nam tử áo đen



Sự việc quả nhiên như Mạt Trừng công tử đã nói, nửa đêm xuất hiện cao thủ xông vào biệt uyển, khí thế mạnh mẽ ngay cả Tiểu Thất cũng cảm thấy khó có thể chống đỡ —— chỉ thấy người tới một thân áo đen, mang theo mặt nạ đen. Toàn thân đen tuyền, thân hình hệt như quỷ ảnh biến hoá kỳ lạ khó lường. Tiểu Thất so chưởng với hắn, nhất thời cảm thấy nội lực người này hùng hậu ép tới độ hắn gần như không thở nổi, liền lùi lại mấy bước mới đứng vững được.

“Ngươi chính là giáo chủ ma giáo Mai Sương Thanh? Võ công không tồi.” Nam tử áo đen trầm giọng cười hai tiếng, giọng nói ngược lại không giống người có tuổi.

“Đúng vậy! Nếu không biết khó mà lui, đêm nay bổn tọa sẽ tiễn bước tên lớn mật nhà ngươi!” Tiểu Thất mạnh mẽ trấn định, sát khí hiển lộ quyết cùng nam tử đại chiến ba trăm hiệp!

“Tiểu tử, ngươi mới là kẻ muốn chết!” Nam tử áo đen cười lạnh một tiếng, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, vận đủ mười thành công lực bổ về phía Tiểu Thất. Tiểu Thất không ngờ tốc độ của hắn lại quá nhanh, đưa tay nghênh chưởng —— mới vừa đối chưởng liền cảm thấy kình lực nghịch lưu, trong nháy mắt khiến nội lực của hắn chảy ngược!

“A!” Tiểu Thất kinh hô một tiếng, khí tức trong ngực dồn lên, thoáng chốc đã bị thương nặng —— nhưng hắn không muốn dừng tay, quyết lấy cái chết chống cự, trong nháy mắt chỉ có ý niệm vì Khanh Ngũ chết trận!!

Trong lúc nguy cấp, một bóng trắng đột nhiên từ biệt uyển nhảy ra, một chưởng dồn ở sau lưng Tiểu Thất, lập tức một cỗ lực đạo ôn hoà mạnh mẽ chống lại nội lực bá đạo của hắc y nhân, cũng đem khí tức chạy tán loạn trong Tiểu Thất trong cơ thể về đường ngay.

Chỉ nghe ầm ầm một tiếng, rốt cục ba người cũng tách ra, trong khoảnh khắc ấy, Tiểu Thất rốt cục nhịn không được hộc máu, suy sụp ngã về phía ***g ngực người nọ.

“Ngũ thiếu, ngươi tới đây làm gì?” Tiểu Thất suy yếu hỏi.

“Bọn lão hổ sao không ở đây? Để một người ngươi ở trong này?” Trong ánh mắt Khanh Ngũ rõ ràng đang tức giận, vì Tiểu Thất bị thương.

“Ta bảo bọn họ đi trước. Đừng trách bọn họ.” Tiểu Thất lau máu ở khóe miệng. Lúc này Khanh Ngũ mới nhìn về phía hắc y nhân: “Các hạ, chuyện gì cũng từ từ, cần gì đánh đánh giết giết.”

“Ngươi là chủ sự nơi này à?” Bóng đen chỉa mắt về phía Khanh Ngũ hỏi.

“Đúng vậy.” Trên trán Khanh Ngũ đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn nhận được hồi báo nói Tiểu Thất rơi vào khổ chiến, liền bỏ Mạt Trừng lại mạnh mẽ phát lực chạy gấp, suýt nữa đã muốn hóa hình bay đến đây. Giờ phút này hai chân hư nhuyễn, không thể dịch chuyển, nhưng Tiểu Thất trọng thương, hắn không thể ngã xuống!

“Ngươi không cần đỡ ta! Ta không sao!” Tiểu Thất cảm thấy thân thể Khanh Ngũ run nhè nhẹ, liền hắn đẩy ra, Khanh Ngũ vội vàng thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, ta không chịu nổi lực đẩy của ngươi.”

“Ngươi! Thật càn quấy!” Tiểu Thất đảo cặp mắt trắng dã, muốn tự mình đứng dậy nhưng cố tình bị nội thương khiến toàn thân vô lực, lần đầu trong đời cảm thấy quẫn bách như vậy!

“Nếu các hạ tới vì chuyện của Mạt Trừng công tử, như vậy mời vào trong nói chuyện đi.” Khanh Ngũ vừa dứt lời ra hiệu bảo thủ vệ tránh đường, để nam nhân vào trong.

“Hừ!” Nam nhân nhanh chóng tiến vào trong, cũng không liếc mắt tới hai người một cái, Khanh Ngũ nhẹ nhàng thở ra, “Người tới, đem Thất công tử đưa vào nội thất nghỉ ngơi, ta lập tức trở về.”

“Không được! Ta muốn đi cùng ngươi… Ngô…” Tiểu Thất ôm ngực nhíu mày, còn chưa nói khí tức đã bị kiềm hãm.

“Đừng cậy mạnh.” Khanh Ngũ đem Tiểu Thất giao cho người hầu, tự mình lùi lại mấy bước, tựa vào tường.

“Ngũ thiếu!” Tiểu Thất muốn tới dìu người, lại bị thủ hạ điểm huyệt ngủ, nhất thời mất đi ý thức.

“Công tử.” Người hầu lo lắng hỏi Khanh Ngũ.

“Đem ta xe lăn tới.” Khanh Ngũ biết mình không thể đứng, vì thế phân phó.

Mạt Trừng ở bên trong phòng thiết yến, giờ phút này trong phòng thật vắng vẻ, vừa có người đến báo tin cho Khanh Ngũ, hắn biết người kia đã tới đây.

Quả nhiên là hắn, một thân hắc y, diện mạo ẩn trong màn sa màu đen, đơn giản dứt khoát một câu “đến chết cũng không muốn gặp lại ngươi”, cứ thế hắn liền quyết định vĩnh viễn làm một người không lộ mặt nữa.

“Mặc, đa tạ ngươi.” Mạt Trừng liễm mi đáp.

“Đây là lần cuối cùng ta xuất hiện ở trước mặt của ngươi.” Nam nhân từ trong miệng thốt ra lời nói lạnh như băng, có thể nhìn ra được là hắn đối với Mạt Trừng dùng tình sâu đậm. Thế cho nên chỉ nghe đối thoại của bọn họ đều có thể cảm nhận được giữa hai người không phải chỉ là tình hữu nghị đơn giản như thế.

“Thực xin lỗi, ta không có biện pháp đáp lại tình cảm của ngươi.” Mạt Trừng cúi đầu, “Ta là kẻ ích kỷ đến ti bỉ.”

“Không, ngươi ở trong lòng ta, là sự tồn tại đẹp nhất.” Nam tử muốn vươn tay vuốt ve tóc của y, lại chung quy không thể hạ xuống. Y từng nói, y chán ghét mình, đến chết cũng không muốn gặp lại mình.

“Ta mang ngươi rời khỏi nơi này.” Nam tử rốt cục mạnh mẽ buông tha tình ý đối với y, chuyển bước về phía cửa.

“Mặc, ta không muốn thấy thương vong vô vị, Khanh Ngũ công tử là địch nhân của ma giáo, đều không phải là suy nghĩ của ta.”

“Ta nói rồi, chỉ cần có ta ở đây, trên đời này sẽ không có người nào thương tổn được ngươi. Cho nên ngươi không cần phải lo ngại.” Nam tử lại nói.

“Hai vị đợi chút.” Rốt cục Khanh Ngũ cũng được người hầu dùng xe lăn đẩy vào cửa, phòng này không đặt cửa xe lăn men theo sườn dốc dễ dàng vào trong phòng —— đợi hắn tiến vào đại sảnh, liền ra hiệu bảo những người khác lui ra, một mình đối mặt với nam nhân áo đen.

“Ngăn cản ta dẫn Mạt Trừng đi, chỉ có con đường chết.” Trong mắt nam nhân để lộ ra sát khí.

“Cho dù ta thả hắn đi, hắn cũng là đi chịu chết.” Khanh Ngũ đáp, “Mạt Trừng một lòng chỉ muốn hiến thân cho người y yêu, thân hắn đã bị độc hút khô, từ lâu đã là nỏ mạnh hết đà, không bằng lưu lại để ta giúp hắn trị liệu. Trong thiên hạ có thể giải độc cho hắn chỉ có ta, rời khỏi nơi này, ngươi tìm không thấy người thứ hai.”

“Ta sao phải tin ngươi?” Nam tử ngưng mắt nhìn Khanh Ngũ, hắn không phải không thừa nhận, thông qua một chưởng ở cửa kia liền biết, trong người Khanh Ngũ mang công lực tuyệt thế không đơn giản như mặt ngoài.

“Ta có thể ăn cùng loại độc, nếu ta không chết, Mạt Trừng sẽ không thể chết được.” Khanh Ngũ đáp.

Mạt Trừng nghe vậy đột nhiên rút ra thanh chủy thủ bí mật mang theo bên người kề sát cần cổ y: “Khanh Ngũ! Ngươi không nên ép ta! Cái mạng này của ta cùng lắm thì tặng cho ngươi! Ta chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện mà thôi! Nếu như không thể hoàn thành tâm nguyện, vậy ta cũng chỉ có thể ôm hận nuối tiếc…”

“Tâm nguyện trong lòng của ngươi là cái gì? Hửm? Ngươi thật sự muốn đi thuyết phục Khả Hãn, ngăn cản hắn phát binh đánh chiếm Trung Nguyên sao? Mạt Trừng, hắn là chính là một tên man vương, ta còn không để ở trong mắt.

Cho dù giết hắn, một mình Khanh Ngũ ta cũng dư dả —— từ câu chuyện vừa rồi ngươi kể, ta nghe được không phải sự khoan thứ, mà là hận ý!” Khanh Ngũ đáp, “Mục đích thật sự của ngươi không phải vì muốn khuyên bảo hắn, mà là muốn cùng hắn đồng quy vu tận, khiến hắn tuyệt vọng mà chết, ngươi muốn trước hết phụ tá hắn đoạt được thiên hạ, sau đó lại đoạt lấy tính mạng của hắn, ta nói đúng không?”

“Mặc! Đem đầu của ta mang cho người kia! Sau đó, ta muốn hắn chết bằng phương thức thảm thiết nhất, theo ta đến cửu tuyền! Khanh Ngũ! Ngươi mới là kẻ đáng chết nên chết chỗ nào thì chết chỗ đó đi!” Mạt Trừng dứt lời, đột nhiên dùng sức nắm chủy thủ hướng ***g ngực trái đâm thẳngtới!!

Tự nhiên, Mạt Trừng ở bên cạnh hai đại cao thủ dưới tình huống này không thể nào thành công mà xuống địa phủ được. Nam nhân tên Mặc điểm huyệt ngủ của Mạt Trừng, sau đó mới hỏi Khanh Ngũ: “Ngươi thật sự có thể giải được độc của hắn?”

“Ta không chỉ có có thể giải độc cho hắn, còn có thể đem hắn biến thành một tên Mạt Trừng chỉ yêu ngươi, như thế nào? Nguyện ý làm giao dịch với ta không?” Khanh Ngũ hỏi.

“Nếu thật sự có thể giống như ngươi nói, ta bằng lòng trả giá bằng bất cứ điều kiện nào. L à khiến hắn mất trí nhớ sau đó yêu thương ta sao?”

“Đúng. Sao nào?”

“Tốt lắm.” Nam tử đáp ứng rất kiên quyết.

“Cái giá ta muốn, ngày sau sẽ nói, cho ta ba ngày, ta sẽ giao cho ngươi một Mạt Trừng sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào.” Khanh Ngũ cam đoan.

Đêm đã khuya.

Cuối cùng thì động tình rầm rĩ cũng biến mất, Khanh Ngũ buông hàng mi, một mình đạp bước trên đường mòn trở về biệt uyển, nđi xem tình hình của Tiểu Thất.

Đối với xe lăn, con đường này không thuận tiện, cho nên hắn chỉ đành tự mình đi bộ mới có thể tranh thủ nhanh một chút.

Lại nói, hắn cũng không muốn để cho người khác biết được mình có tình cảm đặc biệt với Tiểu Thất. Bởi trong chốn giang hồ hiểm ác này, đây không thể nghi ngờ chính là tự tạo nhược điểm cho bản thân mình.

“Bộ vuốt! Ta nghĩ Tiểu Thất có thể ứng phó cái tên phàm nhân kia, cho nên…” Bạch Hổ từ trong rừng trúc phát ra tiếng, dường như đang muốn giải thích cái gì.

“Không cần gọi ta bộ vuốt, ta không có trách ngươi cái gì. Đi nghỉ ngơi đi.” Khanh Ngũ buông mắt nói.

“Này… rõ ràng là ngươi giận ta…” Hổ con mất mát đáp.

“Ta không tức giận, cũng không oán ngươi.” Khanh Ngũ quay đầu lại nhìn hắn một cái, “Tiểu Thất là ảnh vệ của ta, công việc này cực kỳ nguy hiểm, hắn sớm đã giác ngộ. Quyết đấu sống chết, vốn là sự bất đắc dĩ trong thế giới loài người.”

“Kỳ thật, giới tiên thế sao có thể tránh khỏi những việc này chứ.” Hổ con cúi đầu.

“Không cần tự trách, ta là nói thật.” Khanh Ngũ đi qua vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ngươi là bạn thân của ta, bất luận là Tiểu Thất hay là ngươi, ai bị thương ta đều sẽ cảm thấy khổ sở, mọi chuyện, đều là sai lầm của ta. Ta sai ta nhận. Trở về ngủ đi, không có chuyện gì, thương thể của Tiểu Thất ta sẽ điều trị.”

Hổ con vốn muốn tới để an ủi Khanh Ngũ, không nghĩ tới ngược lại lại được hắn an ủi, vì thế lo sợ quay về.

Khanh Ngũ vào trong phòng, Tiểu Thất đã được an trí thỏa đáng, lẳng lặng nằm ở trên giường. Hồ ly lông xù nằm sấp bên chăn giúp Tiểu Thất sưởi ấm. Nhìn thấy Khanh Ngũ đến, hồ ly từ trên giường nhảy xuống, bảo: “Tiểu Thất sao lại bị thương đến độ hôn mê vậy? Đại ác long, ngươi sao không xem chừng hắn?”

“A, thì ra quan hệ của các ngươi tốt như vậy.” Khanh Ngũ cười nhạt, trong đôi mắt lại hiện ra chút mỏi mệt. Hồ ly thấy trên vạt áo trắng hắn có chút bùn đất, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái —— đại ác long yêu nhất sạch sẽ, sao lại mặc quần áo bẩn như vậy?

“Hừ, dù sao cũng may là có hồ đại tiên ta ở đây, ta đã dùng phép ổn định nội thương của Tiểu Thất rồi.” Hồ ly vẫy vẫy cái đuôi nói.

“Đa tạ.” Khanh Ngũ nói, hồ ly hừ một tiếng liền chạy ra.

“Ngươi lại ngã đi?” Tiểu Thất nằm trên giường thế nhưng mở to mắt.

“Chỗ nào. Ngươi lo lắng quá.” Khanh Ngũ ngồi vào bên giường, đem bàn tay nhẹ nhàng đặt ở ***g ngực của hắn, nội lực ôn hòa cuồn cuộn rót vào người.

“Ngươi đã thật lâu không có ngã đi.” Tiểu Thất xoay mặt qua một bên, “Là ta thất trách, ta không xứng…”

“Hư, đừng nói nữa, ngươi bị thương, là sự trừng phạt lớn nhất với ta.” Khanh Ngũ cúi người, nhẹ nhàng điểm cánh môi hắn.

“Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn!” Tiểu Thất giận.

“Ngươi đã đủ mạnh rồi. Nếu như không có ngươi, ta không có khả năng đi đến một bước này.” Khanh Ngũ ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của hắn, “Ngươi làm ta say mê như thế, bảo ta làm tôi tớ của ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện.”

“Ta cần một nô bộc không thể đi đường làm cái gì?” Tiểu Thất vươn cánh tay ôm lấy cổ của hắn, chủ động hôn lên.