Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 217: Giúp một hảo hán



“Vốn Khanh mỗ cùng mấy vị bằng hữu võ lâm trên đường đi qua trọ lại đây, không ngờ quý môn phái thủ hạ xâm nhập không nói một lời liền giết người, không biết môn chủ có không thể cho Khanh một công đạo?” Khanh Ngũ trực tiếp nói thẳng.

Môn chủ kéo kéo khóe miệng, xem thường: “Cản trở chuyện ngủ nghỉ của bổn tọa, chính là đáng chết vạn lần.”

“Môn chủ quả nhiên khí phái phô trương, chỉ vì bọn ta trùng hợp trọ lại ở chỗ này ở, bởi vậy liền mang tội đáng chết vạn lần? Trong mắt môn chủ, mạng người không khỏi quá rẻ mạt đi.” Khanh Ngũ tuy rằng thân đơn lực mỏng, nhưng khí thế không thua kém môn chủ chút nào, đối mặt với vị môn chủ tính tình bất thường tàn khốc, Khanh Ngũ bình tĩnh càng khiến cho người ta có cảm giác như tòa Thái Sơn vững chắc.

“Khanh Ngũ, ngươi thực sự nghĩ ngươi có thể thông thiên? Đừng ỷ vào việc ngươi ở trên giang hồ có chút tiếng tăm là có thể sủa trước mặt gia của ta!” Một gã tùy tùng của môn chủ lên tiếng khiển trách.

“Sủa? Vậy ta phải xem thử có phải là có một con cẩu không phân biệt tốt xấu đang sủa bậy hay không!” Tiểu Thất lập tức ra tiếng hộ chủ.

“Tiểu Thất, không nên nói lung tung nói, dầu gì môn chủ cũng là một nhân vật ở trên giang hồ, ta tin tưởng hắn sẽ không để ý chuyện nhỏ như thế.” Khanh Ngũ nói.

“Khanh Ngũ tên què nhà ngươi! Thế nhưng dám quanh co lòng vòng mắng chửi người!” Gã tùy tùng tức giận nói.

Môn chủ lúc này rốt cục cũng khẽ mở miệng, hắn vừa nói, tất cả mọi người đều ngậm vào câm như hến. Chỉ nghe môn chủ không kiên nhẫn mà nói: “Bổn tọa lặn lội đường xa, đã mỏi mệt, Khanh Ngũ cũng chỉ là một tục nhân như thế, khiến người sinh chán ghét, đừng để cho hắn làm bẩn đôi mắt của ta.”

Dứt lời lại ngồi vào trong ghế nâng, ngón tay ngọc bạch vịn trên tay vịn t nạm vàng gõ nhị, nô tài nâng hắn lên, bước lên trên lầu.

Môn chủ ra lệnh, những thủ hạ lại không vội ra tay giết người —— bởi vì môn chủ ghét nhìn thấy máu, cho nên hải đợi môn chủ lên lầu mới có thể xuống tay.

Tiểu Thất đã sớm tức tới đỏ mặt ——lần đầu tiên hắn thấy thậm chí có người đối xử với Khanh Ngũ vô lễ man ngoan khốn kiếp như thế, đã muốn sớm rút đao ra đánh nhau, nhưng lại bị Khanh Ngũ vươn tay ngăn lại, ý bảo hắn còn chưa phải thời điểm.

“Môn chủ xin dừng bước, khanh mỗ còn muốn nói ra suy nghĩ của mình.” Khanh Ngũ mở lời.

“Vô nghĩa.” Môn chủ ngồi trên ghế, ngay cả ánh mắt cũng không muốn nâng.

“Hắc môn nếu thật sự có can đảm dám làm dám nhận, vậy đơn giản không cần hủy thi diệt tích, hành vi lén lút che lấp chứng cớ phạm tội, môn chủ nếu có chút độ lượng, có dám đem huyết án tại khách *** hôm nay công bố cho võ lâm?” Khanh Ngũ không chịu buông tha nói tiếp.

Môn chủ rốt cục cũng chịu liếc mắt nhìn hắn một cái, trong mắt chất chứa nồng đậm chán ghét lúc này đã biến thành sát ý.

Thấy môn chủ chậm chạp không trả lời, Khanh Ngũ lại nói: “Môn chủ cái giá tuy lớn, nhưng đáng tiếc lại là một kẻ sợ đầu sợ đuôi, hơn nữa không chịu tuyên cáo, đối nội không tốt, theo như dân gian nói chẳng phải chính là bọn đầu trộm đuôi cướp hay sao?”

Tất cả mọi người ở đây nghe được lời này, đều sợ tới mức cả người phát run —— gã Khanh Ngũ tàn phế này thật sự là quá quá lớn gan đi! Hắn thế mà dám ngay trước mặt môn chủ nhục mạ ngài!!

Tiểu Thất càng không biết sống chết mà vỗ tay, tạo uy cho Khanh Ngũ.

Môn chủ hé mắt, rốt cục hắn đã thành công bị Khanh Ngũ chọc giận, chỉ thấy hắn vươn một bàn tay ra, làm một cái thủ thế giết!

Lập tức hơn mười sát thủ tinh anh trong hắc môn không chút cố kỵ, lập tức rút vũ khí, vây quanh chủ tớ hai người Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ vẫn ung dung như trước, hé miệng cười nói: “Môn chủ thật sự là gấp gáp, chắc không phải quen sống những chuỗi ngày an nhàn sung sướng cho nên lại quên hết quy củ trên giang hồ rồi chứ? Chẳng qua là có thể ở trước mặt môn chủ nói ra lời thật, chỉ vì có chút lo lắng.”

“Tên cuồng đồ vô liêm sỉ nhà ngươi! Đem ngươi băm thành thịt vụn, để xem ngươi lo lắng kiểu gì!” Tùy tùng môn chủ mắng to.

“Ha, môn chủ không ngại thử một lần. Khanh mỗ chỉ cầu hai chữ công đạo, nếu như môn chủ không thể cho, vậy hãy ta sống yên ổn, khách phòng trên lầu là của Khanh Ngũ, môn chủ nếu như muốn đi ngủ, có thể dùng khách phòng dưới lầu.” Khanh Ngũ dứt lời cũng không đợi môn chủ phản ứng, liền nói với Tiểu Thất: “Mang ta lên lầu.”

Tiểu Thất theo lời cúi người ôm lấy Khanh Ngũ, lúc này đám sát thủ kia đã ra đòn, chiêu thức rất mạnh vô cùng tàn nhẫn, một đám vô cùng dốc sức, nhưng lại không thể đụng tới góc quần áo của Tiểu Thất—— chỉ thấy Tiểu Thất ôm Khanh Ngũ, thân hình lại linh hoạt giống như cánh bướm, nhẹ nhàng tung mình giữa đao quang kiếm ảnh. Chỉ một lát liền thoát khỏi vòng vây, mủi chân khẽ điểm thân hình đã bay lên lan can lầu hai, kêu lên: “Ngũ thiếu không cho phép các ngươi lên lầu, ai lên lầu ta liền băm kẻ đó!!”

Dứt lời xoay người nhảy vào khách phòng, đem Khanh Ngũ đặt ở trên ghế, sau đó xoay người đi xuống thang lầu canh gác.

Khanh Ngũ nói: “Tiểu Thất, thay ta chống đỡ một khắc đồng hồ.”

“Ngũ thiếu yên tâm! Mười canh giờ cũng thủ được!” Tiểu Thất ở bên ngoài kêu một tiếng, hắn nhiệt huyết sôi trào, giờ phút này đúng là thời điểm để hắn đại triển thần uy! Quả nhiên đám sát thủ từng xông lên, dây dưa với Tiểu Thất ở chỗ thang lầu biến thành vị môn chủ kia lên cũng không được, chỉ có thể ở dưới lầu xanh cả mặt xem cuộc chiến.

Mà bên trong khách phòng, Khanh Ngũ nhanh chóng bắt đầu cởi quần áo, dùng nguyên hình Bạch Long lặng lẽ từ cửa sổ bay ra ngoài, thừa dịp mưa to lẻn vào trong bóng đêm nhanh chóng bay về phương bắc.

——————————

Mục tiêu một:

Lão hổ đang ở tòa trạch tại kinh đô Nam triều nhàm chán tới độ ôm lấy cái bồn lớn liếm sữa nai bên trong, rồng bộ vuốt không ở nhà, thế nhưng nó lại có cảm giác rất chi là tịch mịch, vài ngày gần đây dài đằng đẳng.

Hồ ly cùng thỏ béo cũng phờ phạc, hồ ly mỗi khi làm một bàn đồ ăn lớn, nhưng Đại Bảo với Đại Ngư đều ở tại vương phủ, lão hổ chỉ uống sữa, thỏ béo chỉ ăn ăn cà rốt, biến thành hắn đối mặt với cái bàn mặt đầy phiền muộn.

Đang lúc bọn họ phải trải qua một đêm nhàm chán không có rồng bộ vuốt không ở nhà thì thân ảnh con rồng lại đột nhiên từ trên trời giáng xuống!!

“Rồng bộ vuốt đã về rồi!!” Hổ con duỗi móng vuốt nhìn Bạch Long tay chân múa may, ngay cả hồ ly cũng chạy đến xem náo nhiệt.

“Mọi người!” Rồng bộ vuốt dừng ở trong phòng lương thượng, “Kính nhờ các ngươi chuyện này.”

“Cái gì?” Chúng thú hai mặt nhìn nhau.

Vì thế rồng bộ vuốt tỉ mỉ kể lại một phen, lão hổ cùng hồ ly tập lức hiểu ý, sau đó một đám theo rồng bộ vuốt lao tới “chiến trường”.

Bộ vuốt: Thật buồn cười! Cũng dám hô bày thanh thế ở trước mặt ta! Để ta cho ngươi biết phía sau bản công tử có người nào làm chỗ dựa!

Chỉ thấy lão hổ cõng hồ ly lông xù, rồng bộ vuốt mang theo cái giỏ thỏ béo, phần phật bay đến khách *** nơi Tiểu Thất đang khổ chiến—— giờ phút này Tiểu Thất một người đấu với mười mấy người, tuy khí thế vô cùng dũng mãnh nhưng đối mặt với nhiều cao thủ như vậy vẫn có chút khó, nhưng hắn ý chí ngoan cường, dù chết cũng không muốn để cho địch nhân bước trên thang lầu một bước, đao pháp cùng tác phong hung ác chừng đó khiến cho môn chủ cũng không tránh khỏi việc có chút kinh ngạc.

Mà trong phòng trên lầu, rồng bộ vuốt bay từ cửa sổ vào sau đó biến thành Khanh Ngũ trần như nhộng, ngã xuống sàn nhà. Nếu không phải dùng nguyên hình sẽ khiến phòng ở đổ nát thì hắn cũng không hóa hình như thế này, sau đó lão hổ đuổi tới vội vàng hóa thành hình người, túm quần áo trên bàn phủ thêm cho hắn, đỡ hắn ngồi vào trên ghế.

Thỏ béo cùng hồ ly cũng đều đi theo biến thành người, Khanh Ngũ khoác quần áo rồi nói: “Lão hổ, thỏ béo, các ngươi đi giúp Tiểu Thất ứng phó địch nhân. Hồ ly ngươi ở lại, nhìn thử xem làm sao cứu người trên giường.”

Vì thế tam thú phân công công việc, lão hổ cùng thỏ béo lúc ra cửa đã bắt đầu ngao ngao kêu to —— xem ra có thể gia nhập vào cuộc chiến đại phát thần uy với phàm nhân cũng làm cho bọn họ cũng rất hưng phấn. Bởi vì đi vội vàng, hồ ly chỉ kịp phát cho mọi người hai cái chài cán bột, vì thế lão hổ cùng thỏ béo mỗi tay cầm một cái chài cán bột nhảy bổ ra ngoài đấu võ.

Sau khi lão hổ lao xuống còn không quên nói với Tiểu Thất một câu: “Tiểu Thất, Rồng bộ vuốt bảo ta đến thay ca cho ngươi, ngươi đi lên nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho chúng ta.”

Tiểu Thất = =

Khanh Ngũ người này rốt cuộc lại tính làm cái gì a!! Sao kéo cả đám không đáng tin này tới đây chứ?!

Nhiệt huyết giang hồ của ta a! Tiểu Thất orz

Rất nhanh hồ ly cũng không nhịn được xông ra ngoài giúp vui, hắn giơ băng ghế oa oa kêu to từ bên người Tiểu Thất lướt qua, biến thành Tiểu Thất vẻ mặt = =

“Ngũ thiếu ngươi gọi bọn người kia tới làm cái gì? Bọn họ sẽ gây thêm phiền phức.” Tiểu Thất than thở bước vào phòng.

“Chính là để cho bọn họ trị cái tên môn chủ mắt cao hơn đầu kia, tung hoành giang hồ mà hắn thích giết là giết.” Khanh Ngũ nói.

“Ừ, cũng đúng.” Tiểu Thất nghĩ nghĩ rồi nói, “Được rồi, vậy ta cũng coi như tiết kiệm được chút chuyện, náo loạn lâu như vậy, Ngũ thiếu đi nghỉ ngơi một lát đi. Ba tên kia phỏng chừng có thể đối phó được với đám người đó.”

Lại nói, ba hàng kia sung sướng nhảy vào vòng chiến không biết trời nam đất bắc cứ thế hỗn chiến, lão hổ ra dáng chỉ huy bọn họ thực hành phương pháp đánh nhau —— tuy đám sát thủ này võ công cao cường, nhưng sao có thể chống lại đám linh thú sống hơn trăm năm vốn đã thành tinh. Đám thú này da dày thịt béo không nói, thể lực cùng tốc độ nhanh nhẹn đều hơn phàm nhân gấp mấy lần, loại tranh đấu giang hồ chém giết này đối với bọn họ mà nói chính là thời khắc nổi điên vui đùa ầm ĩ mà thôi.

Lão hổ để hồ ly với thỏ béo phòng thủ, còn mình lên hành lang lầu hai, sau đó phù phù biến trở về hình thái Đại lão hổ, lập tức dùng chân sau đứng thẳng lên, *** mũi chân đi tới lan can lầu một, ánh mắt mọi người đều bị nó hấp dẫn.

Lão hổ cực kỳ đắc ý, lập tức giơ chân trước lên cao, bắt đầu vặn vẹo, ngao ngao kêu to.

Tất cả mọi người xanh mặt hết rồi.

@ Tết tới rồi, một năm mới về nhà 2 -3 lần nên có thể sẽ không có chương đâu. Mọi người đừng đợi ^^. Chúc mọi người có một mùa tết yêu thương, sum vầy bên người thân yêu. Mua 口