Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 209: Thanh toán xong ân oán



Lão hoàng đế bị Bạch Long đưa tới ngoài cốc, vừa vặn gặp được đám Đại Bảo đang vây quanh đống lửa ăn khuya. Lão hoàng đế cả người đều đông cứng, vừa rơi xuống đất, hắn liền run rẩy sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.

Mọi người xông lên cứu người, ấn huyệt nhân trung huyệt vị giữa mũi và miệng sau đó đút sữa lộc cho hắn, cả đám tụ lại một đống.

Bạch Long thì vung vẫy cái đuôi, ghé vào một bên, híp mắt sưởi ấm. Tiểu Thất cẩn thận xem xét cái đuôi Bạch Long, nhìn thử xem khi hắn vung đuôi có bị thương hay. Sau khi xác nhận không có việc gì mới trở về ngồi ở một bên sờ lông mao, lông mao của rồng bộ vuốt mềm mại bóng mượt, sờ lên vô cùng thoải mái.

Rồng bộ vuốt cũng thuận theo tựa đầu nằm xuống, rất có vài phần ý tứ làm nũng dựa sát vào Tiểu Thất.

“Ngũ thiếu, ngươi có lạnh hay không? Nếu không biến thành người mặc quần áo vào đi?” Tiểu Thất nói.

“Không, một lát còn phải mang ngươi tới ma giáo, rất phiền toái, còn nữa ta không sợ lạnh.” Bạch Long đáp, nó có thể thao túng hàn băng, sao mà sợ lạnh chứ?

Tiểu Thất thừa dịp mọi người không chú ý, liền cầm lấy long cằm, hôn một cái. Bạch Long đắc ý vẫy vẫy cái đuôi, biểu tình trông cực kỳ hưởng thụ.

Lúc này, lão hoàng đế rốt cục cũng đã được mọi người cứu tỉnh, hắn vừa mở to hai mắt thì chứng kiến ngoại trừ Bạch Long, còn có lão hổ, thỏ béo, hồ ly, cùng với con hắn? Triệu Đại Bảo.

“A a a a a!” Hoàng đế kêu thảm thiết.

“Đừng kêu, trong cốc có người đang chờ gặp ngươi đó.” Lão hổ nói tiếng người, hoàng đế còn kêu thảm hại hơn.

“Phụ hoàng, ngươi còn nhớ cái người trong tranh đặt trong phòng của người không?” Đại Bảo nói, lão hoàng đế sửng sốt, rốt cục cũng ngừng kêu la thảm thiết lại.

“Kính… Đình?” Hoàng đế ánh mắt trở nên mê ly.

Lão hổ không nói hai lời, hóa thành người đem lão hoàng đế kéo dậy, tha hắn vào trong cốc.

Lão hoàng đế, bản lãnh khác thì không có, nhưng có tiếng kêu lớn quá đi, sau khi hắn đi vào trong cốc không lâu lâu liền phát ra tiếng kêu càng thêm thê lương thảm thiết, thật lâu không dứt.

Xem ra hắn quả nhiên là quen biết quái vật gây hạn hán kia.

Một lúc lâu sau, kỳ lân cùng phượng hoàng sắc mặt ngưng trọng đi ra hoang cốc, mọi người bên ngoài dùng ánh mắt chờ mong nhìn bọn họ, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Quái vật gây hạn hán khi còn sống, đã từng là người yêu hoàng đế nhưng không biết vì nguyên do gì, hắn bị hoàng đế hạ lệnh dùng cực hình tra tấn, chôn thân ở ven biển. Người kia cho đến lúc chết, cũng vẫn còn vô cùng nhớ thương hoàng đế, cho nên cho dù là cùng ma vật trong biển đồng hóa, cũng muốn tới đây gặp hoàng đế một lần, hiện tại nguyện vọng của hắn rốt cục cũng đã đạt được.” Kỳ lân nói.

“Vậy phụ hoàng ta, hắn sẽ còn sống chứ?” Đại Bảo cẩn thận dò hỏi.

“Quái vật gây hạn hán sẽ để cho hắn sống đi, hơn nữa sẽ cùng hắn một chỗ, để hắn có thể hoàn thành những chuyện mình muốn.” Kỳ lân nhìn vào phía trong hoang cốc, ” Ta sẽ hạ cấm thuật ở đây, không để cho bất cứ sinh linh nào được phép tới gần, cho đến khi quái vật gây hạn hán quay trở về vòng luân hồi mới thôi.”

“Có điều… Giữa bọn họ rốt cuộc còn hơn cả oán hận…” Đại Bảo vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Đang lúc mọi người nghị luận sôi nổi, một thân ảnh từ trong cốc chậm rãi đi ra, dĩ nhiên lại là bản nhân của hoàng đế!

“Quái vật gây hạn hán làm trái với ước định sao!” Bạch Long giật mình, cả người tràn ngập sát khí.

Ánh mắt của mọi người tập trung ở trên người hoàng đế, làm người ta kinh ngạc chính là, hoàng đế không còn bộ dạng suy sút suy yếu như vừa rồi nữa, mà phảng phất giống như trẻ lại hai mươi tuổi, tóc đen thùi, khuôn mặt thanh xuân, nghiễm nhiên là phản lão hoàn đồng!

“Phụ hoàng! Đây là có chuyện gì?” Đại Bảo kêu lên.

Hoàng đế quét mắt liếc mọi người một cái, xem ra hắn đã tiếp nhận một đám quái dị này rồi, chỉ nghe hắn âm điệu bằng phẳng, đáp: “Người trong cốc, tên là Dương Kính Đình, lúc nhỏ là bạn đọc sách với ta, lớn hơn ta ba tuổi.

Bởi vậy từ nhỏ, ta thường xuyên gọi hắn một tiếng Kính Đình ca. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn đối với ta ngoan ngoãn phục tùng, ta muốn cái gì, hắn đều sẽ dốc sức làm cho ta… Hai mươi năm trước, hắn vượt mọi chông gai, giúp ta đoạt được một mảnh giang sơn, trợ ta đi lên ngôi vị hoàng đế…

Nhưng là, ta trách hắn trong đêm mưa gió kia muốn thân thể của ta, càng hiểu lầm hắn hại chết nhị hoàng huynh ta mê luyến, tìm mọi cách tra tấn hắn.

Ta sung quân đưa hắn đi biên cương, cho hắn làm quân vụ nguy hiểm nhất, hạ độc hắn nhưng khi lần lượt nghe tin tính mạng của hắn đe dọa, chính là hắn luôn không chết! Ta hận hắn, sợ hắn khiến ngôi vị hoàng đế cũng như quyền thế của ta dao động, vì thế ta mới tự mình tới vùng biển, cái cớ là ngự giá thân chinh nhưng thực tế là muốn tự tay xử lý hắn…

Khi đó ta nhất thời không ngờ, trên đường tới vùng ven biển thì bị mai phục, chính là hắn không tiếc bản thân bị trọng thương, che chở ta tìm lối thoát, nhưng ta bị cừu hận che mắt, sau khi thoát hiểm còn vu cáo trở ngược cho hắn cái tội thông kẻ thù bên ngoài, trước mặt ba quân tự tay dùng một đao lăng trì hắn cho tới chết. Trước khi hắn chết, có cầu xin ta bảo tồn dung nhan của hắn, muốn ta nhớ rõ khuôn mặt của hắn, vì thế ta thỏa mãn tâm nguyện của hắn…

Mới vừa rồi… Mới vừa rồi ta tiến vào trong cốc, hắn nói với ta, hắn lấy thân làm ma, chính là muốn ngưng tụ một tia ma linh, giúp ta thoát khỏi bệnh cũ nhiều năm…

Như hắn mong muốn, chấp niệm hắn tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, để cho trẫm, phản lão hoàn đồng! Ha ha ha ha ha ha! Kính Đình a Kính Đình!!

Ngươi cho dù chết vẫn ngốc nghếch như vậy!! Ngươi quên trẫm đã từng nói qua nói sao! Trẫm vĩnh viễn hận ngươi đã chiếm lấy thân mình trẫm!!

Trẫm vĩnh viễn sẽ không tha thứ ngươi!! Cho dù ngươi có hồn phi phách tán thì như thế nào!! Trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ cho bất kì kẻ nào dám vũ nhục trẫm!! Hiện giờ trẫm đã khôi phục thanh xuân, đây là lúc trẫm nhất thống thiên hạ! Ngươi nếu như thật sự yêu trẫm, hãy trợ trẫm càn quét Cửu Châu đi!!”

Hoàng đế đột nhiên cười như điên.

“Hàng kia không phải cha ta!! Người này tuyệt đối không phải là người thân sinh của ta!” Đại Bảo khóc ròng chạy đi.

“Thì ra hắn ở mặt dưới, quái vật gây hạn hán thật đáng thương.” Hồ ly nói.

“Thiếu đánh.” Phượng hoàng co rút khóe miệng.

“Tiện nhân.” Nắm tay của Tiểu Thất phát ra thanh âm răng rắc.

Chỉ nghe oanh một tiếng, hoàng đế bị rồng bộ vuốt quật một phát bay xa: “Đừng gây trở ngại việc bản long tôn đi ma giáo! —— Đại Bảo ngày mai tuyên bố quốc tang đi. Coi như hàng này băng hà.”

Hoàng đế lần thứ hai bất tỉnh.

Kỳ lân đỡ trán: “Phàm nhân thật đúng là phức tạp, xem ra chúng ta phải đánh giá sự kiện lần này, một lần nữa tìm phương án giải quyết, phượng hoàng, chúng ta trở vào một chuyến, nói chuyện với quái vật gây hạn hán, xem xử lý hàng này như thế nào.”

“Tuyên, ai.” Một tiếng thở dài từ trong cốc truyền ra, chỉ thấy một đoàn u quang bay ra, dần dần biến thành hình người —— đúng là Dương Kính Đình trong miệng hoàng đế.

Hắn vuốt ve hoàng đế đã hôn mê, ôn nhu nói: “Tuyên, cho dù ngươi hận ta, ta vãn yêu ngươi sâu sắc.” Dứt lời hắn nói với kỳ lân: “Cùng ta hợp thể, là dị thú họa loạn Thần Châu trăm năm trước trong biển, ngày xưa có kỳ thần ‘Ảnh công tử’, trừ khử mói họa Thần Châu ngập trời, nhưng vẫn có ma vật trong biển lọt lưới.

Sau khi ta bị giết, chỉ còn sót lại mỗi thân xác đã chết cùng với chấp niệm bị hải ma thú tìm được, muốn cùng ta hợp thể. Ta dùng ý chí đấu tranh với ma vật hồi lâu, một thời gian dài rốt cục ta cũng thế chiếm thượng phong, đoạt được tinh nguyên còn sót lại của nó.

Nhưng hồn phách của ta cũng vì vậy mà bị ma luyện đến mức sắp tiêu tán ——sau khi ta biến mất, quái vật gây hạn hán cũng không còn tồn tại nữa. Đây cũng chính là hy vọng của Tuyên hai mươi năm trước.”

“Rất cảm động.” Kỳ lân hút hút cái mũi đáp, “Như vậy đi, hồn phách của ngươi cứ tiến vào hồ lô này của ta, ta sẽ giúp ngươi tu bổ lại hồn phách với thân hình. Cái tên hoàng đế kia ta cũng sẽ mang theo, sẽ có một ngày, hắn sẽ hồi tâm chuyển ý, chủ động ngoan ngoãn nằm yên để cho ngươi khẩu khẩu khẩu khẩu…” ( ><) “Thỏ béo có phối phương thuốc đặc chế long hổ, dùng khẩu khẩu của ta với lão hổ mà điều chế, ngay cả mãnh giao cứng đầu đều có thể hóa thành bãi nước, huống chi chỉ là một phàm nhân hoàng đế.” Rồng bộ vuốt đứng một bên hiến một đống kế. “Đem phụ hoàng tự tay tặng cho bọn ngươi, ta sẽ không quá bất hiếu đi?” Đại Bảo nghiêng đầu nói. “Ngươi đây gọi là vì đại nghĩa không quản người thân.” Đại Ngư công tử vỗ bờ vai của hắn đáp.Cuối cùng Tiểu Thất cũng ngồi trên mình rồng bộ vuốt tốc hành quay về tới ma giáo, mà hiện giờ giáo chủ đang trên đường trở về đại doanh. Đương nhiên hù dọa Mai giáo chủ chỉ là nói giỡn thôi, rồng bộ vuốt vẫn thành thật tìm một nơi hẻo lánh không người đáp xuống sau đó thay quần áo, lập tức đi theo Tiểu Thất tới gặp mặt giáo chủ. Lúc này mới sáng sớm, giáo chủ nghe nói Tiểu Thất đến đây, đã khoác quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Thất cực kỳ cao hứng, cũng không quan tâm tới việc chính mình mới vừa xuống giường, nhưng khi nhìn thấy Khanh Ngũ đứng phía sau Tiểu Thất, mặt của hắn liền đen. Tiểu Thất cùng Khanh Ngũ tiến vào trong doanh trướng giáo chủ, trong doanh trướng bố trí đích thật là theo quy cách của giáo chủ, đúng là khách phòng xa hoa có một không hai. Trong đó cũng không ghế dựa, chỉ có đệm bồ hương. Khanh Ngũ tìm cái bồ đoàn ngồi xuống, nhìn Mai giáo chủ đem Tiểu Thất kéo vào bên trong thầm thì. Cũng không biết bọn họ rốt cuộc nói những gì. Một lát sau, Tiểu Thất vẻ mặt cổ quái đi ra, Mai giáo chủ vỗ bờ vai của hắn nói: “Tiểu Sương, hiện tại ngươi hãy đem một thân tục khí kia bỏ đi, ta dẫn ngươi đi gặp bộ hạ.” “Vậy ngươi gọi người dẫn Ngũ thiếu đi nghỉ ngơi đi, hắn vì đưa ta tới đây mà một đêm chưa từng chợp mắt.” Tiểu Thất nói. “Biết biết.” Mai giáo chủ chính là không kiên nhẫn khi thấy Tiểu Thất để bụng tới Khanh Ngũ như vậy. Nhưng đây là người nam nhân mà Tiểu Thất một lòng thích, hắn chỉ đành gọi người tới dẫn Khanh Ngũ đi nghỉ. Rồng bộ vuốt đương nhiên là ngã đầu liền ngủ. Dù sao không phải là hắn không lo nghĩ cho Tiểu Thất, mà y theo cá tính của Tiểu Thất, tuy rằng ngày thường ở trước mặt mình gào to hô nhỏ nhưng kì thực cực kỳ ổn trọng, hắn không lo lắng sẽ bại lộ. Cũng không biết ngủ bao lâu, Khanh Ngũ ngửi được mùi đồ ăn truyền đến, trong làn sương mù thấy người hầu bưng đồ ăn qua đây. Hắn đang muốn xoay người đứng lên thì thấy đằng sau người hầu còn đi theo một người, người nọ vận hoa phục lửa đỏ, hồng ngọc sáng rực, phong tư yểu điệu, mị diễm vô song, quả thật là một mỹ nhân chọc người khiến Khanh Ngũ phải trợn mắt há hốc mồm. Một lúc lâu, hắn mới phản ứng lại đây chính là ảnh vệ Mạc Tiểu Thất miêu mi họa mắt, thoa môi đỏ mọng! “Không cho cười!!” Tiểu Thất (╰╯)# Phía sau Tiểu Thất còn một cái đuôi tùy tùng do Mai giáo chủ phái tới, xem ra địa vị ở trong ma giáo không thấp, có lẽ e ngại trước mặt tùy tùng cho nên Tiểu Thất vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Khanh Ngũ, bổn tọa ra lệnh cho ngươi ăn cơm thật ngon, ăn no ngươi phải trở về Khanh gia bảo, đừng xen vào việc của ma giáo.” Nha nha nha! Giáo chủ lên mặt rồi. Khanh Ngũ (⊙v⊙) Rồng bộ vuốt khốn kiếp không nên nhìn ta cười quỷ dị a! Đồ ngốc!! Tiểu Thất = = “Được rồi, ta ăn là được chứ gì.” Khanh Ngũ muốn từ trên giường đứng dậy, nhưng hai chân nhất thời mềm nhũn ra không thể động đậy. Tiểu Thất theo bản năng tiến giúp đỡ, khiến cho tên Đường chủ phía sau rất là bất mãn: “Đại giáo chủ, người nọ là kẻ đối đầu ma giáo chúng ta, ngài vẫn nên để ý tới thân phận mới tốt.” “Nói lời vô nghĩa! Không thấy ta đã bế huyệt đạo của hắn rồi sao?” Tiểu Thất bĩu môi nói.