Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 207: Đại tẩu rời đi



Vương đô Nam triều đã xảy ra vụ huyết án động trời.

Chỉ trong một đêm liên tiếp mấy vị Vương gia đều bị người ám sát. Tiếp sau đó ma giáo Bái Nguyệt giáo bố cáo vụ huyết án này là do họ gây ra, đồng thời cũng tuyên bố, giáo chủ Mai Băng Triệt nhường chức giáo chủ lại cho đệ đệ Mai Sương Thanh.

Lập tức Bái Nguyệt giáo trở thành kẻ địch chung của triều đình Nam triều, mà vài vị Vương gia mất mạng liên hồi khiến cho nhân tâm trong triều hoảng sợ. Hoàng đế Nam triều hạ lệnh điều quân, liên hợp với nhóm môn phái võ lâm chính nghĩa tuyên chiến với Bái Nguyệt giáo.

【Mà trên thực tế Nam triều cũng là nơi các thế lực chia năm xẻ bảy, trong mắt các môn phái đây cũng là nơi quân phiệt ngang ngược. Diện tích Trung Nguyên trong bản đồ châu Á hiện thực đại khái cũng chỉ chiếm 12 phần đại lục mà thôi 】

Từ đợt Bái Nguyệt giáo khơi mào trận chiến với võ lâm Trung Nguyên, lần này lại nhấc lên một hồi gợn sóng, có thể nói Bái Nguyệt giáo nay đã trở thành cái đích cho mọi người trong thiên hạ chỉ trích. Chẳng qua thế lực này cực kỳ khổng lồ, hơn nữa lại có ý đồ ganh đua cao thấp với toàn bộ võ lâm Trung Nguyên.

Trong cục diện như nước với lửa này, Khanh gia bảo thân là trụ cột môn phái võ lâm lại muốn giảng hòa dù vì tránh phân tranh nhưng mà một bộ phận đệ tử trong Khanh gia bảo lại làm phản công nhiên đứng ở phía chủ chiến.Thế lực chính phái cũng chia làm hai phe, một nửa liều lĩnh đứng lên khiêu chiến với ma giáo, triển khai một trận thảm thiết ở trong khe núi gần Nam triều.

Chính đạo thất bại nặng nề.

Mai Băng Triệt tâm tư kín đáo, thủ đoạn độc ác, lần trước vì kế hoạch muốn tóm gọn thâu túng Trung Nguyên vì sự việc của Khanh Ngũ bị tắt nghẽn giữa chừng, lúc này sao có thể dừng tay? Ma giáo không thể nào bỏ qua cơ hội ngàn năm này, ngay lập tức chỉ huy đại quân ma giáo thế như chẻ tre một đường ùa tới khí thế hừng hực.

Mà bản thân Mai giáo chủ thế nhưng lại không dẫn dắt trong đại quân, hắn hiện đang ở kinh đô Nam triều, mọi việc đều giao từ Phó giáo chủ Côn Dạ La xử lý. Hắn làm như vậy, đơn giản là muốn ép Tiểu Thất kế vị.

Khi Khanh Ngũ có ý muốn đàm phán cùng hắn, thái độ của hắn vô cùng kiên quyết:

Tiểu Thất hoặc kế vị vị trí giáo chủ, hoặc là hắn đánh đổ võ lâm Trung Nguyên!

Khanh Ngũ chỉ nói: “Nếu Tiểu Thất lên làm giáo chủ, vụ giao dịch của chúng ta chẳng phải vô ích hay sao?”

“Chỉ cần Sương nhi ( Tiểu Thất) lên làm giáo chủ, trở lại bên cạnh ta, ta liền đáp ứng một nguyện vọng của ngươi.” Mai giáo nói, trên người hắn là bộ hồng y diêm dúa, rực rỡ như lửa, Khanh Ngũ tự dưng có loại ảo giác —— nếu như Tiểu Thất lên làm giáo chủ, nói không chừng sẽ biến thành cái bộ dáng này.

Đây cũng rất thú. Khanh Ngũ không tiếng động mà mỉm cười.

“Tốt lắm, ba ngày sau, ta sẽ cùng Tiểu Thất tới ma giáo một chuyến.” Khanh Ngũ đáp.

Kỳ thật Tiểu Thất vẫn núp ở bên người Khanh Ngũ, khi nghe thấy quyết định này của Khanh Ngũ, hắn không chút dị nghị. Dù sao là một người ảnh vệ, hắn phải tuyệt đối phục tòng chủ nhân, có điều nếu muốn hắn làm cái chức vị ma giáo giáo chủ gì kia, hắn tuyệt đối sẽ không chịu. Vì thế đợi Khanh Ngũ trở lại, hắn liền không cao hứng hỏi: “Ngũ thiếu, ngươi thật sự muốn ta đi làm giáo chủ?”

“Với tính cách của ca ca ngươi, nếu không nghe theo hắn chắc chắc sẽ không ổn, Tiểu Thất, vả lại nếu ngươi tiếp nhận vị trí giáo chủ, tương lai ngươi vẫn lấy thân phận Mạc Tiểu Thất ở bên cạnh ta.” Khanh Ngũ nói.

“Kỳ thật, ngươi hy vọng ta lên làm giáo chủ sau đó ngươi nhân cơ hội khống chế Bái Nguyệt giáo đi?” Tiểu Thất ở bên cạnh hắn lâu như vậy, sao lại không biết lòng dạ hiểm ác của Khanh Ngũ.

“Đâu đâu.” Khanh Ngũ cười ôm lấy eo hắn.

Lúc này đúng là sau giờ ngọ, Khanh Ngũ đơn giản kéo màn che, cùng Tiểu Thất ở trên giường triền miên. Khanh Ngũ luôn đi theo hướng ôn nhu, cho dù tới giới hạn thì cũng sẽ không khiến cho Tiểu Thất khó chịu, luôn ưu tiên để Tiểu Thất thoải mái trước, đem Tiểu Thất hầu hạ dục tiên dục tử khi đó hắn mới chịu làm càn. Cũng bởi vì hắn quá mức ôn nhu, cho nên trên người Tiểu Thất rất ít khi lưu lại dấu vết —— nụ hôn của Khanh Ngũ còn mềm nhẹ hơn cả gió xuân tháng tư.

Sau khi khoái lạc qua đi, hai người tay nắm tay nghỉ ngơi, Tiểu Thất hôn nhẹ hai gò má của hắn: “Ta đi nấu nước, tẩy người cho ngươi.” Khanh Ngũ ưa sạch sẽ, sau khi làm xong đều phải tắm nhẹ.

Khanh Ngũ cười nói: “Ngươi không nên cử động, ta đi gọi người nấu nước là được.”

“Không được, ta thân là ảnh vệ, ngươi là chủ tử, vẫn là ta tự mình làm.” Tiểu Thất muốn đứng lên, nhưng phần eo đau nhức khiến hắn ngã trở về —— lần này Khanh Ngũ thật sự là dốc lực, khiến hắn cảm nhận được một điều —— long tinh lực quả thực người thường không thể so bì.

“Thật có lỗi.” Khanh Ngũ đè hắn lại, “Vẫn là ta đi thì hơn.”

Nói xong hắn ngồi dậy muốn xuống giường, bị Tiểu Thất kéo cánh tay: “Cẩn thận, đừng để té ngã.”

“Yên tâm.” Khanh Ngũ ôn nhu mỉm cười, buông cái màn giường, khoác áo dài ra cửa, đi gọi hồ ly nấu nước.

Nước rất nhanh được bê vào, bồn tắm rộng rãi, Khanh Ngũ vốn định ôm Tiểu Thất cùng tắm, lại bị Tiểu Thất cự tuyệt, lấy lý do Khanh Ngũ đi đứng không tiện, ôm mình đi không được mấy bước, ngược lại hắn không để ý xương sống thắt lưng đều đau, thế nhưng một tay khiêng Khanh Ngũ lên đưa đến bên bồn.

“Tiểu Thất ngươi còn nhớ rõ, lúc trước lần đầu tiên khi ta gặp ngươi là đang tắm hay không?” Khanh Ngũ ung dung.

“Nhớ rõ, lúc ấy ngươi đứng cũng không nổi, còn không chịu để ta dìu, hừ.” Tiểu Thất dìu hắn vào trong nước ngồi xuống, bản thân mình cũng thoát hết nhảy vào trong bồn.

“Ha, kỳ thật là ta cố ý.”

“Ta biết ngay mà!” Tiểu Thất chụp nước, tạt lên mặt Khanh Ngũ, hai người ngay ở trong bồn tắm đùa giỡn ầm ĩ.

“Ngũ thiếu,Yến Tam Thất đột nhiên tuyệt thực, phải làm sao bây giờ?” Tiểu Thất nghĩ tới tên đại phiền phức kia.

“Hắn ngang như cua vậy vì muốn tìm cái chết, chiêu gì đều có thể nghĩ ra được.” Khanh Ngũ đỡ trán, “Ta vốn không muốn nhiều lời vô ích với hắn. Đợi ta tắm rửa xong đi xem hắn, thừa dịp mấy ngày nay rảnh rỗi thông não cho hắn, tránh để chúng ta đi ma giáo hắn lại gây chuyện.”

“Kêu Tô Á tới giáo huấn hắn không được à? Ngay cả loại mặt hàng như ca ca ta đều bị Tô Á tuần phục.” Tiểu Thất phát biểu ý kiến.

“Hắn không giống Mai giáo chủ, càng ép buộc hắn, hắn ngược lại sẽ đi vào con đường cực đoan.” Khanh Ngũ nói, “Một lát ngươi đi truyền lời, gọi hắn tới gặp ta.”

“Nếu như hắn không tới?”

“Vậy buộc hắn phải đến.”

Chỗ Yến Tam Thất ở cách phòng ngủ Khanh Ngũ khá xa, nơi này là nằm ở một góc trong khoảng viện hẻo lánh. Tiểu Thất phụng mệnh truyền lời tới hắn, quả nhiên giống như dự đoán của hắn, Yến Tam Thất bày ra sắc mặt, chết sống không chịu đi.

Tiểu Thất đang muốn động thủ, nhưng tốt xấu gì cũng lớn lên bên cạnh Khanh Ngũ, hắn cũng học được ít nhiều, liền nói với Yến Tam Thất: “Dù sao cũng là Ngũ thiếu cứu ngươi, ngươi cũng đã ký khế ước bán mình, mau đi cùng ta, đừng để Ngũ thiếu sốt ruột.”

“Hắn tìm ta làm gì? Ta chẳng qua là cái người hạ tiện, cũng sẽ không phục tòng mệnh lệnh của hắn, đối với hắn mà nói không thể dùng được.” Yến Tam Thất ánh mắt trở nên u ám.

“Nói thế nào thì nói, ngươi cũng đã biết bí mật của Ngũ thiếu. Ngũ thiếu để ngươi biết bí mật này, đủ thấy hắn tin tưởng ngươi.” Tiểu Thất nói.

Nhớ lại cảm tưởng lần trước bị túm bay lên trời cao, sắc mặt Yến Tam Thất đổi đổi: “Ta tình nguyện rằng mình không biết.”

“Đi, đừng dùng dằng với ta nữa, ta cũng không muốn để Ngũ thiếu phải đợi!” Tiểu Thất rốt cục mất hết kiên nhẫn.

Đang lúc hắn muốn đánh người, hồ ly đột nhiên từ cửa sổ nhảy vào, kêu lên: “Tiểu Thất nhanh đi! Khanh Ngũ bị người tập kích!”

“Cái gì?!” Tiểu Thất bỏ qua Yến Tam Thất, nhanh chân bay theo hồ ly lông xù, Yến Tam Thất nhíu mày, chần chờ một lát, rốt cục cũng đi theo.

Nhưng cuối cùng hắn chậm một bước, đợi hắn đi vào đình viện Khanh Ngũ, chỉ thấy Tiểu Thất ngã vào một góc trong sân, hôn mê bất tỉnh, Đại Bảo cũng ngã ở một chỗ gần đó, còn có con hồ ly biết nói chuyện cũng bị ném qua một bên không biết sống chết, Yến Tam Thất hít một hơi lạnh, vội vàng thu lại khí tức, lặng yên tiếp cận đình viện.

Hắn còn chưa tới gần, đã nghe một tiếng ầm ầm vang, cửa sổ bên trong bị phá nát, có một vật bay vọt ra, vắt ngang ở trong đình viện —— Yến Tam Thất nhìn kỹ, hóa ra là chân thân của Khanh Ngũ? Con Bạch Long trắng như tuyết!

Chính là Bạch Long ngày ấy thần khí uy phong, giờ phút này cũng nhắm chặt hai mắt, dường như là hôn mê bất tỉnh.

“Ngũ thiếu!” Yến Tam Thất cả kinh, vươn tay thử dò xét hơi thở.

“Hừ, con Tiểu Long quả nhiên còn chưa ra hồn, yếu ớt cùng cực, sư huynh, chúng ta mau chóng ra tay moi long tâm, thừa dịp còn nóng ăn luôn.” Một người bịt mặt có giọng nói kỳ dị từ trong phòng phát ra.

Yến Tam Thất tập trung nhìn vào, chỉ thấy trong phòng có hai tên nam tử đang đứng, một người trong đó đang giơ chủy thủ, muốn mổ bụng rồng ta!

“Dừng tay!!” Yến Tam Thất quát lớn một tiếng, nhảy vào trong, ra tay công kích hai người.

Không ngờ hai người kia thân hình cực kỳ mau lẹ, nội trong một chiêu đã quăng ngã hắn trên mặt đất, Yến Tam Thất cũng không biết bọn họ rốt cuộc đã động thủ như thế nào!

“Yến Tam Thất, thật sự là ngươi?” Người bịt mặt nhận ra hắn.

“Các ngươi không được ra tay với con rồng đó!” Yến Tam Thất tuy bị hắn điểm huyệt đạo, nhưng vẫn la to.

“Chúng ta đợi lâu như vậy, chính là muốn lấy khối long tâm này, không chỉ muốn mỗi long tâm, còn muốn lân sừng cốt thịt của nó, ha hả, ngươi chỉ là một tiểu tiểu phàm nhân, có thể làm khó dễ được ta?” Người bịt mặt kia khặc khặc nở một tràng cười quái dị.

“Ta nguyện ý dùng tánh mạng của mình để trao đổi, các ngươi tha cho nó đi!” Yến Tam Thất nói.

“Tánh mạng của ngươi? Ngươi thực sự bằng lòng dùng tánh mạng của mình trao đổi?”

“Đúng vậy!”

“Ha ha ha! Khanh Ngũ nói ngươi rất khó quản, đây không phải rất nghe lời hay sao? Còn muốn vì chủ hiến thân!” Người kia kéo khăn che, hóa ra là phượng hoàng.

Mà người còn lại tất nhiên chính là kỳ lân.

Hai tên này hóa ra đã tỉnh rượu rồi.

Có điều, hai người bọn họ dùng phép thuật cho nên mọi người trong đình viện toàn bộ đều lâm vào giấc ngủ, mà ngay cả rồng có bộ vuốt cũng bọn họ qua mặt.

“Phượng hoàng, lần này chúng ta hình như chơi quá đà rồi, tất cả mọi người đều ngủ.” Kỳ lân (⊙⊙)

Thì ra bọn họ vừa rồi ghé qua, hàn huyên với rồng bộ vuốt một lát về tình hình gần đây, sau đó bọn họ nghĩ ra kế này cùng rồng bộ vuốt bắt tay túm cổ Yến Tam Thất, ai ngờ ngay cả rồng bộ vuốt cũng bị dính phải thuật thôi miên, lần này mọi người toàn bộ đều ngủ tới bất tỉnh.

“Cứ để bọn họ nằm trên mặt đất như vậy cũng không phải biện pháp, phòng ở bị phá cũng cần phải sửa lại, Yến Tam Thất, ngươi tới hỗ trợ đi.” Kỳ lân vẫy tay, giải Yến huyệt đạo của Tam Thất.

“Các ngươi! Rốt cuộc là ai!” Yến Tam Thất đỏ mặt la lối một hồi, hắn mới hiểu được mình lại bị đùa giỡn, thật sự là muốn nhấc chân đá chết con rồng kia!

“Chúng ta là trưởng bối của Khanh Ngũ.” Kỳ lân đầu tiên thu hồi phép thuật biến thân của rồng bộ vuốt, khiến cho rồng bộ vuốt khôi phục lại hình người, sau đó thi triển pháp lực chữa trị phòng ở bị phá hỏng, có điều Khanh Ngũ trần như nhộng nằm ở đó, Yến Tam Thất đành phải cởi y phục của mình, bao lấy Khanh Ngũ ôm vào trong phòng.

Khanh Ngũ tự nhiên cũng không nghĩ tới chuyện hai người này ban đầu nói giỡn thế nhưng còn thật sự dùng phép thuật, cuối cùng biến thành hắn trong tình huống không hề hay biết trần như nhộng ở ngay trước mặt Yến Tam Thất. Quả thật lần này mặt mũi ném tới tận nhà bà ngoại.