Thiên Di

Chương 92: Ngươi là nữ tử?



Mặc Chiêu đến gặp Tô Dịch Thành.

Thật ra không phải chỉ Mặc Chiêu, lão huy động tất cả đệ tử của Thánh Môn nhanh chóng tới đại điện. Không thể không nói, cái chết của Bạch Anh phần nào đã dấy lên sự cảnh giác trong lòng lão, còn lại nghi ngờ và tức giận, lão muốn trút hết lên đám người bên dưới.

"Sư phụ, trưởng lão của Tiêu Tương Các muốn gặp người."

"Không gặp!"

Tô Dịch Thành hình như đã uống rất nhiều rượu, người như không xương tựa vào chiếc ghế bành lớn, cáu kỉnh quát:"Rặt một lũ hèn nhát! Chỉ là đám chuột nhắt quấy phá mà thôi, chưa gì đã loạn lên."

"Đường đường là đệ tử Thánh Môn, bị người ta giết còn mang rắc rối về. Các ngươi đều nghe đây, kẻ nào để chuyện xấu lọt ra ngoài, ta giết kẻ đó."

Lão liên tục mắng một tràng, đám đệ tử bên dưới im như thóc. Mặc Chiêu thản nhiên cúi đầu đếm số vằn ngang trên đất, tỏ vẻ mình hối lỗi tột cùng.

"Kể từ hôm nay ngoan ngoãn ở trong phòng tu luyện cho ta. Cuối tháng sẽ có một đợt khảo sát, tất cả những đệ tử không đạt đều cuốn xéo! Nghe rõ chưa!"

Mặc Chiêu đếm đến thứ một trăm sáu mươi, khẽ tặc lưỡi. Sao mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì nhỉ?

Đúng lúc này, một đệ tử từ bên ngoài xin phép tiến vào. Y hấp ta hấp tấp, vừa vào đã hô to.

"Sư phụ, có chuyện lớn rồi!"

Đôi mắt mập mèm vì rượu của Tô Dịch Thành dần mở to.

"Sư phụ, tam hộ pháp... tam hộ pháp bị người ta giết rồi!"

"Cái gì?!". Tô Dịch Thành liêu xiêu đứng bật dậy.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Mặc Chiêu ngẩng mặt lên, không muốn để sót bất kỳ biểu cảm nào của Tô Dịch Thành dù chỉ là nhỏ nhất.

Tô Dịch Thành bước nhanh xuống, đi tới trước mặt đệ tử kia mới dừng lại:"Ngươi nói cái gì?!"

"Sư phụ.... tam hộ pháp mất mạng rồi. Bị người ta giết chết, còn dùng mười tám đinh sắt găm trên tường.''

"Hoang đường!"

Tô Dịch Thành túm chặt cổ áo đệ tử, y không nhất thời thở được, mặt đỏ gay, luống cuống kêu cứu. Mặc Chiêu làm việc tốt chen vào một câu:"Sư phụ, huynh ấy không thở nổi mất."

Tô Dịch Thành gạt tay nàng, đồng thời đẩy tên đệ tử kia ra xa. Tên đó ngã Uỵch xuống đất, nhìn nàng với ánh mắt cảm kích. Còn Tô Dịch Thành lồng ngực phập phồng vì phẫn nộ, cao giọng gắt:"Là người nào làm!"

Tên đệ tử vuốt ngực mấy lần mới dám đáp:"Là Ám Di Các."

Ám Di Các. Lại là Ám Di Các.

Thú thực, trong lòng những đệ tử ở đó đều hoang mang. Nếu không phải Ngụy Anh bị giết, không ai nghĩ tới đường đường là hộ pháp Thánh Môn có thể làm ra một việc khiến trời đất không dung như ả đã che giấu suốt bấy lâu nay. Trực Dương do dự một lúc, quyết định không mở miệng.

Rất có thể, tam hộ pháp đã làm điều gì đó mới rơi vào tầm ngắm của Ám Di Các.

Y âm thầm thở dài trong lòng.

Tô Dịch Thành đã tỉnh rượu hơn phân nửa. Cơn tức giận qua đi, lão càng lúc càng thấy bồn chồn. Lão trở lại ghế ngồi, khẽ phất tay:"Tương nhi ở lại, các ngươi đều ra ngoài đi."

Đám đệ tử bên dưới đồng loạt "Vâng" một tiếng.

Mặc Chiêu khẽ lướt qua bóng lưng Lăng Tương. Trước đây ở trong mật động ở Dịch Hòa Cung đã nghe Tể tướng nhắc đến Lăng Tương, nàng đến bây giờ vẫn chưa biết mối quan hệ giữa ba người này là thế nào.

Còn có vu cổ mà Mặc Trần nói tới.

Mặc Chiêu lạnh lùng quay người đi. Xem ra, nàng đã để cho nàng ta yên ổn quá lâu rồi.

....

Khi Mặc Chiêu trở về, trời đã nhá nhem tối. Võng Dao và Sở Ngân đều không ở bên cạnh, một mình nàng chậm rãi bước trên đường.

Vừa hay gặp lại một người đã lâu không gặp.

Trên đường rất vắng, hầu như các đệ tử đều vì lần khảo sát