Thiên Đạo

Quyển 1 - Chương 5: Thảm biến kinh hoàng



Giang Nam lục quái nghe đến đây không ai là không giật mình,đưa ánh mắt nhìn Triều Mục Giang như dò xét phản ứng. Chỉ thấy Triểu Mục Giangcười đắc chí: “Đúng là có chuyện này. Có tin đồn Truy phong hồ điệp Trần MạnhPhi đã đột nhập vào quốc khố. Vừa rồi Ngũ Độc tiên tử Tiêu Bích cũng có đến đòixem Tỵ ngọc châu.”

Nói đến đây y cười lớn: “Có điều y thị đã thất bại dưới tayTrần tiểu tử đành quay đi tay không vậy!”

Dứt lời hắn ta trầm ngâm: “Ái dà! Cũng không thể cho là ả thấtbại. Một thân võ công thật cao cường, hơn nữa thủ đoạn của ả thật là ...” Nói đếnđây lắc đầu ra chiều khó hiểu.

Giang Nam lục quái lao xao:

- Sao nha đầu ngốc ấy chỉ đòi xem Tỵ ngọc châu nhỉ. Hà hà,Thái cực lưỡng nghi đồ thì thật đúng là…

- Ngươi thì biết cái gì. Có lẽ ả muốn xem Tỵ ngọc châu có bìđược với thủ đoạn dụng độc của ả ko ?

...

Triều Mục Giang nhìn Giang Nam lục quái cất tiếng: “TiêuBích, hà hà… dù sao cũng cám ơn ả yêu nữ ấy đã cho ta biết một điểm yếu chí mạngcủa Trần tiểu tử đó là quá mềm lòng, rất biết nghĩ đến người khác.” – Họ Triềunói xong lại cười, vẻ mặt vô cùng đắc chí.

Hắn vừa dứt lời thì nghe Giang Phong nói: “Hà hà! Vừa rồithúc thúc ta thoát thân. Thúc đã nói với ta rằng sẽ mang tám tấm Thái cực gì gìđó ra đổi lấy mạng sống của bẩy vị đại nhân đấy!”

Giang Nam lục quái nghe vậy nhất loạt hoảng hốt: “Chẳng nhẽTrần tiểu tử lại có tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ hay sao?”

Triều Mục Giang thì vẫn cười: “Chẳng phải là cái tên ngốc thậtthà Truy phong hồ điệp ấy đã lập thệ là y không có Tỵ độc châu hay sao?”

Chỉ nghe Giang Phong cười hì hì: “Trần Thúc chỉ nói là khôngcó Tỵ độc châu chứ đâu có nói là không có tám tấm Thái cực lưỡng nghi gì gì đóđâu!” – Cậu nói đến đây cười: “Mang mỗi một tấm Thái cực đó đổi lấy sáu mạng củasáu con ma loẻo khoẻo. Ưu ái dành riêng hai tấm cho Triều đại nhân. E rằng thểdiện của Triều đại nhân không nhỏ đâu!”

Trần Mạnh Phi trên nóc nhà nghe được những lời này, bất giáctrong lòng nghĩ: “Sao Phong nhi lại nói chuyện này nhỉ? Sự thực ta làm gì cóThái cực lưỡng nghi đồ. Làm sao có thể đi nói dối người khác được. Làm thế chẳngphải mất mặt lắm hay sao?” – Chưa dứt, bất giác nghĩ tới hiểm cảnh của cha conTriệu Vũ thì tự nhủ: “Dẫu sao thì danh dự của ta chỉ là chuyện nhỏ. Tính mạng củaTriệu huynh và Phong nhi mới là lớn. Nếu có thể cứu hay trả thù được cho họ đượcthì mới là chuyện quan trọng hàng đầu, cùng lắm ta một đao tự vẫn là xong.”

Mạnh Phi nghĩ đến đây thấy rất thoải mái, vô cùng tâm đắc vớikế hoạch mới mẻ và táo bạo của Giang Phong. Về phần Giang Nam lục quá vô cùnghoảng hốt, cho dù cả nhà hắn ta liên thủ lại cũng không đối phó được với đám võlâm giang hồ tham lam bảo vật ấy. Của báu động lòng gian, e rằng bọn chúng sẽchết không toàn thây. Phải biết rằng giang hồ đầy rẫy hảo thủ, hơn nữa mấy vịtuyệt đại cao thủ hàng đầu chỉ tùy tiện nhấc tay cũng đủ sức đưa sáu anh em bọnchúng về chầu diêm vương. Bấy giờ cả bọn run rẩy nhìn nhau, Giang Phong trôngthấy thần tình hoảng hốt của lục quái thì thở phào, nhất thời tính mạng của phụthân có thể giữ được.

Nào ngờ thấy Triều Mục Giang cười ha hả: “Ha ha, tiểu tửngươi không biết sao. Ha ha ha ...” – Tới đây y cười với vẻ vô cùng đắc chí.

Giang Phong thấy thế lo lắng nhìn y, sáu cặp mắt hiếu kì củalục quái cũng nhìn họ Triều chằm chằm ra điều hết sức ngạc nhiên. Chỉ thấy TriềuMục Giang gập người lại, vừa cười vừa nói có vẻ không ra hơi: “Nhóc con! Ngươicó biết ai là người tung ra tin đồn Trần tiểu tử là người xông vào hoàng cungđoạt bảo không?”

“Cái gì?” – Sáu anh em Giang Nam lục quái cùng hét lên, sauđó căn cứ vào lời nói và thái độ của Triều Mục Giang đã hiểu ra: “Chỉ là tin đồn!Vậy thực ra Trần tiểu tử không có Thái cực lưỡng nghi đồ sao?” Nói tới đây nhấtloạt sáu gã thở phào, rồi cười sảng khoái: “Hà hà, chắc do bàn tay của Triều đạinhân hết. Tin đồn này thật lợi hại. Xem ra cái tên Trần Mạnh Phi ấy gặp rắc rốilớn rồi!”

Trần Mạnh Phi trên nóc nhà sôi gan. Đến bây giờ mới hiểu ailà kẻ đằng sau tạo ra cái bẫy này, y như sợi dây thòng lọng thắt vào cổ của MạnhPhi. Trong bốn năm trời đã cả chục tên cẩu quan chết dưới kiếm của Mạnh Phi, cólẽ tên Hồ Lăng súc sinh bày ra cái trò này để làm khó cho Mạnh Phi. Thủ đoạnđúng thật là gian ngoan và bỉ ổi.

Triều Mục Giang nhìn bộ mặt đang tái đi của Giang Phongkhông nhịn được, y đắc ý cười vang: “Ta làm sao có bản lĩnh này. Tất cả đều làmưu kế thần sầu quỉ khốc của Hồ đại nhân mà thôi! Hà hà ... tên họ Trần kia làmsao đủ bản lĩnh đột nhập vào hoàng cung cơ chứ?”

Quả thật như Triều Mục Giang nói, cho dù Truy Phong hồ điệpTrần Mạnh Phi cũng được xem là một cao thủ chân chính, song xem ra với bản lĩnhcủa mình không đủ sức lọt vào nửa bước bên trong hoàng cung chứ đừng nói là nơiđể quốc bảo. Phải biết rằng trong cung cấm cao thủ nhiều như mây, may ra với khảnăng của một vài vị cao thủ hàng đầu võ lâm mới có thể miễn cưỡng làm được.Chuyện vào cung đoạt bảo nằm rất xa tầm tay của Mạnh Phi, song nhưng mà xem ralời đồn đại kia cũng vô cùng thâm độc.

Giang Nam lục quái cùng gật gù: “Ha ha ... như thế tên họ Trầnkia đào đâu ra tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ làm phần thưởng chứ!”

Mạnh Phi nghe thấy thế hoảng hốt, biết bọn chúng sắp xuốngtay nên vô cùng lo lắng và nóng ruột. Đành bất chấp bị phát hiện, từ từ nhích dầnngười về phía cửa sổ. Định tâm rằng nhất thời có thể xuất thủ cứu người. Nàođây bỗng nghe Giang Phong lại cất tiếng: “Ai cần chứ! Ha ha, ai cần mấy vị đạinhân tin chứ. Chỉ cần người khác tin là được rồi.”

Giang Phong nói đoạn lại cười đắc chí: “Mới có ngày hôm nayđã có một vị Ngũ Độc gì đó tin sái cổ rồi. Hi hi... xem ra nhiệt náo còn tiếpdiễn nhiều lắm lắm.”

Bẩy người Triều Mục Giang tái mặt, mọi chuyện quả đúng như lờiGiang Phong nói. Mục Giang động tâm suy nghĩ, y nhớ lại lời Tiêu Bích nói với MạnhPhi trước khi ra đi: “Ta có thể không tin nhưng người khác nhất định sẽ khôngnhư vậy!” Triều Mục Giang nghĩ thế bất giác người run lên, không kìm được haihàm răng va vào nhau lập cập. Một tên trong Giang Nam lục quái lên tiếng: “Nhưthế sao bọn chúng không cướp tám tấm Thái cực lưỡng nghi đồ đó trong tay Trầntiểu tử chứ. Còn đi thu thập chúng ta làm gì?”

Nào ngờ Giang Phong cười lớn: "Hà hà, hồ đồ quá! Phảibiết cân nhắc việc nào dễ hơn mà ra tay chứ!”

Cả bọn tỉnh ngộ. Quả đúng vậy, tìm mấy tên bọn chúng thì dễmà tìm ra được Mạnh Phi thì khó hơn rất nhiều. Phải biết Truy phong hồ điệp TrầnMạnh Phi lúc ẩn lúc hiển, lại có bộ thân pháp khinh công ảo diệu tuyệt luân. Tấtcả bọn chúng lạnh gáy toát hết mồ hôi, phen này mà lũ trở thành mục tiêu săn bắncủa giang hồ thì thật kinh sợ. Bảy tên đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nghĩra biện pháp nào khả dĩ.

Giang Phong thở phảo, tranh thủ chạy về phía Triệu Vũ cònđang nằm mê man bất tình. Cậu bé còn chưa kịp vui được lâu, bất chợt đã ngheTriệu Mục Giang lên tiếng: “Đằng nào việc cũng đã rồi! Chi bằng chúng ta cắt đầutên Triệu Vũ về lãnh thưởng. Thiết nghĩ với thế lực của Đông Xưởng, có khi nhấtthời chúng ta sống phong lưu khoái lạc được dăm tháng nửa năm. Các vị thấy thếnào?”

Giang Nam lục quái thở hắt: “Thôi! Đành biết thế đi!”

Giang Phong thấy mấy tên bọn chúng hung hăng xông lai thì ruộtgan buốt lạnh, nhất thời đau đớn không kịp nghĩ ra một biện pháp khả dĩ nàođành nhắm mắt, ôm chặt lấy Triệu Vũ chờ chết.

Mạnh Phi nghe đến đây hồn vía bay lên mây, nhất thời khôngkìm chế được. Ngay lập tức Mạnh Phi dùng bộ pháp Hồ điệp xuyên hoa tung mình xuống,thân hình tà tà lướt qua ô cửa sổ Thanh Minh Các như ma quỉ ẩn hiện. Chân chưakịp chạm đất thì trong tay liền phóng ra ba mũi phi đao. Đó chính là ba mũi tuyệtmệnh đao mà Mạnh Phi đã dùng hết bản lĩnh bình sinh của mình phóng tới.

Bọn Triều Mục Giang lát rồi hoàn toàn bị những lời nói củagiang Phong mê hoặc, nào còn để tâm chú ý đến chung quanh. Không một tên nàotrong bọn chúng ngờ rằng Mạnh Phi vẫn đang lảng vảng quanh Thanh Minh Các. Mặttên nào tên ấy hằm hằm chuẩn bị xông về phía Triệu Vũ toan động thủ thì bất ngờmắt hoa lên một cái, một bóng trắng xẹt qua. Cả bẩy tên chưa kịp định thần lạithì có mấy tiếng “veo...veo...veo” vang lên. Định thần nhìn lại kĩ thì thấy MạnhPhi đứng chắn phía trước Giang Phong, hai mắt đỏ ngầu vằn lên những tia máu, Tượngnha phiến tự khi nào nằm trên lòng bàn tay họ Trần chỉ xéo về phía trước. Lúcnày đã có hai trong ba mũi phi đao bay trúng đích làm một tên trong Giang Nam lụcquái mắt trợn trừng, lát sau đổ gục xuống miệng trào máu tươi, thì ra đã có mộtmũi phi đao găm vào yết hầu hắn. Một tên khác ôm ngực lảo đảo khuỵu xuống nền,xem ra thương thế không nhẹ.

Thì ra trong lúc xuất ý bất kì, Trần Mạnh Phi bất chấp qui củgiang hồ võ lâm thông thường ra tay ám toán nên kết quả đạt được không tồi chútnào, trong thoáng chốc đã loại khỏi vòng chiến hai tên trong Giang Nam lụcquái. Đám người Triều Mục Giang có nằm mơ cũng không ai ngờ được chuyện này. Đườngđường là Truy phong hồ điệp Trần Mạnh Phi lại lén lút phóng ám khí, hơn nữakhông một ai trong bọn chúng có thể ngờ được rằng Trần Mạnh Phi nấp trên máiThanh Minh Các, tất cả đều đinh ninh Mạnh Phi đã cao chạy xa bay, rêu rao tin đồndùng Thái cực lưỡng nghi đồ làm phần thưởng cho người lấy mấy cái mạng bọnchúng.

Biến cố xảy ra rất nhanh, chỉ loáng một cái đã có hai ngườitrong Giang Nam lục quái đổ gục ra sàn nhà. Bấy giờ lão Đại trong Giang Nam lụcquái đau đớn, ôm lấy cái xác nằm dưới nền nhà, trên cổ vẫn còn ghim một ngọnphi đao, miệng gào lên: "Yên Tứ, Yên Tứ! Ôi, tỉnh lại đi Tứ đệ!” – Nói đếnđây gã sa nước mắt. Mấy gã khác tỉnh táo hơn quay sang chăm sóc gã bị thương.

Mặc dù Giang Nam lục quái hành xử tàn nhẫn và ác độc thếnhưng lại rất đoàn kết và thương yêu lẫn nhau. Huynh đệ tình thâm, lão Đạitrong Giang Nam lục quái cất tiếng đứt đoạn, thờ thẫn: “Lão Tứ đã tuyệt mệnh rồi.”- Giọng điệu vô cùng đau đớn.

Biết gã được gọi là “tứ đệ” này đã tuyệt khí thảm tử, bọnchúng khóc rống lên, đôi mắt rực lửa căm thù nhìn về phía Mạnh Phi. Chỉ ngheTriều Mục Giang gằn giọng: “Trần đại hiệp thủ đoạn thật là quang minh chính đại.Thật khiến người ta bội phục!”

Mạnh Phi lúc này mất hẳn đi vẻ tiêu sái, ôn nhã thường ngày,đôi mắt đỏ ngàu hằn lên những tia máu trông như một hung thần ác sát thực sự:“Không dám! Chỉ là các ngươi ép ta quá đáng. Đối phó với bọn tiểu nhân vô lại đâucần Mạnh Phi ta phải giữ chút qui củ giang hồ chứ!”

Lão Đại trong Giang Nam lục quái điệu bộ vô cùng phẫn nộ,răng nghiến vào nhau: “Được rồi! Ngươi tới thì tốt lắm. Nếu có bản lĩnh thì đừngcó trốn chạy như con rùa rụt đầu, rụt cổ.” - Nói đến đây hắn ta trừng mắt nhìnMạnh Phi, hận không thể ăn tươi nuốt sống được kẻ đang đứng trước mặt.

Triệu Mục Giang thì cười nhạt: "Yên Nhất, ngươi yêntâm. Tên tiểu tử này đã dám liều mặt hiện thân ở đây thì hắn ko có lòng dạ chạytrốn nữa đâu.”- Tiếp đó hắn ta gằn giọng nhìn Mạnh Phi: “Lần này Trần đại hiệpcó mười cái mạng vẫn cứ xuống gặp Diêm Vương như thường.”

Thì ra sáu anh em Giang Nam lục quái cùng mang họ Yên, làanh em một nhà, tên gọi là Yên Nhất, Yên Nhị, Yên Tam, Yên Tứ, Yên Ngũ và Yên Lục.Cả sáu anh em họ Yên đều thiện sử dụng đơn đao, nổi danh khắp vùng Giang Nam vớiđao pháp lăng lệ, hiểm độc gọi là Đoạn cốt tuyệt đao, bản lĩnh của mấy tên nàykhông phải dạng tầm thường. Trong lúc bất chợt ra tay ám toán, bằng vào ba mũiphi đao Mạnh Phi đã giết Yên Tứ, làm trọng thương Yên Tam, trong nhất thời đãlàm tiêu hao sinh lực của đối phương không ít. Song xem ra tình thế trước mắt vẫnkhông có chút nào khả quan.

Giang Phong nhìn Mạnh Phi, thầm thở phào một cái. Tính mạngcủa Triệu Vũ trong phút chốc chưa bị người khác đoạt đi, song lát cậu nhanhchóng nhận ra phía trước vẫn còn muôn vàn nguy hiểm bất giác cúi đầu chua xót.Sự thực lúc này Giang Phong không biết là nên vui hay nên buồn, cậu hiểu rõ lầnnày có nói trời nói đất gì Mạnh Phi quyết không bỏ mặc cha con mình mà tháo chạylần nữa.

Giang Phong đang định lên tiếng thì chợt nghe một giọng nóiyếu ớt vang lên:” Trần đệ. Sao đệ còn quay lại đây làm gì nữa?” Thì ra là tronglúc sinh tử đầu quan này Triệu Vũ đã tỉnh lại.

Nghe những lời nói này của Triệu Vũ, Mạnh Phi sa nước mắtsong thủy chung vẫn không dám quay lại nhìn vị huynh đệ kết nghĩa, chỉ nhẹ giọng:“Triệu đại ca. Huynh hãy cố gắng giữ gìn, không cần lo lắng cho đệ. Lần này đệquay trở lại quyết liều mạng với lũ súc sinh này.”

Triều Mục Giang cười nhạt: “Ngươi tưởng Triệu Vũ còn sốngsót rời khỏi đây được chăng. Hà ... ếch không lo nổi miệng ếch mà còn quan tâmđến cóc nhái.”

Y nói đoạn liền đưa mắt nhìn bọn Giang Nam lục quái thở dài:“Mấy vị huynh đệ, chúng ta nhất thời bị những lời nói huyên thuyên, hồ ngoan loạnngữ của thằng tiểu súc sinh kia làm mất tỉnh táo rồi.”

Yên Lục căm giận nhìn Giang Phong, hận không thể tức thời lộtda cậu: “Tiểu quỉ! Ngươi cố gắng chờ xem lát nữa ta mang ngươi ra xử lý thếnào.” - Nói đoạn đưa ánh mắt nhìn đồng bọn.

Mấy tên cùng lúc hiểu ý, nghe Triều Mục Giang hét lên một tiếng:“Động thủ!” Tức thì kiếm đã tuốt vỏ nhắm phía Mạnh Phi công tới. Cùng lúc bốntên còn lại trong Giang Nam lục quái áo ạt giương đao, xông về phía Mạnh Phi nhấtloạt phát động thế công.

Trông thấy biếu tình của đối phương, Mạnh Phi không lấy thếlàm rối loạn, co chân đá một chiếc ghế về phía Yên Nhất và Yên Nhị, tay vung Tượngnha phiến che ngang đầu đỡ một kiếm đang chém tới của Triều Mục Giang, miệngthì hét lên: “Phong nhi, mau dìu cha cháu đứng về phía góc phòng!”

Cùng lúc Yên Nhất cười gằn nhảy lên trên thoát khỏi chiếc ghếđang lao về, tung người dùng thanh cương đao chém về phía Mạnh Phi theo thếHoành tảo thiên quân, còn Yên Nhị lại một đao bạt ra chém đôi chiếc ghế. Nhấtthời hắn ta cùng với mấy gã còn lại trong Giang Nam lục quái tạo thành hàng chữnhất, đồng loạt nhắm Mạnh Phi chém tới, khí thế vô cùng hiểm độc và lăng lệ.

Một kiếm vừa rồi của Triều Mục Giang bị hất ra xa, gã bất chợtcảm thấy hổ khẩu cánh tay tê rần trong lòng vô cùng rúng động: “Cái thứ nàycũng gọi là phiến ư. Hừ! Bản lĩnh tên Trần Mạnh Phi này quả là ghê gớm!” – Songchiến trận hung hiểm, y cũng không dám nghĩ lâu, múa kiếm tham gia vòng chiến.

Mạnh Phi trong tình cảnh thập phần nguy hiểm, tâm cơ linh độngbèn dụng quạt chĩa ngang, đẩy thế đao cuồng bạo của Yên Nhất từ trên chém xuống.Nhất loạt tay trái hất nhẹ, cả chiếc bàn lăng không bay lên đỡ ba đao một kiếmcủa bọn Triều Mục Giang. Trong lúc này Giang Phong đã dìu Triệu Vũ đứng lại gócphòng, cả hai trố mắt ra nhìn hiểm cảnh trước mặt đồng thời lo lắng cho MạnhPhi đến toát hết mồ hôi. Giang Phong tâm cơ linh động cố gắng vắt óc nghĩ cáchtrốn thoát song nhất thời cửa ra vào đã bị cuộc hỗn chiến và bọn Triều MụcGiang che mất.

Còn trong lúc này, thấy cha con Triệu Vũ tạm bình yên tronglòng Mạnh Phi thở phào, vũ lộng Tượng nha phiến cố gắng chống trả với thế côngđiên cuồng của bọn Triều Mục Giang. Tượng nha phiến lúc xòe lúc cụp, lúc gấpđâm ngang, khi xòe ra lại chém dọc, hoặc công hoặc thủ. Một pho Phiêu phong phiếnquyết cộng với bộ pháp thần kì Hồ điệp xuyên hoa ảo diệu tuyệt luân, bóng TrầnMạnh Phi thoắt ẩn thoắt hiện, bạch y phấp phới trong bóng kiếm, ảnh đao, thoảngnhư một con bướm đang bay lượn giữa rừng hoa trông thập phần đẹp mắt. Có thểnói chính nhờ vào bộ pháp kì diệu đó mà vào lúc này bọn mấy người Triều MụcGiang tuy chiếm được ưu thế song nhất thời vẫn không làm gì được Mạnh Phi.

Càng đánh mấy gã họ Yên càng sốt ruột, thoáng chốc đã qua cảtrăm chiêu nhưng rốt cục bọn chúng chỉ chém rách được mấy vạt áo họ Trần, thủychung vẫn không gây ra được vết thương tích đáng kể. Thêm một lúc nữa Yên Lụcbuột miệng: “Không ngờ tên chó chết này cũng có chút bản lĩnh!”

Mạnh Phi nghe vậy thì cười ha hả: “Cứ chờ lát nữa để xem MạnhPhi ta lấy mạng mấy con chuột nhắt bọn ngươi.” Miệng vẫn nói tay chân đã động.Tượng pha phiến bỗng đâm thẳng vào phía Mục Giang, bất chợt lại nhanh chóng xòera, như một lưỡi đao nhè Yên Lục sả xuống, suýt chút đã lưu lại một vết thươngchí mạng trên tay gã.

Triều Mục Giang thầm nghĩ không ổn. Đôi mắt gian xảo quétqua, thấy khi giao chiến mà Mạnh Phi thỉnh thoảng vẫn liếc mắt về phía hai chacon Triệu Vũ, bất chợt trong lòng hoàn toàn minh bạch. Rốt cục trong lúc nóng vộigã đã bỏ qua điểm yếu chí mạng của Mạnh Phi. Nghĩ được đến đây gã cười ha hả:“Bốn vị huynh đệ đối phó gã họ Trần. Để ta tranh thủ thu thập tên Triệu Vũ.”

Gã nói đến đây bỏ qua Trần Mạnh Phi, di chân chuyển về bêntrái, xông đến góc phòng nhằm vào Giang Phong đâm xuống. Mạnh Phi thấy thế tronglòng lạnh toát, không kịp nghĩ ngợi nhiều đạp mạnh chân, nhún một phát bất chấpmấy thanh cương đao hung mãnh bổ xuống, thuận theo thế Bạch hạc triển sí, ngườinhư con chim dang cánh phóng về phía góc phòng, che trước mặt Giang Phong.

Trong tình huống thập phần nguy hiểm, cũng vì do may mắn màMạnh Phi không bị thương song lúc này hoàn toàn đã rơi vào thế hạ phong. Bốnanh em họ Yên thấy hành động đó của Triều Mục Giang chốc lát đã tỉnh ngộ, cùnglao đến phía góc phòng vây ba người Mạnh Phi lại.

Mạnh Phi phẫn nộ quát: “Năm người các ngươi có gan thì hãy đốiphó với ta. Dụng đao gươm với hai người không biết võ công, thật không biếtliêm sỉ.”

Chỉ nghe Triều Mục Giang cười hà hà: “Vừa nãy Trần đại hiệpgiở thủ đoạn ám toán mấy vị huynh đệ của ta. Như thế cũng được xem là hành độngquang minh chính đại sao. Nực cười!”

Trần Mạnh Phi nghe gã nói thế cũng bất giác đỏ mặt. Song nhớđến thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ của lũ này thì bất giác nghiến răng, chút ý nghĩxấu hổ đó biến mất hoàn toàn.

Triều Mục Giang nói đến đây y cao giọng: “Không phải lải nhảinữa! Xem ra dùng thủ đoạn nào cũng được, miễn là chúng ta giết được ngươi là đủ.Xem kiếm.”

Nói xong hắn vũ lộng trường kiếm nhắm Mạnh Phi chém xuốngsong thực sự là nhằm vào cha con Giang Phong. Nhất thời mấy anh em họ Yên cũngdụng đao lao vào. Lúc này Mạnh Phi vừa phải lo chống trả, lại vừa phải chiếu cốđến Triệu Vũ và Giang Phong, thoáng chốc chân tay luống cuống, thực sự hoàntoàn rơi vào thế bị động.

Thêm vài chiêu nữa bất giác Mạnh Phi đã trúng sượt qua mộtchiêu vào tay trái, vết thương tuy không chí mạng song máu đã loang đỏ cả ốngtay. Yên Nhất thấy thế cười ha hả: “Trần tiểu tử! Lần này thì ngươi chết chắc rồi.”

Giang Phong và Triệu Vũ nhìn thảm cảnh của Mạnh Phi trước mắtmà lực bất tòng tâm, hơn nữa ông lại nghĩ vì cha con mình mà Mạnh Phi mới lâmvào hiểm cảnh như vậy trong lòng vừa đau đớn vừa phẫn nộ. Triệu Vũ cao giọng,lúc này cơ hồ nước mắt đã ướt cả mặt: “Đệ đệ. Đừng quan tâm đến cha con ta, hãylo đào tẩu đi thôi.”

Mạnh Phi sa nước mắt: “Đại ca đừng nói nữa. Hôm nay đệ đãquyết chúng ta đồng sinh đồng tử ở đây. Trước khi chết cũng quyết kéo thêm mộthai tên đi cùng cho có bạn.”- Lời vừa dứt, lát sau lại trúng thêm một đao nữa,máu nhuộm đỏ xung quanh.

Giang Phong ở bên cạnh hét lên: “Không phải chỉ là một mạngđâu. Sau này khi bọn chúng sát hại Trần thúc, nhất định sẽ một lượt bị người tatruy sát mà.” Nói đến đây bất giác lên tiếng cười ha hả: “Hà! Sau vụ này aicũng sẽ biết: Triều Mục Nhĩ - Tam phẩm Cẩm y vệ liên thủ cùng Giang Nam lụcsúc, sát hại Trần thúc thúc chiếm đoạt Thái cực lưỡng nghi đồ. Hà hà ... sau sẽcó lắm trò hay lắm đây.”

Thoáng chốc bọn chúng rúng động, quả thật là chuyện này cũngrất đáng suy xét. Chuyện này mà lan ra thì quả thật phiền phức to, nhất thờiđao pháp của đám huynh đệ Giang Nam lục quái chợt chùng xuống. Triều Mục Giangthấy vậy lớn tiếng: “Mọi người đừng bị tên tiểu tử này làm rung động nữa. Thằngnhỏ này chỉ được cái mồm mép giảo hoạt là không ai bằng.”

Yên Nhất nghe vậy giật mình, y động tâm: “Quả thật là cóchuyện đó.” - Nghĩ thế hét lên:” Đằng nào mọi việc cũng đã rồi! Nhất loạt cứ giếtmấy tên khốn này trả thù cho lão Tứ rồi tính sau!”

Yên Nhị, Yên Ngũ và Yên Lục cùng lên tiếng đáp ứng: “Đại canói phải lắm!” – Tới đây lại nghĩ đến cái chết của Yên Tứ, mấy tên bọn chúngcùng gương đao chém tớim liều ý quyết giết Mạnh Phi cho được. Bấy giờ ở bênngoài nhìn vào, cả tứ phía Trần Mạnh Phi đâu đâu cũng là bóng đao, bóng kiếm,có đâm có chém. Dù đã điểm huyệt chỉ huyết song do vì vận động mạnh, lát nữamáu ra ngảy càng nhiều. Bấy giờ miễn cưỡng chỉ vì bộ pháp quán tuyệt Hồ điệpxuyên hoa mà nhất thời Mạnh Phi còn bảo toàn được tính mạng, tạm che chở đượccho cha con Triệu Vũ song e tình trạng này không kéo dài được lâu.

Trông thấy tình huống trước mắt, một lúc Triệu Vũ như nghĩra điều gì, trầm giọng nói với Giang Phong: “Phong nhi. Vì ta và Trần thúc màcon lâm vào hiểm cảnh này. Con có oán hận ta không?”

Nghe mấy lời này Mạnh Phi lại luống cuống, thoáng đã bị TriềuMục Giang một kiếm đâm sượt qua hông. Xém chút đã đi tong cái mạng. Bấy giờ chỉthấy Giang Phong sa nước mắt: “Phụ thân à ! Người đừng nói những lời như vậy.Có một vị phụ thân và một vị thúc thúc như thế này là niềm hạnh phúc nhất đời củaPhong nhi.”

Triệu Vũ bỗng cười lớn: “Tốt! Ta biết ta vừa hỏi thừa mà.Con trai của ta đâu phải là phường tham sống sợ chết chứ!” - Nói đến đây ông chợtthôi cười, giọng nói vô cùng nghiêm túc và rành mạch: “Ta biết đối phó với tênHồ Lăng ấy rất có thể sẽ có ngày này song ta vẫn cứ dấn thân mạo hiểm. Trầnthúc con biết quay lại đây là chỉ có con đường chết song vẫn liều mình trở lại.Phong nhi à, con nhớ kĩ nhé! Nam nhi đại trượng phu phàm là việc nghĩa nhất địnhphải can đảm tham gia. Quyết không bao giờ được chùn chân lùi bước. Nghe rõchưa!”

Giang Phong nghe đến đây, thấy giọng điệu và lời nói của TriệuVũ có chút khác lạ, sau một lúc bất chợt hiểu ra, giọng run run: “Phụ thân à!Phong nhi đã nhớ kĩ những lời người nói rồi.”

Triệu Vũ nghe được câu này thần tình sảng khoái, ha hả cườilớn: “Nhớ rồi thì tốt!” Nói rồi bất chợt ông gạt tay Giang Phong ra, lao vào hướngYên Nhất. Tên Yên Nhất trong lúc giao đấu, nhất thời giật mình, khi định thần lạithì Triệu Vũ đã tiến đến sát người. Y gằn giọng: “Muốn chết ...” Tức thì một đaosử ra đâm thẳng vào bụng của Triệu Vũ, lút ngập nửa cán đao.

Giang Phong dù đã đoán được tâm ý phụ thân mình, song trướcthảm biến trước mắt đã không kìm được đau đớn gào lên: “Phụ thân!” Tiếng kêu xéruột như vỡ ra trong không gian. Mạnh Phi thấy thảm cảnh trước mắt mà không kịpra tay ngăn cản, chỉ biết gào lên: “Đại ca! đại ca...” - giọng lạc hẳn đi.

Yên Nhất cười gằn, toan rút đao về nào ngờ không hiểu sức mạnhđâu ra, Triệu Vũ giang tay ôm cứng lấy người hắn nhất thiết không buông, miệnghô lớn: “Trần đệ! Hãy mau đào tẩu đi!”

Mấy tên khác thấy biến sự trước măt thì đờ người ra. Trậnchiến vì thế mà tạm đình chỉ. Triều Mục Giang hoảng hồn, thấy rõ rõ ràng ràngYên Nhất một đao đắc thủ, chuôi đao đã lòi ra phía sau lưng của Triệu Vũ nào ngờthấy Triệu Vũ vẫn còn đủ sức nói lên những lời như thế, y bèn một kiếm sử ra,chém ngang qua vai của Triệu Vũ. Y sợ bị thương tới Yên Nhất nên không dụng lựcquá mạnh, lại vì diễn biến quá nhanh nên một kiếm nên chỉ lướt nhẹ qua đầu vaicủa Triệu Vũ. Song Triệu Vũ thủy chung vẫn không cảm thấy đau đớn, hai tay vẫnôm dính lấy Yên Nhất, miệng thì gào lên: “Hãy mau đi đi. Nếu có thể chiếu cố đượccho Phong nhi thì làm. Còn không thì…” Tiếng nói lúc này đã vô cùng yếu ớt vàvô lực.

Giang Phong lúc này mặt đã ráo nước mắt, mau hét lên: “Thúcthúc mau chạy đi, đừng để sự hy sinh của cha cháu thành vô ích.”

Nghe đến đây Mạnh Phi bừng tỉnh, cố nén đau thương giơ ngangtay ôm lấy Giang Phong, chân đạp liên hồi vào bờ vách. Chỉ nghe mấy tiếng “bộpbộp bộp” liên hồi vang lên, sau lưng bờ vách đã sụp xuống lộ ra một khoảng trống.Triệu Mục Giang thấy thế tỉnh ngộ, y hét lên: “Mau ngăn hắn lại. Đừng cho hắn tẩuthoát.” - Nói đoạn quơ kiếm lao đến.

Mạnh Phi lúc này chỉ còn mỗi ý định đưa Giang Phong bỏ chạy,đành phải dùng nước cờ mạo hiểm. Mạnh Phi xòe Tượng nha phiến, đoạn dụng lựctheo thế Phong quyện tàn vân lia mạnh về phía ba gã họ Yên, chiếc Tượng nha phiếnvẽ thành một hình vòng cung nhằm yết hầu bọn chúng quét một vòng. Ba gã thấy MạnhPhi quẳng bỏ vũ khí hộ thân, không dám khinh thường nhất loạt giơ đao ngăn cản.

Tượng nha phiến đã rời khỏi tay Mạnh Phi thì cùng lúc đó mộtkiếm của Triều Mục Giang đã công tới, nhằm đỉnh đầu của Mạnh Phi sả xuống vôcùng hung hiểm. Mạnh Phi không kịp suy nghĩ, cũng không có khoảng trống đểtránh né bởi sợ tổn thương đến Giang Phong đành đưa luôn bàn tay trần lên đỡ lấymột kiếm lăng lệ đó, đồng thời hất nó ra xa. Một tiếng “phật” sắc lạnh , gần cảcánh tay Mạnh Phi đã rời ra. May sao trong sát na ngắn ngủi đó, vừa khi GiangPhong kịp ôm ngang lấy cổ của mình, Mạnh Phi vừa dùng tay còn lại điểm huyệt chỉhuyết vừa kịp nhún chân, cõng Giang Phong tung người đảo tẩu. Máu theo vếtthương ở cánh tay cụt tuôn ra không ngớt, nhuốm đỏ cả Thanh Minh Các.

Triều Mục Giang hốt hoảng la lên: “Đuổi theo!” – Y nói đoạnlao mình xuống truy đuổi. Nào ngờ trước mặt hoa lên một cái, có một vật nhằmgương mặt của y đập mạnh vào làm y tối tăm mặt mũi. Thì ra trong lúc nhún ngườinhảy ngược về phía sau, chân Mạnh Phi hất ra, theo đó một chiếc giầy văng ra cảnđường Triều Mục Giang. Thật là may mắn khi đập được trúng vào mặt của Triều MụcGiang.

Nói thì dài nhưng sự thực mọi diễn biến chỉ xảy ra trong chớpmắt. Triều Mục Giang khi định thần nhìn lại thì bóng của Trần Mạnh Phi đã xangoài năm trượng, thoáng đã mất hút. Ba tên họ Yên sau khi đỡ được một quạt củaMạnh Phi toan hợp sức với gã họ Triều đuổi theo truy sát. Nào ngờ thấy Triều MụcGiang lắc đầu: “Không cần đuổi theo vô ích!”

Tới đây chỉ nghe y thở dài: “Không ngờ khinh công của gã họTrần ghê gớm như vây. Bị trọng thương, tay lại cắp một đứa bé mà còn nhanh đếnnhường ấy!”

Giá kể như ban ngày thì Mạnh Phi đã nguy to, bọn Triều MụcGiang có thể căn cứ vào vết máu để truy tung, e rằng không sớm thì muộn cũng sẽbắt kịp Mạnh Phi. Nhưng may mắn thay là ban đêm, dưới ánh trăng mờ ảo nếu miễncưỡng vừa dò vết máu vừa truy đuổi e rằng đã bị bỏ lại rất xa.

Vào lúc này, cả mấy tên nhìn về phía Yên Nhất, chỉ thấy gãđang loay hoay với cái xác của Triệu Vũ. Chỉ thấy mắt Triệu Vũ vẫn mở trừng trừng,hai bàn tay ôm chặt lấy y không rời.. Triều Mục Giang thấy thế hoa kiếm lên, mộtkiếm này chém cụt tay Triều Vũ, đến tận lúc này Yên Nhất mới gỡ được xác củaTriệu Vũ ra khỏi người. Y không kìm được hậm hực đá thi thể của Triệu Vũ mộtcái văng ra xa, ngoác miệng chửi: “Con mẹ nó chứ! Không ngờ gã này chết rồi cònngoan cố thế!”

Chỉ thấy Triều Mục Giang trầm ngâm: “Điều quan tâm bây giờlà nhanh chóng mang đầu của tên này về Kinh thành. Sau đó sẽ hợp lực đối phó vớitên Mạnh Phi khốn kiếp đó.” Lát sau y cười ha hả: “Chỉ e rằng tên họ Trần bị mộtkiếm của Triều mỗ chặt cụt mất tay, lại phải dụng lực quá độ như thế. E rằng sẽmất máu đến chết mà thôi!”

Nói đến đây Triều Mục Giang lại đắc chí: “Nếu may mắn sốngđược thì gã phế nhân ấy sau này võ công cũng chỉ bằng nửa phần như trước ,không còn quá đáng lo lắng nữa.”

Yên Nhất mắt trợn trừng: “Đổi lấy một cánh tay của gã phảitrả bằng mạng sống của Tứ đệ! Cái giá cũng thật quá đắt. Cũng may là Tam đệ vẫncòn giữ lại được nửa cái mạng, nếu không thì...”

Gã nói đến đây cúi đầu thở dài chán nản.

oOo

Lại nhắc về Giang Phong và Mạnh Phi, vào lúc này Mạnh Phi cắptheo Giang Phong tận lực đào tẩu. Giang Phong ôm ngang cổ Mạnh Phi chỉ cảm thấygió lướt vù vù xoa lấy khuôn mặt đến rát buốt, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn cómột nỗi đau đớn vô bờ bến làm cậu như kẻ mất hồn. Thoáng chốc tận mắt trông thấycảnh phụ thân thảm tử, mắt thấy rõ ràng Trần thúc thúc cụt tay vì cứu mình... Tấtcả những sự kiện đó không ngừng nhảy múa liên miên trước mắt, Giang Phong đờ đẫnkhông còn biết đến biểu tình diễn biến xung quanh. Lệ trên mắt không chảy songlệ trong lòng như cơn sóng cuốn trào.

Còn về phần Mạnh Phi lệ thảm lăn dài trên má, cánh tay cụtmáu đã ngừng chảy song trong lòng Mạnh Phi thì đang chảy máu, và nỗi đau nàycòn nhói hơn nhiều. Trong đầu trào dâng muôn ngàn cảm giác chua xót đau đớn, chỉhận bản thân do quá chủ quan khinh địch đã làm liên lụy đến vị huynh đệ mới kếtnghĩa. Cánh tay còn lại ôm chặt lấy Giang Phong khẽ run lên bần bật, vết thươngnặng như vậy nhưng ko hiểu sức lực từ đâu đã làm cho Mạnh Phi vẫn cắp GiangPhong phóng vù vù như bay.

Song do sức người có hạn, đến một lúc không thể kiểm soát đượcđôi chân, sinh lực hoàn toàn kiệt quệ, Mạnh Phi tay vẫn cắp Giang Phong nhưngthân ảnh loạng choạng rồi ngã lăn ra. Lúc này Mạnh Phi quan sát xung quanh, chỉthấy phía xa xa chân trời vừng đông đang ửng. Mạnh Phi không nhớ rõ mình vàGiang Phong đã đi xa bao nhiêu, chỉ biết lúc này trời đã sắp sáng, có lẽ haingười bọn họ còn chưa rời khỏi phạm vi Tô Châu song đã tạm thời thoát khỏi phạmvi truy đuổi của bọn Triều Mục Giang.

Mạnh Phi quá sức kiệt lực nằm lăn ra bãi cỏ, được một khoảngthời gian dài chìm trong tĩnh lặng, lát sau khi đã định thần lại, Mạnh Phi quayđầu sang phía Giang Phong thấy nhãn quang cậu bé vô hồn và ảm đạm, đôi mắt đenmở to ra thẫn thờ, nhất thời Mạnh Phi như đứt từng khúc ruột. Một lát, Mạnh Phiquay sang Giang Phong, tiếng nói đứt đoạn và khổ sở: “Phong nhi à! Tất cả... tấtcả là vì ta. Vì ta mà phụ thân cháu đã thảm tử.” – Họ Trần nói đến đây khôngkìm được nước mắt trào ra ướt đẫm gương mặt.

Giang Phong bị tiếng nói của vị thúc thúc đưa trở về với hiệntại, đập vào mắt cậu là vẻ tiều tụy của Mạnh Phi, lại nghĩ đến cảnh Triệu Vũ ômchặt lấy Yên Nhất khi mà mũi dao lút ngập ra tận lưng mà giọng vẫn lạc đi kêu MạnhPhi đào tẩu, thoáng chốc lại chập chờn hình ảnh Mạnh Phi dùng nguyên cánh tay hấtlưỡi kiếm của Mục Giang ra cứu mình một cái mạng. Muôn ngàn nỗi đau đớn tràodâng trong lòng, lúc này không kìm được bật ra tiếng khóc nức nở: “Trần thúcthúc đừng nói vậy. Cũng chẳng phải vì phụ tử cháu cũng làm vướng líu tay chânTrần thúc sao?”

Cậu bé nói tới đây, âm thanh vỡ ra đứt đoạn: “Không thể nóiliên lụy gì đó được. Huống hồ cha cháu đã căn dặn: phàm là việc nghĩa có chếtquyết không từ nan!” - Nói đến đây đưa bàn tay quệt nước mắt, ánh mắt hướng vềbên tay cụt đang rỉ máu của Mạnh Phi: “Vết thương này giờ phải làm sao đây. Trầnthúc thúc tìm cách cầm máu đi thôi. Chứ không thì…”

Trần Mạnh Phi nhìn lại bờ vai của mình, mặc dù đã điểm huyệtchỉ huyết song do dụng lực quá độ, máu lúc này vẫn rỉ ra, toàn thân người loanglổ một màu đỏ. Lại nghĩ đến hào khí trước lúc ra đi của vị đại ca kết nghĩa,nghe những lời nói của Giang Phong bất giác thán phục: “Phong nhi tuổi còn nhỏmà không ngờ lại hiểu biết vậy. Mình suốt đời luôn cố chấp, câu nệ. Cũng vì thếmà đã hại chết Triệu đại ca. Đúng rồi! Việc bây giờ không phải là đau khổ mà phảitìm cách chu toàn cho Phong nhi!” Mạnh Phi nghĩ đến đây liền cất tiếng: “Mộtcánh tay này thì có đáng gì đâu. Chỉ là hận ta không đủ sức bảo vệ cho phụ thâncháu.”

Trần Mạnh Phi nói đến đây chợt động tâm suy nghĩ: “Với thủđoạn của tên Triều Mục Giang, đứng sau giật giây là tên cẩu quan Hồ Lăng e rằnggia quyến của Triệu đại ca lành ít dữ nhiều!” Nghĩ đến đây anh ta quay sang hỏiGiang Phong với giọng lo lắng: “Phong phi à! Không hiểu mẫu thân của cháu hiệnđang ở đâu vậy?”

Giang Phong đau xót: “Mẫu thân cháu mất đã được ba năm rồi.”– Cậu nói rồi thất thần, dõi mắt về phía xa: “Chỉ có điều không lúc nào là chacháu không nhắc đến người. Giờ này chắc ở dưới suối vàng cha đã được đoàn tụ vớimẹ rồi!” – Lời chưa dứt, mắt mi đã nhòa lệ ướt.

Mạnh Phi không kìm được chua xót, thầm nghĩ: “Không ngờ mộthài tử tốt như Phong nhi số phận lại bi thảm như vậy. Nhỏ tuổi đã thiếu tình cảmcủa mẹ, giờ lại mồ côi cha.” - Trong lòng không nén được: “Vậy... vậy... cháucòn người thân thích nào chăng?”

Giang Phong cấ giọng buồn rầu: “Thân thích ruột thịt thìkhông. Cha cháu có một vị bằng hữu là Lưu Kiến thúc. Chỉ có điều Lưu thúc nayđây mai đó, biết tìm thúc ấy ở đâu. Huống chi…”- Cậu bé nói đến đây chợt òakhóc đau đớn.

Mạnh Phi nghe Giang Phong khóc bất giác ngẩn người: “Khôngngờ hoàn cảnh của Phong nhi lại éo le như vậy. Mà như thế cũng có điều tốt.” –Nghĩ thế Mạnh Phi đưa ra quyết định: “Nếu Phong nhi không hiềm cảnh sống langthang, cháu có thể theo ta. Còn bằng không thì cháu muốn đến đâu ta sẽ đưa cháutới đó.”

Giang Phong nói: “Chỉ sợ cháu làm vướng tay bận chân thúcthúc thôi.” Nói đến đây nghiến răng: “Cháu thề nhất định mai này sẽ lột da mấytên súc sinh đó trả thù cho phụ thân.”

Nhắc đến chuyện này, Mạnh Phi mắt trừng lên giận dữ: “MạnhPhi ta thề rằng còn một hơi thở nhất định sẽ báo thù này !” – Anh ta nói rồiđưa bàn tay phải ra nắm lấy tay Giang Phong: “Vậy quyết định đi. Phong nhi từgiờ sẽ theo Trần thúc!”

Hai người vào lúc này đã đưa ra quyết định, vào lúc này phíađằng đông trời đã sáng, đất trời tràn một màu xanh, nhìn lại thì hai người đangngồi trên một thảm cỏ trải dài. Trước mặt hai người bọn họ là một con đường mònnhỏ ngoằn nghoèo, quanh co, phía xa xa ẩn ước có khói bốc lên như những con rồngđen gầy guộc đang bay nhẹ nhàng lên không. Quang cảnh tràn ngập vẻ thanh bìnhhiếm thấy mà trong lòng hai người tràn ngập chua xót và đau đớn. Bấy giờ nhìn lạithì Mạnh Phi đôi mắt trũng sâu, quần áo rách nát nham nhở vết đao kiếm, bạch ypha lẫn màu đỏ của máu ánh lên vẻ ảm đạm và thê lương.

Nghỉ qua một đoạn thời gian, khi Mạnh Phi khi đã có chút sứclực, trong lòng lại tràn lên suy nghĩ lo lắng bọn người Triều Mục Giang sẽ theodấu truy tung, rán hết sức nắm tay Giang Phong đứng dây, nào ngờ vừa đứng lênthì Mạnh Phi lảo đảo khụy xuống, trong miệng hộc ra một búng máu tươi. GiangPhong thấy thế hốt hoảng: “Thúc thúc làm sao vậy?”

Nhìn thấy dạng quan hoài tha thiết của Giang Phong, Mạnh Phivô cùng thương cảm, không muốn để cậu bé lo lắng nhiều nhất thời bịa ra một lýdo: “Thúc không sao cả. Thật là may mắn quá, có thể nôn ra ngụm máu này là tốtrồi. Tự nhiên trong ngực cảm giác thư thái hơn rất nhiều!” - Nói đoạn cố gắnggiữ gương mặt tươi tỉnh.

Giang Phong nghe thấy thế thì thở phào: “Thật may mắn quá.Thúc thúc cứ an tâm nghỉ ngơi, nhất thời mấy tên súc sinh ấy không thể lần theođến đây được.” Nói rồi Giang Phong cúi đầu trầm tư, trong đầu hình ảnh của TriệuVũ mỉm cười lại hiện ra, lời nói của ông còn văng văng bên tai: “Nam nhi đạitrượng phu phàm là việc nghĩa nhất định phải can đảm tham gia. Quyết không baogiờ chùn chân lùi bước.”

Cậu nhớ đến đây hai hàng lệ trào ra, trông sang biểu tìnhgương mặt của Mạnh Phi, không muốn làm vị thúc thúc này phải lo lắng lại lenlén dùng tay áo chùi nước mắt.