Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 5: Hai Năm Và Đám Tang



Sáng hôm sau, hắn thức dậy. Nhìn thấy lão bà ngủ say bên cạnh mà cười, mọi thứ cứ như giấc mơ vậy, hắn cứ cho là mình sẽ chết khi còn xử nam, ai ngờ vớ bở được lão bà tiên nữ như vậy a. Hôm qua nàng bị mình ăn đến ngất đi thức lại đến mức phải cầu xin đầu hàng

“Hôm nay, nàng nhìn còn đẹp hơn hôm qua nữa. Đúng là con gái sau lần đầu là đẹp nhất.”

Ưm.. Ưm.. Nàng mở mắt đập vào mắt nàng là cái vẻ mặt đáng ghét. Đúng chính tên này đã vấy bẩn nàng. Nàng hận không thể giết chết hắn ngay lập tức rồi tự sát.

“Buổi sáng vui vẻ lão bà” Diệp Thần hôn vào đôi môi nàng nói.

Mặt nàng lập tức đỏ, nhìn hắn như muốn ăn tươi vậy. Nếu ánh mắt có thể giết người sợ hắn đã chết không thể chết lại.

“Tuy ta có soái nhưng cũng không cần nhìn ta chằm chằm vậy, nhìn nữa liền ăn ngươi” Diệp Thần mặt dày như khối bêtong nói không biết ngượng phát biểu.

A.. Nàng đỏ mặt quay người sang một bên có chút sợ hãi bởi hình ảnh ngày hôm qua vẫn còn đang ám ảnh nàng, thực sự nhìn hắn có chút soái a. Nàng không khỏi lén quan sát chút người đàn ông này. Hắn chính là người đàn ông của nàng sao.

“Đau quá, dù sao cũng là ta lần đầu không thể nhẹ nhàng chút sao?”

“Không thể” Diệp Thần tay xoa xoa đôi ngọc thủ cười nói.

“Ngươi... A... Đừng làm vậy buông tay” ngực nàng vẫn đau sau phi vụ tân hôn a vậy mà hắn.

“Gọi lão công”. “Không gọi”. “Không gọi ta ăn ngươi”. “Lão công”. “Ngoan”. Hắn buông tay ra khỏi ngực nàng, mặc quần áo chạy ra ngoài.

Nàng nhịn, nàng tin chắc chắn người nhà sẽ tìm thấy mình và giải thoát mình khỏi tên khốn nạn hay bắt nạt nàng.

Một năm nhanh qua đi, nàng được bố mẹ chồng đối xử với nàng rất tốt và cũng không có người nhà tìm thấy nàng. Nàng cũng không nhớ mình đã bị hắn ăn bao nhiêu lẫn nữa chỉ biết hắn cứ chán là lại đem nàng ra đùa nghịch, có lẽ với hắn nàng chỉ là công cụ phát tiết, hiện tại cơ thể nàng cũng đã trở nên quen thuộc với người đàn ông này, nhưng họ cũng không có con với nhau do nàng vẫn chưa đủ lớn.

Dần dần nàng cũng bỏ đi khái niệm chạy thoát khỏi hắn. Vì nàng đã quen với cuộc sống ở nông thôn này và cũng muốn báo ân phu thê Chiến Thiên đã cứu nàng ra khỏi bọn buôn người mặc dù là mua về cho nhi tử họ làm lão bà.

Ngoài ra nàng càng căm hận Diệp Thiên tên đàn ông thối nhưng nàng biết nàng không thể nào có thể tiếp xúc với người đàn ông khác ngoài hắn. Mặc dù với hắn nàng như một món đồ chơi vậy.

Một năm nữa lại qua đi nàng đã hoàn toàn thừa nhận thân phân của mình là vợ hắn, một kẻ chỉ biết ăn, nằm chờ chết và khi dễ nàng. Bố mẹ Diệp Thần cũng mất vào giữa năm không rõ lý do bệnh và đám tang được tổ chức.

Số tài sản để lại cũng bị Diệp Thần tiêu pha gần hết chỉ còn lại mỗi căn nhà và 2 mảnh đất trống thêm một ít tiền.

Như vậy nàng cũng trải qua 2 năm sống với hắn.

Hiện tại nàng có thể rời đi nhưng nàng phát hiện ra thực sự nang không không thể quên hay rời bỏ hắn mà đi