Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 229: Thần Điêu-những Đứa Trẻ Trong Thân Hình To Xác



Đã gần một tháng trôi qua, Diệp Thần cứ cù lần lầm lì tại hắn phủ bên trong, quá rượu của Mục Niệm Từ cũng là lúc chuẩn bị khai trương đi à. Trong thời gian qua hắn sống thật sự rất an nhàn đi, sáng thì cùng với Dương Quá dạy hắn võ công, chiều đến liền lê lết mò lên trên giường Niệm Từ cùng nàng tầm hoan đi a.

“Phụ thân ngươi làm sao nghĩ đăm chiêu vậy à?” Dương Quá lập tức liền cau mày hỏi.

“Hầy, không có chuyện gì ngươi tiếp tục luyện kiếm đi a.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói. Hắn là đợi Hà Nguyên Quân đến tìm hắn nhưng cũng đã gần một tháng bên trong ngay cả mặt nàng hắn vẫn không có nhìn thấy qua đi à.

“Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?” Diệp Thần không khỏi lầm bẩm nghĩ. Hắn thực sự khá là hối hận a, khi đó tại sao lại để cho nàng đi à. Hiện tại, hắn thực là muốn đi một chuyến nhưng lại sợ nàng đến tìm hắn mà không có thấy a.

“Có lẽ cách tốt nhất để tận hưởng trọn vẹn cuộc sống là sống với tâm hồn như một đứa trẻ, cho dù là bao nhiêu tuổi đi nữa a. Cứ sống vô tử không phải lo nghĩ gì cả.” Diệp Thần không khỏi gãi đầu suy nghĩ nhiều quá nhức đầu. Xem ra triết lý luôn ở quanh chúng ta a.

“Quá Nhi, tướng công hai người làm cái gì vậy?” Bỗng có một tiếng nói vang lên.

“Nương sao ngươi lại tìm đến đây.” Dương Quá lập tức ngạc nhiên nói. Chuyên hắn học võ vốn là giấu diếm đi được không a.

“Niệm Từ ngươi cũng đến a, Quá Nhi ngươi đi học lén võ công liền cho ta ngoan ngoãn về phòng đọc sách a.” Diệp Thần liền giả vờ như vừa đền không biết chuyện gì nói.

“Ân, Quá Nhi đi trước.” Dương Quá làm sao không biết tiện nghi phụ thân là đang giải nguy cho mình đâu, lập tức liền muốn quay đầu chạy biến mất.

“Quá Nhi ngươi đứng lại cho ta.” Mục Niệm Từ liền mở miệng nói. Dương Quá lập tức dừng lại quay đầu đi về phía nàng.

“Niệm Từ vẫn là thôi đi hắn đã biết sai rồi a. Ngươi lên là tha cho hắn.” Diệp Thần liền thấy tình hình có vẻ căng liền lập tức nói.

“Tướng công ngươi tại sao lại dạy hắn võ công a.” Mục Niệm Từ ánh mắt sắc bén nhìn sang Diệp Thần nói. Nàng là đang giậ cực kỳ giận à.

“Hắn là ta nhi tử ta dạy hắn võ công có sao a. Với lại ngươi không phải không biết Quá Nhi hắn thích học võ công chứ không thích học văn. Tại sao cứ phải bắt ép nó như vậy chứ.” Diệp Thần không hiểu nói.

“Ta bắt ép hắn sao? Ta làm vậy chỉ là tốt cho hắn a. Hôm nay ta nhất định muốn phế hắn võ công.” Mục Niệm Từ liền đứng trước mặt Dương Quá muốn ra tay nói.

“Nương, đừng người đừng làm vậy. Ta sai rồi a.” Dương Quá lập tức quỳ xuống nói.

“Đừng trách nương, về sau ngươi sẽ hiểu giang hồ này rất hiểm ác.” Mục Niệm Từ liền mở miệng nói. Nàng là càng thương con mới có thể nhẫn tâm như vậy a.

“Niệm Từ ngươi dừng lại đi a. Ngươi nghĩ giang hồ hiểm ác, vậy thương trường quan trường thì không sao à. Hắn có lựa chọn của hắn.” Diệp Thần liền ngăn ngăn nàng lại nói.

“Tướng công ngươi tránh ra, ta nhất định phải làm như vậy. Ta là hắn nương ta có quyền quản hắn.” Mục Niệm Từ lập tức mở miệng nói. Muốn Diệp Thần không xen vào truyện này.

“Ta là hắn phụ thân, ta...” Diệp Thần lập tức liền mở miệng nói hai tay giữ chặt lấy nàng không cho nàng manh động.

“Ngươi không phải. Ngươi có quyền gì dạy hắn chứ. Có quyền gì ngăn ta chứ. Ngươi chẳng là gì cả.” Mục Niệm Từ liền lỡ miệng nói. Sau đó lập tức hối hận.

“Đúng vậy ta không phải. Ta có quyền gì chứ.” Diệp Thần có chút thất thần bỏ xuống hai tay cười nói.

“Tướng công ý ta không phải như vậy, lúc nãy ta lỡ lời, xin lỗi.” Mục Niệm Từ lập tức liền mở miệng nói. Nàng có thể cảm thấy Diệp Thần thật sự đang rất tức giân đi a.

“Ngươi nói đúng, vậy tại sao phải xin lỗi.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Tướng công, ta...” Mục Niệm Từ liền mở miệng hối hận nói.

“Đừng gọi ta là tướng công, ngươi nói đúng a. Ta chẳng là gì cả đúng chứ, hay chỉ là ngươi thay thế đồ vật.” Diệp Thần liền hỏi. Hắn thực sự tức giận khi nàng nói với hắn như vậy a.

“Ngươi đã biết, toàn bộ sao.” Mục Niệm Từ ngồi rạp trên mặt đật nước mắt lưng tròng nói.

“Phải.” Diệp Thần thừa nhận, hắn không phải thằng ngu a. Ngay từ đầu hắn liền có thể có cảm giác mình bị lừa đi à.

Mục Niệm Từ nghe Diệp Thần thừa nhận không khỏi đau lòng. Việc này đến với nàng quá sớm a. Nàng vẫn chưa chuẩn bị để mất đi hắn à. Càng hối hận hơn là câu nói đó, đáng lẽ không nên tức giận mà nói như vậy a. Lúc đó nàng thực sự chỉ muốn phế đi Quá Nhi a, nàng thực sự là... Sai rồi.

“Ta sẽ đi dẫn theo Qua Nhi ra khỏi đây. Xin lỗi vì đã lừa gạt. Thực sự rất xin lỗi.” Mục Niệm Từ nuốt nước mắt vào bên trong liền quỳ xuống xin lỗi rồi đứng dậy muốn rời đi.

“Ngươi định đi đâu. Quán rượu sắp khai trương rồi. Với lại chẳng lẽ thực sự phải đi sao?” Diệp Thần liền giữ lấy tay nàng nói.

“Ta không đáng để ngươi làm vậy. Vẫn là để ta đi thôi, chẳng lẽ ngươi có thể tha thứ cho ta toàn bộ lỗi lầm sao?” Mục Niệm Từ liền có chút xót xa nói.

“Không thể, có lẽ sẽ mất một thời gian dài.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Vậy tốt nhất vẫn là buông tay đi.” Mục Niệm Từ đắng chát nói. Nàng đã quá tham lam và phải trả giá vì sự tham lam của mình.

“Không cần phải đi. Nếu đi ta là người phải đi mới đúng.” Diệp Thần giữ lại nàng mở miệng nói.

“Không phải như vậy đáng lẽ ta mới là người phải ra đi.” Mục Niệm Từ liền lắc đầu nói.

“Ở lại đây đi, coi như là yêu cầu cuối cùng của ta. Cũng là lời yêu cầu duy nhất, chẳng phải ngươi gây ra những cái này việc mà không định đền tội sao à. Vậy thực hiện nó đi, ở lại đây và sống thật vui vẻ, cửa hàng cũng sắp khai chương rồi ngươi chẳng lẽ muốn ta ném tiền vô ích sao à.” Diệp Thần liền lập tức nói.

“Ta...” Mục Niệm Từ im lặng, hiện tại nàng thực sự rất hoảng loạn đi a.

“Được rồi quyết định thế đi, khi nào cô mở tiệm ta ghé vào làm vài ly được chứ. Nếu đó là một cửa hàng mà cả giang hồ lẫn người dân bình thường hay cả quan lại đều có thể ngồi xuống và uống như những tên ngốc, cô sẽ cho phép cái gã ngu ngốc đem lòng yêu thương bà chủ quán này ghé vào chứ?” Diệp Thần đi lướt qua nàng nói.

“Anh đang nói gì chứ, dĩ nhiên rồi.” Mục Niệm Từ cắn răng khẽ nói. Nhưng Diệp Thần đã biến mất đi xa mất không còn thấy hình bóng gì cả.

“Lần sau nếu gặp lại để ta vẫn gọi ngươi tướng công được chứ?” Mục Niệm Từ liền không khỏi nói. Mặc dù hắn có hay không nghe thấy được.

“Nương, xin lỗi. Nhưng ta cũng sẽ đi khỏi đây.” Dương Quá liền mở miệng cúi đầu lạy nàng ba lạy rồi đứng dạy nói.

“Ngươi tính đi đâu?” Mục Niệm Từ nhìn Dương Quá nói. Nàng đã không có ý định ra tay nữa a.

“Ta muốn xông pha giang hồ. Khi trở lại ta nhất định sẽ đem theo phụ thân về gặp ngươi. Còn nữa thực ra ngay từ đầu có lẽ phụ thân đã biết ngươi lừa gạt hắn. Vậy nên đừng lo lắng gì cả. Ta nhất định sẽ đem phụ thân trở lại gặp ngươi.” Dương Quá lập tức khẳng định nói.

“Biết ngay từ đầu.” Mục Niệm Từ khẽ lẩm bẩm nói.

“Đúng vậy a, đến cả ta còn biêt họ hai người một Dương mộtDiệp làm sao có thể là phụ tử đâu. Mẫu thân ngươi nhất định muốn bảo trọng đợi hai người chúng ta.” Dương Quá nhìn nàng một lần rồi có chút xót xa rời đi.

“Rốt cuộc kẻ ngốc nhất ở đây lại chính là ta a.” Mục Niệm Từ thở dài nói. Có lẽ sẽ mất thật dài để hai người lại về nơi đây. Cứ để họ xông pha giang hồ đi như những tên ngốc đang chơi một trò chơi nguy hiểm, dù chỉ còn một hơi thở thì nàng sẽ vẫn đợi họ trở về.

Nhìn bóng lưng Dương Quá rời đi, Mục Niệm Từ không khỏi thở dài. Kho thằng nhóc còn nhỏ, thấy nó lớn lên chính là hạnh phúc của nàng a. Nàng tự hỏi từ khi nào mà nàng lại khong muốn nhìn nó lớn lên. Chẳng biết từ khi nào nàng thấy cô đơn hơn hạnh phúc.

Tướng công a, xem ra chúng ta vẫn còn phải học nhiều, cả hai chúng ta vẫn chỉ là hai đứa nhóc, những đứa trẻ trong thân hình to xác. Vậy thì chúng ta hãy cùng lớn lên.