Thiên Cơ Điện

Chương 74: Quái Vật 2



Ninh Dạ không buồn để ý tới hắn, một tấm Phi Kiếm phù thất phẩm bay ra, đâm thẳng vào con bướm bản mệnh.

Đây là phù lục mạnh nhất trong tay y, con bướm bản mệnh trúng đòn này lập tức nổ tung, tu sĩ kia kêu lên một tiếng rồi ngã xuống. Bản mệnh bị hủy thì chưa chắc bản thân đã chết nhưng chắc chắn đã bị thương rất nghiêm trọng, thậm chí khó lòng thi pháp.

Ninh Dạ đang định bồi thêm một đòn lại thấy hàng loạt trụ đá dâng lên hóa thành một nhà lao đá bảo vệ tu sĩ kia, sau đó mặt đất hóa thành cát, tu sĩ kia chìm xuống.

Là con quái vật kia, không ngờ nó lại bảo vệ tu sĩ này.

Ninh Dạ nhìn lại, chỉ thấy chén trà quái vật kia đã phát ragiọng nói khàn khàn: “Ngươi giúp ta là vì giết ta đúng không? Ngươi là người lúc trước cải trang quay lại, chắc chắn không muốn đồng bọn phát hiện. Nếu ngươi giết ta, ta sẽ thả hắn đi, bại lộ chuyện ngươi là đệ tử Hắc Bạch thần cung.”

Mẹ nó chứ!

Không sợ kẻ địch cường đại, chỉ sợ kẻ địch thông minh!

Cục diện trở nên bế tắc, ngay cả Ninh Dạ cũng không biết nên làm thế nào.

Sau khi suy nghĩ, y giải quyết quăng vấn đề khó này trở lại: “Thế ngươi muốn ra sao?”

Quái vật kia cũng thấy khó xử.



Nếu đối phương nói dừng ra tay rồi đi khỏi, chắc chắn nó không tin, không thể thả tu sĩ Cực Nhạc môn này được, cũng không thể giết chết. Nó chiến đấu với tên tu sĩ này đã tiêu hao cực lớn, hơn nữa còn không phải đối thủ của người này - đối phương đã biết rõ thực lực của nó mà còn dám tới, rõ ràng là có chỗ dựa, đặc biệt là y còn có thể tra xét được nhược điểm của tu sĩ Hoa Luân.

Cần biết đại cảnh giới khác với tiểu cảnh giới, giữa Tàng Tượng và Hoa Luân có khác biệt rất lớn về mặt thực lực. Trong cùng cảnh giới tầng thấp thắng tầng cao tuy không nhiều nhưng không quá hiếm thấy.

Tàng Tượng đỉnh phong muốn chiến thắng Hoa Luân sơ cảnh lại hết sức khó khăn, mỗi người làm được đều là rồng phượng trong chốn người, thiên tài trong thiên tài.

Tu vi của người này hơi kém nhưng lai lịch bí ẩn, lại có gan khiêu chiến Hoa Luân sơ cảnh, chỉ riêng điều này đã chứng tỏ mình không bằng y.

Đánh thì không đánh nổi, thả thì không thả được, chạy lại chạy không thoát.

Quái vật kia cũng thấy khó xử.

Ninh Dạ đã nói: “Tốt nhất ngươi nên nghĩ nhanh lên, nơi này đã xảy ra hai trận đánh, chẳng mấy chốc sẽ có người phát hiện. Ta thì đi được nhưng chưa chắc ngươi đã trốn thoát được đâu.”

Quái vật nôn nóng: “Ta biết, đám tu tiên giả các ngươi thật quá đnsg ghét, sao lại không chịu bỏ qua cho chúng ta? Nếu không phải ta khá thông minh, e là đã chết trong tay các ngươi từ lâu rồi.”

Ninh Dạ mỉm cười nói: “Ta có một ý tưởng, không biết ngươi có muốn nghe không?’

“Ngươi nói đi.”

“Ngươi quy thuận ta, làm thủ hạ của ta.” Ninh Dạ nói.



“Không được.” Quái vật kia kêu lên: “Vậy chẳng phải ta đánh mất tự do à? Hơn nữa làm sao ta biết liệu xong việc ngươi có giết ta không?”

“Tự do?” Ninh Dạ cười lạnh: “Ngươi thật sự nghĩ bây giờ mình tự do à?”

Quái vật ngơ ngác, ngẫm lại mình suốt ngày chạy như chó nhà có tang, chỉ sợ không sống qua ngày hôm nay. Cái gọi là tự do thật ra còn chẳng dễ chịu bằng con chó người ta nuôi trong nhà. Vì vậy, nếu người kia có thể đối xử tốt với mình một chút, có bán mình cũng không sao. Nhưng vấn đề là làm thế nào để đảm bảo y sẽ không phân giải mình rồi hấp thu?

Ninh Dạ đã nói: “Ngươi là quái vật hệ thổ sở trường là pháp thuật hệ thổ, như vậy rất tốt. Đạo mà ta tu luyện cần quá nhiều thứ nhưng lại không thể phân thân, không cách nào chu đáo. Nếu co Sơn Nhu tút, ta có thể buông lỏng đạo bên hệ thổ. Trong số quái vật cực ít kẻ có trí tuệ. Ta thấy ngươi rất có tiềm lực, đi theo ta, ngươi sẽ có nhiều không gian trưởng thành hơn. Hơn nữa ta biết cực nhiều bí pháp, có thể truyền cho ngươi pháp thuật độn thổ, có pháp thuật này sau này ngươi bỏ trốn sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Quái vật kia không nhịn được nói: “Nói nhiều như vậy, vì sao ta phải tin ngươi?”

Ninh Dạ trả lời: “Không có nhiều thời gian đâu, ngươi chỉ có cách tin tưởng. Nếu không tiếp tục kéo dài e là ngươi chẳng đi được đâu. Đối với ta thì cùng lắm là chuyện âm mưu trộm lấy quái vật bị tông môn phát hiện, bị trách phạt thôi; còn với ngươi lại là nguy hiểm đến tính mạng đấy.”

Câu nói này mới thật sự đánh vào tử huyệt của quái vật kia.

Tuy nó khống chế tu sĩ Hoa Luân cảnh kia nhưng không cán cân không đủ nặng, đâu thể khiến Ninh Dạ khuất phục?

Quái vật kia cũng ý thức được thời gian không đợi mình, đành phải đánh cược nói: “Ngươi không hại ta thật không?”

“Cho dù ta có giết ngươi, hấp thu ngươi, cũng chưa chắc đã được lợi mấy, đặc biệt là bây giờ thực lực của ta còn kém, cho dù ngươi có huyền ảo lớn bằng trời đi nữa ta cũng chẳng tiêu hóa nổi. Nhưng nếu giữ ngươi lại, vậy chẳng khác nào ta có thêm một trợ thủ Hoa Luân cảnh sơ kỳ, tuy trong Hoa Luân cảnh có lẽ ngươi là kẻ yêu snhất.”