Thì Ra Anh Yêu Em

Chương 51



Nguyên Cảnh Khôn thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, tuy nói là do anh chủ động khơi mào "Chiến sự", bất quá lòng thì dư mà lực thì không đủ, Cung Hi Nặc lại không đành lòng anh quá mức vất vả, liền làm qua loa.

Sáng sớm hôm sau, Cung Hi Nặc tỉnh dậy trước, Nguyên Cảnh Khôn còn ngủ say, y tay chân nhẹ nhàng mà đứng dậy, cúi người hôn hôn gương mặt Nguyên Cảnh Khôn, đi ra khỏi phòng ngủ, không quấy rầy anh ngủ.

"Ba ba!" Âm thanh thanh thoát vang lên, Cung Tỉ nhón mũi chân, cố sức mà đẩy cửa phòng ra, tung tăng nhảy nhót mà chạy đến trước giường, linh hoạt mà xoay người nhảy lên trên người Nguyên Cảnh Khôn, mông nhỏ vừa lúc đè ở chỗ bụng nhỏ của anh. "Ba ba, mau dậy đi thôi, mặt trời chiếu đến mông rồi!"

"Ân?" Nguyên Cảnh Khôn bị đột nhiên bị đè ở trên người đánh thức, bụng nhỏ truyền đến một trận đau đớn, mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, thấy con gái, khoé miệng giương lên, hướng tới ngoài cửa hô. "Hi Nặc, Hi Nặc, Cung Hi Nặc!"

Cung Hi Nặc vừa vặn lên lầu, chuẩn bị đánh thức anh, nghe tiếng bước nhanh đi vào phòng ngủ, đi vào mép giường, bế Cung Tỉ lên, đem bé đặt xuống.

Cung Tỉ đứng bên mép giường, dẩu miệng: "Ba ba, chúng ta hôm nay muốn đi cung thiếu niên học, ba ba đã quên sao? Ba ba còn không dậy, bị muộn rồi" lại không dậy nổi nói, bị muộn rồi."

"Úc." Nguyên Cảnh Khôn lúc này mới nhớ tới, lúc trước anh đã bàn với Cung Hi Nặc, anh sẽ đến cung thiếu niên báo danh lớp hội hoạ cho Cung Tỉ, hôm nay là khai giảng. " Thực xin lỗi, ba ba dậy muộn"

Cung Hi Nặc bế Cung Tỉ lên, vừa đi vừa nói:" Viện Viện con đi thu thập sách vở trước, đợi ba ba rời giường"

"Ân." Cung Tỉ rời đi khỏi cái ôm của Cung Hi Nặc, nghe lời mà trở lại phòng nhỏ thu thập đồ đạc.

Nguyên Cảnh Khôn vội vàng, tốc độ cực nhanh mà mặc quần áo, oán trách Cung Hi Nặc: "Đều tại anh, sao không gọi em dậy sớm?"

"Tí nữa anh đưa bọn em đi, sẽ không trễ" Cung Hi Nặc an ủi anh.

Ăn sáng xong, Cung Hi Nặc lái xe đưa Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Tỉ đưa đến cung thiếu niên, nhìn hai người bọn họ đi vào, ngồi trong xe, suy tư nên làm thế nào để giết thời gian, khoá khai giảng này không sai biệt lắm sẽ mất 3 giờ, y không thể cứ ngồi trong xe đợi bọn họ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cung Hi Nặc nắm chặt tay lái, quay đầu xe, như bay mà chạy đi.

Tường gạch màu xám, nhà xây theo kiểu phương bắc, Cung Hi Nặc đem xe ngừng ở bãi đất trống phía xa chỗ cửa, theo sườn dốc đi theo phía bậc thang.

Mái ngói cong cong, chia nhà làm hai tầng, nơi nơi lộ ra dấu vết loang lổ, là minh chứng cho việc nó đã có lịch sử lâu đơi.

Bên ngoài có mấy cây xanh biếc, lá trên cây nhẹ đong đưa theo gió.

Y đứng ở cửa nhìn lên trong chốc lát, cầm theo hoa quả cùng đồ ăn đi lên bậc thang, đi vào ngôi nhà có kiến trúc cổ xưa.

Cung Hi Nặc đi đến cuối tầng một, nhẹ nhàng mà đẩy cửa tiểu viện, không phát ra tiếng động mà đứng ở cửa, cứ vậy lặng lẳng đứng im.

Tiểu viện không lớn, những phiến lá của một cây không biết tên là gì rơi xuống sân, bên cạnh là một chiếc bàn tròn làm bằng mây, một lão thái thái có gương mặt hiền từ đãng ngồi trên ghế mây bên cạnh. Kính lão rơi xuống đến chỗ sống mũi, trên tay cầm một quyển album ảnh, bên hông đắp một tấm thảm lông, mơ màng sắp ngủ. 

Cung Hi Nặc yên lặng chờ đợi, sợ quấy nhiễu đến lão nhân nghỉ ngơi, thẳng đến khi lão thái thái giật giật thân mình, mở to mắt, quay đầu lại, hơi hơi kinh ngạc, rồi sau đó lộ ra tươi cười từ ái, nửa là vui sướng nửa là ngữ khí trách cứ: "Đứa nhỏ này, tới sao không có gọi mẹ? Đứng bao lâu rồi?"

Cung Hi Nặc cúi đầu cười, xách theo đồ vật đi tới, cởi

áo gió vắt trên lưng ghế, ngồi vào đối diện bà"Vừa đến."

"Người đã già rồi, không còn như lúc trước. Lúc nên ngủ thì lại không ngủ được, lúc không phải lúc ngủ thì lại mệt rã rời. Nằm ở trên giường thì lật qua lật lại, nằm một tí ở ghế thì lại buồn ngủ" Lão thái thái tự giễu mà lắc đầu, bỏ mắt kính xuống, cận thận mà đánh giá Cung Hi Nặc:" Hình như gầy hơn"

"Mẹ Tưởng, thân thể có ổn không?" Cung Hi Nặc trên mặt treo tươi cười nhợt nhạt, thái độ như là đối đãi với người thân thiết.

Lão thái thái tên là Tưởng Ái Mẫn, lúc còn trẻ vì bị bệnh nặng mà vô tình bị tướt đoạt đi quyền lợi làm mẹ.

Cả đời bà chưa từng kết hôn, lựa chọn đến cô nhi viện làm việc, làm mẹ của những đứa trẻ không nhà để về.

Là người trẻ tuổi nhất trong cô nhi viện, Tưởng Ái Mẫn đem cả đời toàn bộ phụng hiến cho bọn nhỏ, đem toàn bộ tình yêu giành cho bọn nhỏ.

Bọn họ không đơn giản là "Hài tử" của bà, mà là sinh mệnh ký thác cùng hy vọng của bà.

Sau khi về hưu, ở cô nhi viện thống nhất an bài chỗ ở, đi đến toà nhà cũ này an hưởng tuổi già, đồ ăn hàng ngày của bà đều có chuyên gia phụ trách, cuộc sống khá ổn.

Cung Hi Nặc lúc đến cô nhi viện, Tưởng Ái Mẫn mới ba mươi mấy tuổi, hai mươi sáu năm qua đi, bà đã là lão nhân qua tuổi 60.

"Hảo." Tưởng Ái Mẫn ngồi thẳng, nhìn thoáng qua đồ vật bàn, không nhịn được oán trách y. "Cùng các con nói qua không biết bao nhiêu lần rồi, tới thăm mẹ không cần phải mua gì hết, mẹ một người có thể ăn được bao nhiêu? Lại nói nơi này thức ăn cucng rất ngon, người mẹ vẫn ổn, không cần các con suốt ngày mang đồ này nọ đến đâu, tiền đều không phải là do gió thổi đến, thật lãng phí! Các con không đau lòng, mẹ đau lòng!"

Cung Hi Nặc cầm lấy một quả táo, dùng khăn ướt lau qua, lại lau dụng cụ cắt gọt, gọt vỏ táo:"Không thể thường xuyên tới thăm mẹ, trong lòng vẫn luôn cảm thấy băn khoăn."

"Ai, các con đều trưởng thành, đều là có gia đình có sự nghiệp của riêng mình, nào có nhiều thời gian đâu. Mẹ hiểu mà, phải đi làm, phải lo cho cuộc sống, còn có con, cần phải xã giao, cuộc sống so với ở cônnhi viện phức tạp hơn rất nhiều. Các con đều có cuộc sống riêng, thành tựu bất phàm, mẹ cứ nghĩ đến là liền cao hứng. Mẹ biết, các con trong lòng vẫn nhớ thương mẹ, như vậy liền đủ, lại nói con không phải vẫn viết thư cho mẹ sao? Nhưng bức thư đó men đều giữ, lâu lâu mẹ lại mở ra xem, trong lòng rất vui" Tưởng Ái Mẫn thấy đủ mà cười, khóe mắt nếp nhăn điệp sai ở bên nhau.

Cung Hi Nặc cùng Tưởng Ái Mẫn còn giữ lại truyền thống thư từ qua lại, mặc kệ là ở trong nước hay ra nước ngoài, y mỗi tháng đều đúng hẹn gửi thư cho bà, có khi viết nhiều khi viết ít, mười mấy năm qua đều chưa từng gián đoạn, sớm dưỡng thành thói quen.

Tưởng Ái Mẫn một lần nữa đeo kính lão lên, ngón tay thật cẩn thận mà lướt qua album ảnh, những bức hình bà chụp chung với bọn nhỏ, yêu thương mà nhìn ảnh chụp, không tự chủ nhớ tới cảmh tượng năm đó, giống như nói với Cung Hi Nặc, lại giống như tự mình ôn lại chuyện xưa

"Mẹ còn nhớ rõ, lúc con vừa đến cô nhi, sáu tuổi đi, không đúng, không đến sáu tuổi. Tới không lâu, còn tổ chức sinh nhật cho con, đó là sinh nhật sáu tuổi, không sai! Nhìn con lúc đó, mẹ liền đau đầu, đứa nhỏ này thật khó gần, không thích nói chuyện, khẳng định sẽ rất khó sống chung. Lúc vừa tới, con ngây ngốc ngồi ở bậc thang, ngồi hết cả 3 ngày, không ăn không uống cũng không ngủ, mẹ liền nghĩ, con thật lì lợm. Sau này mới phát hiện, trong sáu người con là người ngoan nhất, nghe lời nhất, làm người ta thương nhất. Đừng nhìn ngày thường không nói lời nào, kỳ thật trong lòng con đều để ý. Năm ấy mẹ ăn uống không tốt, đau dạ dày cả ngày, con luôn để ý, nửa đêm gõ cửa phòng mẹ, trong tay cầm một cái túi nước nóng hầm hập, lúc ấy mẹ một chút đều không thấy đau, khi đó con 9 tuổi. Mọi người lúc cùng nhau ăn cơm, con luôn đem đồ ăn ngon để lại cho lão lục thân thể không tốt, con bé ăn lòng đỏ trứng con liền ăn lòng trắng, con bé ăn thịt con ăn rau xanh, đến bây giờ nhắc tới, con bé vẫn còn cảm động. Con đối với mỗi người đều rất tốt, tốt đến mức mọi người liền cho rằng con có vấn đề gì. Trong sáu đứa, con là người học giỏi nhất, có tiền đồ nhất, mỗi lần cùng những người khác nhắc tới, con không biết mẹ hãnh diện nhiều thế nào đâu. À trừ bỏ những chuyện này, còn có chuyện 2 lần con chạy trốn không thành công! Đây chính là sự tích kinh điểm của con, mẹ cả đời này đều nhớ rõ"

Cung Hi Nặc nghe được câu cuối cùng, ngượng ngùng mà cười ra tiếng, đem táo bổ thành miếng reoofi đặt lên đĩa.

"Thời gian trôi qua thật nhanh, mẹ đều đã bạc đầu, các con cũng đã trưởng thành" Tưởng Ái Mẫn giương mắt nhìn Cung Hi Nặc, không nhịn được mà cảm thán.

Cung Hi Nặc không muốn nói mẹ sẽ không già như vậy chính là lời nói dối, sinh lão bệnh từ là quy luạt tự nhiên mà không thể nào chống lại, ai ai cũng đều không có đặc quyền bất lão bất tử, đồng dạng đúng là y cũng không phải thiếu niên năm đó nữa.

"Tuổi lớn, liền nhiều lời, lải nhải một đống lời vô nghĩa. Lời đứng đắn nên nói rồi, Hi Nặc, tuổi không còn nhỏ, nên kết hôn đi. Đừng chọn tới chọn đi, kém một chút cũng không sao, ở chung với nhau, có thể từ từ hoàn thiện, lại qua đi mấy năm, sẽ không còn kịp" Tưởng Ái Mẫn luôn nhọc lòng chuyện hôn nhân đại sự của y, tận tình khuyên bảo y.

Cung Hi Nặc còn chưa kịp nói, liền truyền đến giọng một cô gái trong trẻo:" Mẹ, con tới rồi"

Cung Hi Nặc cùng Tưởng Ái Mẫn ánh mắt đầu hướng đến chỗ phát ra âm thanh, một nữ nhân tư thế hiên ngang oai hùng, cầm một giỏ trứng gà đặt trên mặt đất, đi tới nhìn thấy Cung Hi Nặc liền kinh ngạc:" Nha trận gió nào thổi anh tới đây"

"Nói chuyện kiểu gì đó? Khó mà gặp nhau." Tưởng Ái Mẫn oán trách mà trừng mắt liếc nhìn cô gái kia một cái.

"Mẹ, cơ quan có phát trứng gà, con mang đến cho mẹ, một ngày ăn một quả trứng gà đối với thân thể rất tốt. Trong nhà còn rất nhiều ăn không có hết" Nữ nhân đó chính là " Lão Lục" Mã Văn người trẻ nhất trong số 6 người mà Tưởng Ái Mẫn vừa rồi nhắc tới, cô không hề đem trách cứ vừa rồi của Tưởng Ái Mẫn để ở trong lòng.

Nếu mỗi lần cố ý mua đồ vật đều sẽ bị nói, nên bọn họ mỗi lần đến đều nói dối là phúc lợi của cơ quan phát cho.

Cứ như vậy, Tưởng Ái Mẫn không lời nào để nói, tìm không được lý do trách cứ bọn họ tiêu tiền loạn.

Vừa tẫn hiếu lại vừa không bị trách, một công đôi việc.

Cung Hi Nặc cùng Mã Văn bồi Tưởng Ái Mẫn ngồi trong chốc lát, phần lớn thời gian, Cung Hi Nặc đều là an tĩnh mà nghe Mã Văn cùng Tưởng Ái Mẫn nói chuyện phiếm, Mã Văn vừa mới lên chức mẹ, đề tài đơn giản đều nói về tiểu bảo bảo mới sinh.

Tưởng Ái Mẫn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ mà dặn dò Mã Văn, phải chiếu cố tiểu bảo bảo thế nào.

Bất tri bất giác, hơn hai giờ qua đi, Cung Hi Nặc còn phải đi cung thiếu niên đón Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Tỉ, đứng dậy cáo từ.

Mã Văn thật vất vả mới gặp được y, không buông th cơ hội, đi theo y cùng nhau rời khỏi nhà.

Hai người vai sóng vai mà đi xuống dốc, Mã Văn dùng tay gom lại tóc ngắn gọn gàng, cười nói: "Hồi còn là một nữ nhi, ở trong lòng thề son sắt cuộc đời này sẽ không lấy chồng. Sau này trưởng thành với phát hiện trên đời này nam nhân tốt rất nhiều, còn may giác ngộ đúng lúc, không có bỏ lỡ một nam nhân tốt. Nữ nhân vẫn là muốn mình hạnh phúc. Hiện tại ngẫm lại, chồng cùng con em đem lại cho em hạnh phúc lớn lai. May mắn em không có ngóc mà chờ anh để biến thành gái lỡ thì, đời này sẽ bị huỷ trong tay anh"

"Thời điểm còn trẻ, thường thường sẽ nhìn lầm." Cung Hi Nặc nhìn thẳng phía trước, ngữ điệu vững vàng, nghe không ra là nói giỡn.

Mã Văn cười rộ lên, chân thành nói: "Hi Nặc, anh sẽ hạnh phúc. Bởi vì, anh là người tốt."

"Cảm ơn em chúc phúc." Cung Hi Nặc kỳ thật có thể cảm nhận được quan tâm của Mã Văn, y hạnh phúc cùng với Nguyên Cảnh Khôn và Cung Tỉ.

Mã văn dừng lại bước chân, đối mặt y, ngữ khí kiên định: "Hi Nặc, mặc kệ qua đi bao nhiêu năm. Ở trong lòng em, anh vẫn như cũ là một thiếu niên kiên cường, tiến tới, có chí lớn, ẩn nhẫn trầm mặc mà lại quật cường."

Buổi tối, Cung Hi Nặc ngồi ở thư phòng một mình, cuốn sổ lưu niệm của cô nhi viện đặt ở trên bàn, y rất ít mở ra mấy thứ này, cũng không phải không muốn hồi ức những ngày trong quá khứ, mà là có nguyên nhân khác. Một mặt, y không hy vọng người khác nhìn đến, đặc biệt là Nguyên Cảnh Khôn; về mặt còn lại, những ký ức đó sớm đã khắc sâu mà khắc ở tromg lòng y.

Nguyên Cảnh Khôn lặng yên không một tiếng động đi vào tới, cong lưng, đôi tay chống ở đầu gối, ghé mắt: "Anh nghĩ cái gì đó?"

Cung Hi Nặc đỡ đỡ mắt kính: "Không có."

Nguyên Cảnh Khôn ngăn cản động tác y muốn khép lại sổ lưu niệm, một tờ một tờ mà lật xem, một tấm ảnh chụp không lớn kiến anh chú ý, vươn ngón tay chỉ chỉ vào một thiếu niên thanh lệ:" Đây là anh đi. Anh khi còn nhỏ dáng người đã thật đẹp nha. Ai nha anh hiện tại cao mét bao nhiêu?"

"1m92" Cung Hi Nặc nói ra con số chính xác, tiện đà hỏi anh:" Em thì sao?"

"Em? Ân." Nguyên Cảnh Khôn do dự một chút, cắn răng nói. "1 mét 8!"

"Em độn giày à?" Cung Hi Nặc không khách khí mà nói móc anh.

Nguyên Cảnh Khôn không dùng lực cắn ở trên vai y một cái, không biết nên xưng hô với người phụ nữ đứng giữa bọn họ thế nào, Cung Hi Nặc lúc trước không phải nói sống ở đó cùng kí túc xá giống nhau sao, đơn giản xưng hô theo cách củ học sinh:"Lão sư của các anh lớn lên thật xinh đẹp"

"Bọn anh đều gọi là mẹ" Cung Hi Nặc sửa đúng lại xưng hô của anh đối với Tưởng Ái Mẫn.

"Úc." Nguyên Cảnh Khôn càng xem càng đau lòng Cung Hi Nặc, Cung Hi Nặc chưa từng đối tỉ mỉ mà đề cập đến chuyện ở cô nhi viện với anh, nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra được. Có lẽ, điều kiện vật chaat sẽ không gian khổ giống trong tưởng tượng của anh, nhưng nhất định không thể lo tốt nhất cho một đứa trẻ.

Một "người mẹ" mà phải chiếu cố 6 hài tử, căn bản không thể nào mà lo cho mọi việc chu tòn hết, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, có thể đem cuộc sống cùng ăn uống củ bọn họ hàng ngày thu xếp ổn thoả liền phi thường không dễ dàng, nói gì đến quan tâm đến thế giới tinh thần củ bọn nhỏ!?

Nguyên Cảnh Khôn từ nhỏ sinh hoạt đều núp dưới cánh chim của cha mẹ, tự nhiên biết cha mẹ có tầm quan trọng thế nào đối với sự trưởng thành của hài tử.

Không đơn giản là có thể vô điều kiện vô hạn chế mà thỏa mãn yêu cầu của con, làm gì có đứa bé nào không cùng cha mẹ làm nũng, làm gì có những đứa bé nào không muốn được ở trong vòng tay cha mẹ. 

Cung Hi Nặc còn tuổi nhỏ liền mất đi song thân, nhiều năm như vậy, vẫn luôn dựa vào chính mình, nội tâm nhất định khổ cực kỳ.

Tưởng tượng đến này đó, Nguyên Cảnh Khôn trong lòng liền rất khó chịu, đó là một loại nói không nên lời không cách nào hình dung được khó chịu này.

Anh quay đầu, đối mặt Cung Hi Nặc, biểu tình cực kỳ nghiêm túc: "Anh có tâm nguyện gì không? Nói một chút đi, em sẽ thỏa mãn."

Cung Hi Nặc có thể không rõ ý tứ của anh sao? Có thể không biết anh trong lòng suy nghĩ cái gì sao?

Nguyên Cảnh Khôn đem thương tiếc đối với y chuyển hoá thành hàn động cụ thể, y nhìn chăm chú thái độ thành khẩn của Nguyên Cảnh Khôn, khóe miệng thoáng giơ lên: "Hảo. Em cười một cái đi."

Nguyên Cảnh Khôn sau khi nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lĩnh ngộ ra ý tứ của Cung Hi Nặc, y tâm nguyện lớn nhất là làm chính mình vui vẻ. Anh khoa trương mà nhếch môi, lộ ra tươi cười, cảm

thấy chính mình thật ngu đần, đem đầu để trên vai

Cung Hi Nặc đầu vai, nhịn không được cười ra tiếng.

Cung Hi Nặc khép lại sổ lưu niệm, kéo Nguyên Cảnh Khôn qua, làm anh ngồi ở chính mình trên đùi, đôi tay ôm lấy người anh.

Nguyên Cảnh Khôn nghiêng người, tháo mắt kính của y xuống, cẩn thận mà lau lau mắt kính:" Em đói bụng"

"Mới ăn qua cơm chiều a." Cung Hi Nặc nhìn thoáng qua đồng hồ, còn không đến 9 giờ, lại nói Nguyên Cảnh Khôn chưa từng có thói quen ăn khuya.

Nguyên Cảnh Khôn giơ mắt kính lên, nương theo ánh đèn kiểm tra một phen, thấu kính bóng lưỡng làm anh vừa lòng, đeo lại cho Cung Hi Nặc, đem khăn lau kính bỏ vào hộp." Ân em lại đói bụng. Em phát hiện, ta gần đây sức ăn liền tăng. Nếu không anh cho em chiêm ngưỡng một chút trình độ nấu mì cao siêu của anh đi? Em cho anh cơ hội thể hiện"

Cung Hi Nặc biết khẳng định là Dư Quý Dương nói cho ann, lúc trước y mỗi ngày tan học về nhà liền nấu mì gói, luyện thành kỹ xảo nấu mì bất phàm.

"Mì gói quá không dinh dưỡng, làm món khác ăn."

"Được. Tùy anh." Nguyên Cảnh Khôn đứng dậy, nhân tiện đem y kéo lên, ngồi vào ghế xoay, lắc lư vài cái" Anh đi nấu đi, em ở đây đợi anh"

Cung Hi Nặc không có làm đồ ăn quá phức tạp, lợi dụng đồ ăn lúc tối còn dư lại, bưng cơm nóng hầm hập thơm ngào ngạt đi vào thư phòng.

Nguyên Cảnh Khôn hít sâu một hơi, ngửi thấy mùo thơm liền mãnh liệt muốn ăn, hô hô mà ăn hết, ăn no xong, thoải mái dựa vào ghế, không tiếc lời khen:" "Ân, ăn ngon thật, tay nghề không tồi, em cảm thấy, anh đi làm đầu bếp cũng được, mở tiệm cơm, đảm bảo kiếm ra tiền"

Cung Hi Nặc nghĩ thầm, trừ bỏ em, anh sẽ không nấu cơm cho người khác đâu, khẽ nhíu mày:" Bảo bối, em cứ ăn như vậy, khẳng định sẽ biến thành tiể mập mạp"

Nữ bác sĩ trung niên mặc áo blouse bước đến bên bàn, cầm bút lên, trên giấy viết ra mấy chữ rồng bay phượng múa không người nào hiểu, nói:" Thể trọng không đạt chuẩn, có điểm thiếu máu, thiếu máu cơ tim, bệnh viêm dạ dày mãn tính có nghiêm trọng hơn"

Cung Hi Nặc mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, từ bình phong đi ra tới:" Là một người khoẻ mạnh thì đến bệnh viện các cô kiểm tra thân thể, ít nhiều các cô cùng nhìn ra chỗ có bệnh"

"Anh nói thế là thế nào? Ý của anh chúng tôi là bệnh viện đen hả? Chúng tôi là lang băm? Chúng tôi là bác sĩ, lại không phải người bán thuốc?" Nữ bác sĩ bất mãn mà trừng y một cái, ngữ khí tuy nói nghiêm khắc, nhưng không thiếu mềm mại, hiển nhiên không đem lời y nói cho là thật, thật sự không có sinh khí.

"Hảo, là tôi nói không lựa lời, đã đắc tội. Còn trông cậy vào cô thủ hạ lưu tình, bằng không ngày tôi thất nghiệp không cò xa, làm gì có công ty nào chịu nhận một con ma ốm?" Cung Hi Nặc cầm lên âu phục, cùng cô xin nể tình.

"Này thái độ còn kém nhiều lắm. Tôi có thể không ghi vào trong kết quả, nhưng anh phải chú ý thân thể mình, ba mươi tuổi đầu rồi còn nghĩ mình trẻ, cứ liều mạng như vậy sao chịu nổi!" Nữ bác sĩ đem báo cáo cất vào túi hồ sơ nhắc nhở y.

"Cảm ơn." Cung Hi Nặc tiếp nhận túi hồ sơ, nói lời cảm tạ.

"Không khách khí. Đây là công việc của tôi." Nữ bác sĩ đưa Cung Hi Nặc ra đến cửa, đẩy cửa tiễn khách.

Cung Hi Nặc khom người đi ra ngoài, đem túi hồ sơ đưa cho Vương Ngọc Trung đứng bên ngoài.

Ở M&B tập đoàn, mỗi nhân viên cao tầng một năm sẽ kiểm tra sức khoẻ toàn diện hai lần, vừa là phúc lợi vừa là yêu cầu cứng nhắc, bọn họ thân thể khoẻ mạng công tác mới chất lượng.

Thậm chí ở mỗi lần kiểm tra xong, còn sẽ an bài bác sĩ tâm lý cho bọn họ. Ở M&B tập đoàn, đặc biệt coi trọng chuyện này.

Hai người một trước một sau đi đến cửa bệnh viện, Vương Ngọc Trung theo sát y mở miệng:" Cung tổng, mọi chuyện đều lo xong rồi, ngài xem, kế tiếp có muốn tuyên bố tin tức hay không?"

Cung Hi Nặc thả chậm bước chân, đôi mắt phía sau mắt kính lộ ra thần sắc không giống bình thường, suy tư một lát: "Còn chưa đến thời điểm."

Vương Ngọc Trung tuy không rõ ý tứ của y, bất quá hiểu được đạo lý rút dây động rừng, đáp lời: "Biết an."