Thị Ngải

Chương 14



"Con hồ ly tinh, tao móc mắt mày, tao moi ruột mày, tao cắn chết mày, í a í a..."

Ả vừa hát vừa thô bạo vặt nát những bông hoa sen trong hồ. Ánh mắt ả hằn lên những tia máu đỏ, có vẻ ả đang toan tính gì đó vào buổi tuyển thị nữ ngày mai.

"Cô thôi đi! Cậu chủ yêu quý những bông hoa sen đó như vậy, cô lại nhẫn tâm đi vặt nát chúng! Cô mà xứng làm thị nữ hầu hạ cậu sao?"

Cô Ngải không thể chịu nổi, sự tức giận át đi nỗi sợ trong cô, cô lớn tiếng quát, ngăn cản ả lại. Không chỉ cậu chủ mà chính cô cũng rất thích những bông hoa này! Cô là người hầu bên cạnh cậu, bảo vệ thứ đồ yêu thích của cậu là bổn phận của cô.

Ả ma nữ "hừ" một tiếng rồi tan biến đi mất, cô Ngải thoáng rùng mình vì tình trạng của cô ta trông rất giống với người mẹ đã chết của cô: chết đuối, cổ chân có vết tím bầm giống như bị ai túm chân kéo xuống nước.

Cụ Lý chưa bao giờ dám kể với cô Ngải lúc mẹ cô chết trông như thế nào, nhưng cô đã mơ thấy bà rất nhiều lần. Cô tự nhủ mình phải tìm cơ hội quay về bản cũ làm rõ chân tướng cái chết của mẹ cô.

Nghĩ đến cậu chủ Cảnh Dương của mình, cô Ngải đột nhiên thấy cậu ấy không hề đơn giản. Ả ma nữ kia vì sao lại chết trong hồ sen này, liệu có liên quan đến cậu không?

"Bắt đầu."

"Gọi tên ai người đó vào. Ai qua đủ ba thử thách của cậu, sẽ được nhận vào phủ."

Các cô gái đến đông như trẩy hội, cứ cho là không qua tuyển chọn, đến đây nhìn mặt ngài trạng nguyên đẹp trai anh tuấn thôi cũng thấy bõ công! Mấy người gia đinh lo ổn định trật tự mấy cô này thôi cũng rất là vất vả rồi.

Trong đám đông chật ních, cô Ngải nhanh mắt nhận ra cô Hồng Ngọc nhờ bộ váy áo loè loẹt bảy màu nổi bật. Cô Ngải được đứng cạnh Cảnh Dương nên đương nhiên cô Hồng Ngọc cũng nhìn thấy.

"Khỉ gió! Mình có nhìn lầm không vậy? Sao lại là con Ngải? Sao nó lại được đứng trên đó chứ, còn ăn mặc đẹp thế kia!"

Bộ đồ của cô Ngải dù có là quần áo hầu gái nhưng được Cảnh Dương cho may bằng vải nhất phẩm, không cùng đẳng cấp với bộ loè loẹt mua ngoài hàng chợ của cô Hồng Ngọc.



"Lý Thị Ngải, qua. Thị Bé, qua."

Gia đinh đọc tên hai người chưa thử thách đã qua, làm các cô gái khác đỏ mắt ghen tức. Cô Hồng Ngọc lúc này đã bóp chặt nắm đấm suýt chảy máu tay rồi. Nếu biết nhờ mình bỏ đi trước, mới tạo cơ hội cho cô Ngải gặp được trạng nguyên, chắc cô Hồng Ngọc tức té xỉu mất.

Cô Ngải mỉm cười một cái với cô Hồng Ngọc nhưng cô Hồng Ngọc bĩu môi ngoảnh đi. Cô Ngải thở dài, lại nhìn thấy ả ma nữ hôm qua đứng ngay sau cô em gái mình.

"Cô dám..."

Cô Ngải toan lên tiếng thì nhận ra không ai nhìn thấy ả trừ cô. Hễ gọi đến lượt ai vào, ả lại đi theo vào phá cho người đó trượt. Cô nào thử thách mài mực thì ả hất đổ nghiên mực đi, cô nào pha trà thì bị ả hất đổ nước trà lên người.

"Người cuối cùng Lý Thị Hồng Ngọc."

Cô Hồng Ngọc khẩn trương đi vào vì nãy giờ thấy ai cũng bị đánh trượt hết. Thấy người vào là cô em gái cùng cha khác mẹ của cô Ngải, Cảnh Dương nhướng mày lạnh lùng nói:

"Rửa mười mâm bát."

Cô Hồng Ngọc nghệt mặt ra, ngốc nghếch không biết Cảnh Dương đang muốn xả giận cho cô Ngải chuyện rửa bát ở nhà trọ, cũng không biết cậu cố tình gọi cô cuối cùng để cho cô phải chờ lâu. Cô Hồng Ngọc cố nín nhịn ngồi xuống cong mông rửa bát, rửa được cái nào ả ma nữ lại bôi mỡ vào cái đó.

Cảnh Dương chưa lên tiếng, người hầu cũng không ai dám nói gì. Thế là cô Hồng Ngọc cứ rửa đi rửa lại từ buổi sáng đến lúc sắc trời dần tối. Lần này cô Ngải không nhịn cô Hồng Ngọc nữa mà chỉ đứng yên nhìn. Cô nhường nhịn đủ đường mà cô em gái lại nỡ chơi cô một vố như vậy.

Tưởng chừng đã gọi hết không còn cô gái nào nữa, thì bất ngờ có một cái xe ngựa xa hoa dừng trước phủ trạng nguyên. Một cô tiểu thư ăn mặc diễm lệ bước xuống, kiêu ngạo đi vào bên trong. Giây phút cô gái đó bước vào, ánh mắt nhìn cô Ngải tràn đầy địch ý.

"Trịnh quận chúa? Sao người này lại đến đây?" - Hoàng Khải đến đây xem tuyển thị nữ từ sáng, lúc này chuẩn bị đi về thì bất ngờ thấy có biến nên lại quay vào.

Cô Trịnh quận chúa này tên là Trịnh Uyển, là con gái cành vàng lá ngọc của Trịnh quận công đức cao vọng trọng trong triều. Trong triều có ai không biết Trịnh Uyển si mê trạng nguyên Cảnh Dương, ả nằng nặc theo đuổi, đòi cha mình tác động cho thành cuộc hôn sự với Cảnh Dương. Trịnh quận công thấy mất mặt lắm vì con gái mình cứ cọc đi tìm trâu, ông ta mấy lần nói bóng gió để Cảnh Dương đến nhà cầu thân con gái mình. Ai ngờ Cảnh Dương chẳng hề để ý làm Trịnh quận công tức giận, ghét cay ghét đắng cậu.