Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 71: Khuyên Tai



Thật ra, độ truyền bá của ác mộng nó như một căn bệnh truyền nhiễm vậy, cứ thêm một ngày là mức độ nghiêm trọng lại tăng lên.

Và học sinh của ngôi trường này là một ví dụ.

Cả bọn thấy được bạn bè mơ được thứ gì đó, như bị khơi dậy tinh thần, đêm hôm đó cảm hứng sẽ bùng nổ, mơ thấy thứ còn phong phú hơn.

Cái này chồng lên cái kia, thành vòng tuần hoàn ác tính (*).

(*)Sự vật chuyển biến liên tục ngày càng xấu.

Trực quan nhất chính là - trước khi không may phá nát căn phòng ký túc, thì hai toà nhà đã bị bọn học sinh làm sập chỉ trong tích tắc.

Ký túc xá của nam và nữ được phân ở trong hai cái sân lớn nằm đối diện nhau, ngăn cách bởi một con đường nhỏ. Hai toà nhà không nằm song song với nhau, vì để tránh trường hợp các nam sinh nhìn trộm được sang ban công của các nữ sinh.

Hàng rào và lan can như một mũi tên chĩa thẳng lên trời, chặt đứt ý đồ quấy phá ký túc xá của bọn con trai.

Thường ngày muốn có bao nhiêu chú ý thì sẽ có bấy nhiêu, hiện tại thì hay rồi, ký túc xá nữ trực tiếp sập thành một đống nát, sẵn kéo luôn toà ký túc của bọn con trai sập theo nốt.

Từ trên trời rớt xuống một đám con gái, ai nấy đều la hét ầm ĩ khiến bọn con trai nhanh chóng nghiêm túc lên.

Thiếu niên ở tuổi dậy thì luôn có một ý nghĩ bồng bột là muốn bảo vệ ai đó, cho nên cả bọn lập tức lấy hết can đảm để dọn đường cho các cô gái, sẵn tiện hộ tống các nhỏ luôn.

Không đến mấy phút sau, bọn họ liền phát hiện ra hình như có nhầm lẫn gì đó rồi.

Những đứa con gái đó hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ -

La hét chối tai là các nhỏ, khóc lóc thảm thiết là các nhỏ, mà cào bậy cào bạ cũng là các nhỏ nốt.

Vài tên con trai trốn không kịp, bị cào một nhát thành zombie luôn.

Bởi vì mấy đứa con gái với nhau toàn là nhắm tịt mắt lại.

Hàn Linh là nhỏ tội nhất trong cả đoàn, gào thét thảm nhất, đánh cũng hung nhất.

Nhỏ đi theo bọn nam sinh nhảy dù lúc ký túc sắp sập, khóc sướt mướt cả đường.

Một bên vừa khóc, một bên nắm đầu nắm cổ bọn zombie chạy xuống lầu. Đánh cực kì tàn bạo, bởi vì nhỏ lúc này đang rất sợ hãi.

Không có anh hùng tới cứu, thì nhỏ phải tự cứu bản thân thôi.

Nhỏ quăng đám zombie ra rồi chạy xuống lầu, không ngừng đá đám vướng víu ấy ra, chạy chân trần một mạch không dừng.

Bình thường trong tiết thể dục sau khi chạy xong vòng 800m thì nhỏ sẽ nôn mửa các thứ. Hiện tại không biết đã chạy qua bao nhiêu cái 800m rồi mà nhỏ vẫn còn chạy.

Trường học giờ đã thành một trận hỗn loạn, không còn biết nơi nào là nơi nào nữa.

Hàn Linh hoảng quá nên không nhìn đường, chạy quanh khu ký túc xá ba vòng, cuối cùng mới thoát khỏi quỷ đập tường (*). Kết quả lại lọt vào nơi càng kinh khủng hơn: sân tập thể dục.

(*)Là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Mọi người đều nói gặp quỷ đập tường thật ra là do trong người thiếu vitamin.

Không biết thằng ngu nào mà đóng quan tài lại không đóng nắp, nhỏ dẫm một chân vào, cả người ngã vào trong quan tài.

Một mùi hôi thối rữa ập vào mặt nhỏ.

Nhỏ thấy hình như chân đã bị trẹo, tay thì sượt một vệt lớn, đầu gối bị đập trúng thì sưng lên, chỗ nào cũng đau.

Đúng lúc này, nhỏ nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng vèo vèo nhỏ.

Nhỏ hoảng sợ quay đầu lại.

Bảy tám con zombie đang đạp cát đạp sỏi chạy tới.

Da thịt chúng nó đều bị hư thối, tròng mắt thì bị lòi ra một nửa, chỉ còn thấy một hốc mắt tối om. Da đầu chúng nó không bị banh ra thì cũng là lông tóc thưa thớt, vừa dơ mà còn vừa vướng vào nhau.

Zombie rũ tay, càu nhàu trong cổ họng như đang giao tiếp với nhau.

Chúng nó không di chuyển mà chỉ nhìn chằm chằm vào nhỏ, nước dãi chảy xuống một đường dài.

Thôi xong, này thì chỉ có nước chết thôi chứ làm gì nữa.

Mấy con zombie vươn móng định cào vào nhỏ.

Nhỏ cố gắng rụt người lại một chút, nhưng rất tiếc là không còn chỗ để lui nữa.

Vậy là chiếc quan tài này sinh ra là dành cho nhỏ rồi còn gì nữa.

Nhỏ theo bản năng nhắm mắt lại, kết quả liền nghe vài tiếng răng rắc.
Loading...


Tiếp theo là âm thanh của thứ gì đó rơi vãi xuống mặt đất.

Hàn Linh dồn sức mở mắt ra, thì thấy đám zombie vây quanh nhỏ đã nằm đầy ra đất, có hai bóng người một gần một xa đứng ở bên kia.

Người đứng gần thì thân hình cực kì đẹp, trong tay xách theo một con dao vừa mỏng vừa dài không biết đã thó được của đứa nào.

Hàn Linh chưa từng thấy con dao này bao giờ, dù sao thì con dao này không giống với mấy cây thường thấy.

Con dao hẹp mỏng, lưỡi dao sắc bén, còn chứa một tia lãnh lẽo.

Người cầm dao động tác lưu loát dứt khoát, một nhát chém đã lấy được một bạn nhỏ...... à không, một nhát đã chém được đầu của một con zombie.

Hắn như ngại đầu kia dơ, chém xong thì chọn một chút, đầu dao đã dơ kia sẽ bị vứt vào bụi cỏ phía xa xa đằng kia.

Khi hắn xong việc thì có quay người lại, Hàn Linh liền thấy rõ mặt của hắn.

Người này nhỏ biết, ở tiết tự học buổi tối ngồi sau nhỏ chứ đâu.

Hàn Linh theo bản năng gọi một tiếng: ''Thầy Giáp!''

Đối phương: ''?''

Ủa.......

Thầy Giáp đổi giày hồi nào vậy?

Hàn Linh sửng sốt một chút.

Trong lúc ngây người, lại có thêm một đoàn zombie từ nơi khác chạy đến.

Hàn Linh sợ hãi kêu lên: ''Cẩn thận--"

Kết quả liền thấy một thân ảnh ở phía xa xa kia chạy tới, anh đỡ tấm bia cao bằng một tay, rồi phóng qua khe hở.

Anh chọn nơi tiếp đất thật sự....... quá là độc đáo.

Dừng ngay bên người thầy Giáp.

Chân đạp đất một cái, nắm cổ tay bên hông ''thầy Giáp'' một cái, nói: ''Tổng giám thị ơi, cho mượn cây dao xài chút với.''

Giọng nói vừa dứt, đầu của zombie cũng rơi xuống đất.

Hơn nữa là một hơi chém đứt 6 cái đầu.

Người mượn dao để chém zombie Hàn Linh cũng biết.

Tiết tự học buổi tối ngồi sau nhỏ cách một cái bàn.

Không phải thầy Ất thì là ai?

Nhưng mà......

Sao tóc của thầy Ất lại ngắn hơn bình thường một chút vậy?

Hơn nữa, tại sao thầy Ất lại gọi thầy Giáp là ''Tổng giám thị''?

Không chờ Hàn Linh suy nghĩ thông suốt.

Thì nghe âm thanh lãnh đạm của thầy Giáp vang lên: ''Ném xa xa một chút.''

''Tuân lệnh.'' Thầy Ất cà lơ phất phơ đáp lại một tiếng.

Sau đó ....... Hàn Linh thấy mấy cái đầu bay tùm lum ở trên không.

Hai người thầy có thể đã đánh ở xa hơn rồi.

Người thì dù sao cũng không nhìn thấy.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của bọn zombie.

Trong lúc đó, thầy Giáp có nói một câu: ''Sao anh không tự tìm dao cho mình đi?''

Giọng điệu cực kì khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nếu đổi lại là Hàn Linh nhỏ sẽ chả dám nói chuyện cùng đâu.

Nhưng thầy Ất thế mà còn cười, sau đó nói: ''Không rảnh.''

Ừ......

Hẳn là không rảnh.

Rồi cảm giác mạo hiểm kích thích đâu cả rồi.

Hàn Linh nghĩ thầm.

Giây tiếp theo, lại một cái đầu zombie lại bị đánh bay tới đây.

Nó phi thành một đường cong, không biết xui xẻo làm sao, lại bay tới chỗ Hàn Linh đang đứng.

Nhỏ theo bản năng hét lên.

Mới vừa cất giọng, liền nghe ''Rắc-'' một tiếng.

Một bóng hình vững vàng dừng ngay cạnh quan tài, một đôi bàn tay đẹp vung tới, ''vèo'' một tiếng bay về nơi xa.

Hàn Linh mở mắt ra, liền thấy thầy Ất ngồi xổm ở đó, trên cao nhìn xuống nâng hai ngón tay về phía nhỏ, nói: ''Xin lỗi, có bị doạ sợ không?''

Hàn Linh kêu một tiếng: ''Thầy Ất.''

Đối phương: ''?''

Người đàn ông anh tuấn nhướng mày.

Trước kia người ta thường kêu anh là sĩ quan, sau đó thì có người kêu là anh Tần hoặc là thí sinh, còn kêu là thầy thì có hơi là lạ à nghen.

''Giám thị A'' đi tới, ném mũi dao đầy máu đi.

''Đứng lên được không?'' Hắn hỏi Hàn Linh.

Hàn Linh gật gật đầu. (Bản edit từ nhà WONDERLAND @ourcutehome chỉ đăng trên Wattpad, nghiêm cấm repost.)

''Đây là trường học à? Còn nơi nào để trốn không?'' Thí sinh ''Tần Cứu" hỏi.

''Có một cái gara ngầm, nhưng mà..... nhưng mà.... có thể chỗ đó cũng có ma nữa.'' Trong lòng Hàn Linh nói nơi đó thường ngày xe thì nhiều mà người thì ít, không chỉ có yên tĩnh, mà đèn còn có màu xanh, là phong thuỷ bảo địa của mấy giấc mơ gặp ma.

Lúc này chỉ sợ cũng là khu vực tai hoạ.

''Đi đường nào?''

''Em nhớ có một khe cửa ở lối vào và lối ra của gara, hẳn là có thể trốn được.'' Hàn Linh nói: ''Nghe người ta bảo rằng thiết kế ban đầu là làm hầm trú ẩn.''

''Ok, vậy được rồi. Có bao nhiêu ma, thì diệt bấy nhiêu.''

Thí sinh ''Tần Cứu'' nói.

Hàn Linh: ''.......''

Loại dũng cảm này nhỏ không hiểu cho lắm.

Hàn Linh từ trong quan tài bò ra, vừa thấy xung quanh, toàn bộ nghĩa trang đã được giải toả.

Nhỏ biết đám zombie chắc chắn sẽ không ngừng đâu, nhưng không lẽ là...... í, bị doạ chạy rồi?

Ít nhất là tạm thời không có tới gần.

Nhỏ nói: ''Em đưa hai thầy đi tới gara.''

Cô bé đỏ mặt đi ở phía trước.

Để phía sau cho hai người này, còn sợ gì nữa.

''Tần Cứu'' đi được vài bước, chà xát ngón tay, nói: ''Tổng giám thị, cho xin hai tờ khăn giấy.''

''Giám thị A'' liếc anh: ''Con mắt nào của anh nhìn được là tôi có mang theo khăn giấy?''

Thật kì lạ, con dao vừa chạm vào zombie thì hắn lại hiện vẻ mặt chán ghét, nhưng người bên cạnh dùng cả bàn tay chạm vào đầu của con zombie thì hắn lại không có ý định băm tan xác nó, cũng không có ý định né ra xa.

Hàn Linh ở phía trước đi được hai bước, lấy một bịch khăn giấy từ trong túi ra, yên lặng đưa tới.

Lại yên lặng quay lên......

Không biết vì sao, nhỏ cảm thấy ngay lúc này đây bản thân nhỏ không thích hợp để nói chuyện.


Thứ nhất, là thấy hai anh đẹp trai trong ngoặc kép này, nhỏ có hơi thẹn thùng.

Thứ hai, mà thôi...... nói chung là không thích hợp để nói chuyện.

''Tần Cứu'' nói câu cảm ơn xong, rút hai tờ để lau tay, lại đưa cho ''Giám thị A'' một tờ.

''Giám thị A'' nhìn tờ giấy kia nhưng lại không nhận: ''Làm gì đó?''

''Chùi dao. Sao có thể để giám thị A cầm một con dao dính đầy máu zombie thế kia được?''

Vừa nghe ''dính đầy máu zombie'', ''giám thị A'' nhăn mặt, mặt không cảm xúc mà cầm tờ khăn giấy.

Bước chân sàn sạt, âm thanh khăn giấy cọ xát lại rất nhẹ.

Mà trên sân thể dục nhất thời không có một động tĩnh nào khác.

Sau một lúc lâu, ''Tần Cứu'' đột nhiên nói: ''Cậu không vui.''

Tay ''Giám thị A'' đang chùi dao thì dừng lại một chút, lại nhướng mày về phía anh: ''Ai cơ?''

''Cậu.''

''Giám thị A'' thu hồi ánh mắt tiếp tục chùi dao.

''Để tôi nhớ xem...... Chẳng lẽ là do khi nãy ở ký túc xá tôi đã gọi một người khác là tổng giám thị?''

''Tần Cứu'' đi tới, xoay người lại, một bên lui về phía sau một bên nghiêng đầu nhìn biểu cảm của ''giám thị A''.

''............''

''Giám thị A'' bị nhìn một hồi, rốt cuộc không nhịn được, giật giật môi nói: ''Đi đàng hoàng đi.''

''Hỏi cho xong thì tôi mới đi đàng hoàng.''

''...........''

''Vậy anh cứ đi như vậy đi.''

''Tần Cứu'' cười một tiếng.

Anh lại nói: ''Tổng giám thị này, cậu cảm thấy chúng ta và hai người hồi nãy, ai là thật ai là giả?''

''Giám thị A'' mặt liệt nói: ''Tôi.''

Nhưng sau đó, hắn bỗng nhiên nói: ''Tôi cảm thấy như đang nằm mơ vậy.''

''Hả?''

Hắn cảm thấy bản thân tựa hồ đang trong một giấc mơ.

Hiện thực là cái gì, hắn rất mơ hồ. Nhưng mà đã nói là mơ thì luôn là hàm hồ, không hề có logic.

''Tôi nhớ là, anh đã làm giám thị rồi, nhưng anh lại nói bản thân là thí sinh.''

''Vậy sao?''

''Giám thị A'' không còn nói gì nữa.

Rốt cuộc cả bản thân hắn cũng rất mơ hồ, không thể nói rõ.

Giống như ở chỗ này, trừ bỏ hắn vẫn là hắn, tính cách hay diện mạo đều không đổi, thật ra là đã tách rời nhau. Không có quá khứ, cũng không có tương lai.....

Có lẽ hai người kia đã đúng?

Bọn họ là người ở trong mơ?

Hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi ''Tần Cứu'' một vấn đề: ''Ở ký túc xá, tại sao anh lại cảm thấy người kia mới là thật?''

''Tần Cứu'' nhếch khoé miệng lên: ''Cậu đang ghen à tổng giám thị?''

Hàn Linh ở phía trước xém đi nữa đã ngã sấp mặt.

''Giám thị A'': ''.......''

''Tần Cứu'' lại nói: ''Được rồi, nghiêm túc chút này.''

Anh híp mắt suy nghĩ trong chốc lát.

Tại sao nhỉ?

Có lẽ là do trong ký túc xá không có bật đèn?

Khi anh lần đầu tiên thấy ''Giám thị A'', không hiểu tại sao lại cảm thấy cậu ta hơi xa cách, rõ ràng là chỉ đứng ở ban công, tính ra thì cũng chỉ có 5, 6m, nhưng anh cảm thấy xa đến nỗi nhìn không rõ.

Tựa như, luôn có một loại chán ghét gì đó, ngăn cách ở giữa bọn họ, gây trở ngại làm anh không thể kéo đối phương lại để nhìn rõ một chút.

Anh nghĩ, nếu như ánh trăng bớt sáng lại một tí......có lẽ là có thể nhìn thấy rõ hơn.

Anh nghĩ ngợi, nói với ''giám thị A'': ''Trong phòng quá tối, có thể là do cậu ta đeo khuyên tai, nên nhìn rõ hơn một chút.''

............

*******

Bên dưới ký túc xá, mấy con khỉ lông trắng đã chết một bầy lớn.

Nhóc mập Chương Minh đã thốt không ra lời nữa, hai vị boss kia hiệu suất quả là kinh người, giết khỉ đánh ma phảng phất như gió cuốn mây bay.

Cậu nhóc quên luôn cả sợ hãi, không hiểu sao lại cảm giác rất sảng khoái!

Điều tồi tệ nhất chính là cột cờ trong khu vực sinh hoạt đã bị vỡ và rơi xuống đất.

Thầy Giáp nhanh chóng biến nó thành xiên tre, cầm xiên chết hết cả lũ quái kia, y như que xiên nướng.

Nhóc mập chen chúc cùng một đám con trai, nhìn đến đói bụng.

Tần Cứu vừa quay đầu, đã thấy Du Hoặc nâng một chân lên, con ma cuối cùng của khu ký túc xá đã vẽ thành một vòng cung, sau đó bị xiên vào cột cờ vô cùng chuẩn xác.

Anh đứng ở trên đống đổ nát, trong tay cầm một cái ống sắt. Anh nhìn về phía xa xa một lúc, lại cúi đầu nói với Du Hoặc: ''Cậu có đói bụng không? Nhà ăn vẫn còn sáng đèn kia, đi kiếm chút gì bỏ bụng đi?''

Du Hoặc: ''..........''

Một đám con trai: ''............''

Du Hoặc lạnh lùng đứng đó một lúc lâu, quay đầu hỏi nhóc mập: ''Mấy giờ rồi?''

Nhóc mập: ''.......''

''Hai giờ, hai giờ mười phút.''

Gần 10 phút, khu ký túc xá đã được xử lí sạch sẽ.....

Nói như vậy, nghĩa là bọn họ vẫn còn kịp tới nhà ăn để ăn bữa khuya.

Nhóc mập lắc đầu liên tục, lòng nói đây là cái ý tưởng quái quỷ gì vậy.

Tần Cứu nhảy xuống, cùng Du Hoặc đi tới nhà ăn.

Bọn nhóc mập hai mặt nhìn nhau, lòng thầm nghĩ, ủa vậy là đi ăn thật đấy à? Sau đó như đám chim cút chạy theo.

Đi chưa được mấy bước, Tần Cứu bỗng nhiên nói: ''Cậu còn chưa trả lời mấy vấn đề ban nãy đấy.... Tổng giám thị.''

Trước khi nói hết câu, anh đã dừng lại.

Nhưng lại cảm thấy vẫn chưa đủ hoàn chỉnh, tựa như vẫn còn thiếu một cái gì đó.

Thẳng đến khi bổ sung cái xưng hô kia vào, anh mới cảm thấy...... như vậy mới đúng.

Giống như là..... người đã thoát ra khỏi giấc mơ đã mở ra cho anh một khoảng trống, và một cơn gió trong lành đã theo đó mà bay vào.

Du Hoặc theo bản năng nghiêng đầu một chút, có lẽ là sợ người nào đó lại đẩy mình.

Hắn nhấp môi, nói: ''Bởi vì sáng.''

Tần Cứu: ''Hả?''

Du Hoặc nói xong mới cảm thấy lí do này hơi kì lạ, hắn nói: ''Quên rồi, vừa mở mắt ra đã mang nó, làm sao nhớ được tại sao.''

Bị Tần Cứu hỏi như vậy, hắn mới ý thức được, bản thân mình hình như cũng chưa từng nghĩ sẽ tháo nó xuống.

Hắn không nhớ rõ tại sao lại đeo nó, nhưng hắn sẽ không tháo nó xuống.