Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 108: Chó Ngáp Phải Ruồi



Nhìn thấy dấu gạch chéo đỏ tươi, Vu Văn lập tức không vui: "Không thể nào! Sao lại sai được cơ chứ?"

"Cậu bảnh trai này, chúng ta khoan để ý đến làm sao sai đi." Sở Nguyệt suy xét thêm: "Trọng điểm là trừng phạt sai rồi."

Trừng phạt?

Vu Văn nhìn chú giải trên giấy ghi chú một cách nặng nề: "Không có trừng phạt. Chị nhìn thử đi, trên đây nói rằng nếu không trả lời được hay trả lời sai, thì Sally với Sherry sẽ tự phạt mình, cả ngày đều không ăn miếng thức ăn nào. Đối với chúng ta thì chả phải là chuyện tốt sao?"

"Hả?" Sở Nhuyệt chỉ vào thằng nhóc quỷ lệ rơi lã chã ấy, nói: "Nó khóc thế này là chuyện tốt à? Cậu ngẫm lại xem hiện tại nó sợ làm gì nhất?"

Vu Văn: "....... sợ ăn? Ăn nữa không chừng sẽ nổ luôn."

Boss phó bản thút thít hai cái, trông vô cùng thảm thương.

"Đúng vậy. Ý tôi là vậy đó—" Bà chủ Sở có vẻ có hơi người hơn so với Du Hoặc và Tần Cứu, còn biết chia sẻ suy nghĩ cùng thằng ngố con này.

Cô dùng bút đánh dấu ba chỗ trọng tâm "cả ngày", "không nuốt trôi miếng thức ăn nào", "thường xuyên cảm thấy đói khát".

"......"

Vu Văn cảm giác mình vừa được trời ban thêm một cô giáo.

"Tự trừng phạt bản thân không ăn, thì tương đương với giở trò tuyệt thực, mà hậu quả của tuyệt thực là gì?" Sở Nguyệt dùng đầu bút gõ gõ vào giấy: "Vào lúc này ngày mai, chúng sẽ cảm thấy khó nhịn nổi cơn đói. Cậu hãy suy nghĩ từ góc nhìn của một thằng nhóc đi, nói muốn tuyệt thực, nhưng lại đói đến không được, thì sẽ làm thế nào?" Vu Văn: "Hối hận mà oà khóc."

"....... Cậu đúng là một nhân tài mà." Bà chủ Sở không trông chờ gì vào sự tương tác của em trai bạn mình, tự thân nói: "Không nhịn được thì sẽ lén ăn. Vậy lén ăn khi nào? Là khi người khác đi ngủ cả rồi. Cậu ngẫm lại buổi chiều xem, chúng ta không may đụng phải giờ ngủ trưa, hai đứa nhóc quỷ liền nhân cơ hội bắt đầu ăn vụng."

Sắc mặt Vu Văn rất khó coi: "Sau đó một hơi ăn hết sáu người."

Sở Nguyệt lại nói: "Đối với hai tụi nó thì chắc chắn là ngoài ý muốn, suy cho cùng một phòng thi bình thường chỉ có một người. Thế cho nên, dựa theo logic bình thường, việc ăn vụng này là có xác suất. Có thể thành công, có thể không thành công. Người ngủ rồi sẽ chả đi chọc Sherry khóc. Vậy chắc chắn là cô bé chủ động đi tìm người, tôi đoán chừng là để thí sinh lựa chọn, chọn đúng thì cô bé không ăn được, chọn sai thì xui xẻo rồi."

Cô dừng lại một chút, lẩm bẩm nói: "Chúng ta cũng xui ghê."

"Khoan nói đến chuyện này cái đã. Theo logic, ý của đề bài chính là— trả lời đúng, thì hai đứa nhóc quỷ sẽ an phận, cho đến khi ra đề lần hai vào hôm sau. Không trả lời được hoặc trả lời sai, thì ngày hôm sau có thể sẽ bị thằng nhóc quỷ kia ăn luôn."

Vu Văn nói: "Thế nên vào giờ ngủ trưa ngày mai, có thể hai chúng ta sẽ bị ăn luôn ư? Thảo nào thằng nhóc con đó khóc thảm như vậy, trông nó giống không nuốt trôi chỗ nào vậy?"

Sở Nguyệt nói: "Đây là trọng điểm phiền phức. Dựa theo vận hành bình thường của đề thi, cậu nhóc sẽ cố gắng tiêu hoá sạch thức ăn trước đó, để bảo đảm rằng mình có thể nuốt trôi cái mới. Mấy người họ đều ở trong bụng cậu nhóc, 6 người thì có thể không tiêu hoá được, nhưng 1 người hẳn là không thành vấn đề."

Vu Văn ngu ngơ ngốc nghếch: "Phải ha!"

"Vậy cho nên, đối với chúng ta mà nói trả lời sai, yêu cầu trừng phạt vào ngày mai. Nhưng đối với nhóm ba cậu, thì hiện tại rất gian nan." Sở Nguyệt tự lý lẽ rõ ràng cho dòng suy nghĩ của mình.

Cùng lúc đó, bên trong cái gương.

Sương đen cuồn cuộn lan tràn ra ở giữa, tựa như con nhộng đang nuốt lấy chiếc lá dâu vậy.

Ông Vu què một chân lăn lộn trên giường, lấy chăn trùm kín người.

Cửa phòng khóa lại trong sương đen, không biết tình hình bên ngoài thế nào.

Ông một bên tự an ủi mình phải bình tĩnh lại, một bên kiếm tìm trong không gian có hạn, tính toán tìm chút manh mối để tự cứu mình.

Trong phòng ngủ chính trên lầu, Thư Tuyết thử đưa tay vào sương đen, lập tức bị Ngô Lị và Dương Thư túm chặt lại.
Loading...


"Bộ tay cô không làm bằng thịt à?!" Dương Thư nói.

"Tôi thử xem, phòng thi còn có thể bị phá huỷ thì không chừng cái này cũng được đó." Thư Tuyết nói.

"Đã kiểm tra tận ba lần rồi đấy!" Dương tiểu thư trừng mắt: "Còn có thể kiểm tra ra kháng thể nữa à?"

Khác với những người khác, Du Hoặc, Tần Cứu có thể tinh tường nhìn thấy Vu Văn với Sở Nguyệt đang làm gì.

"Căng thẳng à?" Tần Cứu hỏi.

"Không có."

"Xạo, em vẫn sờ khuyên tai suốt đấy."

Du Hoặc dừng ngón tay lại.

Thoạt nhìn trông hắn thật sự rất bình tĩnh, nhưng theo như Ngô Lị nói, thì hành động này là vùng an toàn của hắn.

"Tôi còn rất để ý..... sao em lại đeo nó nữa." Tần Cứu nhìn ngón tay đặt lên vật nhỏ sáng loá kia của hắn.

Từ lúc nhìn thấy Du Hoặc ở bài thi đầu tiền, ánh mắt anh luôn dừng lại nơi khuyên tai.

Ở trong một đám đông nó sáng đến chói mắt, Tần Cứu nháy mắt là có thể tìm đến chỗ ánh sáng đó.

"Không biết, không nhớ nữa." Du Hoặc liếc mắt nhìn Tần Cứu một cái: "Sao để ý quá vậy? Bộ trông không thuận mắt à?"

"Không phải."

Tần Cứu nói.

Anh nhìn một lát, rồi đưa tay sờ một chút, góc cạnh quẹt qua lòng bàn tay.

"Không biết nói sao nữa, không phải không vừa mắt."

Ngược lại, mỗi lần nhìn thấy cái khuyên tai này, anh luôn cảm thấy thật bình yên.

Chỉ là bên trong sự bình yên đó, là xen lẫn chút..... di hận khó bắt lấy.

Tần Cứu nhắm mắt lại, lát sau tinh thần đã phục hồi trở lại.

Trong ánh nhìn nghi ngờ của Du Hoặc, anh liền cười lưu manh đáp: "Không có gì, tôi chỉ đang đoán xem, nó có thể là của tôi cho em không, là đồ hối lộ của thí sinh cho giám thị hay là quà tặng người yêu đây."

Hối lộ ở vế trước chỉ là nói linh tinh thôi, vế sau......

Du Hoặc bỏ ngón tay mê hoặc lòng người của anh ra, nói: "Dù sao cũng không phải là tự tôi làm."

Với tính cách của hắn, thì sẽ chủ động mang cái thứ chói mắt đầy kiêu ngạo đấy à?

Chắc chắn là không thể nào rồi.

Trong từ điển của hai vị boss vẫn luôn không có cái từ "sợ hãi", nhưng đây thật sự là lần đầu tiên, an nguy sống chết của bọn họ đang nắm giữ trong tay người khác.

Bên trong chiếc gương, Sở Nguyệt và Vu Văn gõ nhịp để đưa ra quyết định.

"Sai đề thì không thể làm lơ, mà ngẫu nhiên tiêu hoá họ cũng không được. Vậy sửa đi!" Sở Nguyệt.

"Tới luôn nha chị ơi." Vu Văn vén tay áo: "Đề bài nói, có thể sửa, chính là còn cần phải trả thêm phí. Chắc chắn phải có người ở lại ngoài gương, em đi..... thì chả đáng tin tẹo nào, kẻ không thận trọng có chui đầu vào rọ thì cũng không sao. Chỉ cần chị nhất định ở lại trấn giữ bên ngoài."

Sở Nguyệt sửng sốt, thầm nói thằng nhóc này cái gì không nói, chứ đến thời khắc mấu chốt còn rất khí phách.

"Chả phải là trả lời sai rồi sao, em đã xê dịch tấm gương ra, soi một lần rồi hẵng đi được không?" Vu Văn nói, bước đến bên chiếc thang, một phát ôm lên cái gương to cao bằng con người.

Nhìn từ góc độ của Sở Nguyệt, thì trông rất nhanh nhẹn.

Nhìn từ góc độ của Du Hoặc với Tần Cứu, thì cậu bạn nhỏ này dán cả khuôn mặt lên gương.

Cái khoảng cách thị giác gần đập vào thật sự rất cay mắt.

Khuôn mặt Du Hoặc căng cứng lùi về sau một bước.

Nhưng vào giây tiếp theo, hắn liền ngây ngẩn cả người.

Vu Văn di chuyển gương, khu vực trong gương chiếu đến bắt đầu thay đổi, theo động tác của Vu Văn mà quẹo phải.

Cũng giống như vậy, Du Hoặc phát hiện không gian bọn họ đang đứng cũng bắt đầu thay đổi.

Tấm thảm ở phòng bếp và phòng vệ sinh nhanh chóng biến mất trong sương đen, cái thang đi xuống tầng hầm cũng chả thấy đâu.

Phạm vi bên này đang giảm lại theo động tác của Vu Văn.

Mà ở một bên khác, sương đen đột nhiên ngừng chuyển động, không những không tiếp tục nuốt lấy, mà còn lùi về sau.

Trong chớp mắt, lại thêm một mảng cửa sổ sát đất hiện ra, tiếp theo là cửa phòng sách, sau nữa là cửa phòng khách.....

Du Hoặc với Tần Cứu phản ứng cực nhanh, lập tức men theo hướng gần sofa mà đi, một đường đi đến cánh cửa phòng khách.

Không gian thay đổi cuối cùng cũng ngừng lại.

Hai người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra.

"Gương chiếu đến đâu, thì chỗ đó liền trở thành phạm vi hoạt động của chúng ta." Tần Cứu nói.

Mà Du Hoặc đã nắm then cửa phòng khách: "Giờ tôi mở cửa, ông Vu có thể ở trong đó không?"

Hắn nói xong liền vặn cửa phòng ra.

Khiến người ta thất vọng chính là, phía sau cánh cửa vẫn là một mảng sương đen.

"Hiểu sai rồi ư?" Du Hoặc nhíu mày nói.

"Chưa chắc." Tần Cứu suy nghĩ một lát, nói: "Gương trong phòng khách hướng về phía bên kia, không đối diện với cửa phòng, vậy nên cậu của em?"

Cái xưng hô này khiến người khác không mấy thân thuộc, Tần Cứu nói xong cười nhạo một tiếng, lại nói tiếp: "Nói chung thì tổng giám thị của chúng ta giống như mới từ trên trời rớt xuống vậy á..... cậu của em ở trong đó hẳn là không nhìn thấy cửa phòng, ông ấy và chúng ta không xuất hiện cùng lúc, cho nên chúng ta mới không tìm thấy ông. Trừ khi......"

"Trừ khi Vu Văn cũng xê dịch luôn chiếc gương của phòng khách." Du Hoặc nói tiếp.


"Đúng vậy."

Thực tế trong phòng khách.

Bạn học Vu Văn vẫn không biết mình là chó ngáp phải ruồi, cho anh cậu và Tần Cứu mở ra một ý nghĩ mới.

Cậu thả cái gương xuống trước sofa, rồi điều chỉnh lại góc độ.

"Phòng của bọn em cũng có một cái gương, để em đi lấy đến đây."

"Được đó, phòng của bọn chị cũng có." Sở Nguyệt nói: "Chị lấy xuống trước đã, chị nhớ rõ ở phòng vệ sinh cũng có đó."

Thật ra cô cảm thấy, dựa theo logic bình thường, thì đáp án đề bài số hai là "vô số", chắc chắn luôn.

Giờ có mà tính số gương, cũng phải là đáp án này.

Nhưng cô lại mơ hồ cảm thấy, gương là đạo cụ mấu chốt, đặt trước mắt cô là yên tâm nhất. Vậy nên cô không để ý mà cùng vướng chung vào sự ngu ngốc với cậu nhóc này, mang gương đến cùng.

Vu Văn vặn cửa phòng khách lầu một ra.

Gương đang treo ở nơi đó, chiếu một căn phòng trống không.

Vào lúc ngủ tối qua, cậu còn nói với ông Vu rằng: "Con có tật ngủ xấu, có thể sẽ đá phải người khác, ba lót thêm quần áo vào cạnh cái eo già của mình đi? Con sợ con đá ba thành bệnh nhân liệt nửa người luôn đó."

Sau đó cậu liền bị ông Vu đánh cái chát lên lưng.

"Đến cái tật xấu này của mày mà tao cũng không biết à? Mày tưởng là mình cứ đá chăn hết lần này đến lần khác, cũng chả nghĩ tới ai là người đắp lại cho mày à?"

Chẳng ngờ tới khi mở mắt, cậu chỉ còn cái chăn trong vòng tay mình rồi để bóng dáng ông Vu biến mất.

Vu Văn đứng một lát, tự nuốt nỗi đau quặn nghẹn ứ trong tim.

Để anh cậu, với Tần Cứu và ông già nhà cậu vội vàng mà đi như thế.....

Cậu khịt mũi, lấy cái gương trên tường xuống.

Rồi ôm ra ngoài.

Mặt gương thay đổi góc độ, cuối cùng chiếu đến phòng khách.

Cảnh tượng mà hai mặt gương chiếu đến rốt cuộc hiện ra cùng lúc, trong nháy mắt, sương đen trước mặt Du Hoặc cuối cùng cũng tan đi, ông Vu ngã nhào từ trong phòng khách ra ngoài.

Chỉ trong chớp nhoáng nhìn thấy Du Hoặc, ông cũng không bận lo sợ hãi nữa, mà ôm chằm lấy hai người trước mặt, kích động đến gào khóc hu hu.

"Xém nữa cậu cho rằng mình đã tiêu rồi chứ!" Ông Vu gào nói: "Ai ui đệt mẹ, chỗ gì mà nhỏ quá vậy, đến cả cái phòng vệ sinh cũng không có. Hai đứa nhóc con xui xẻo kia còn ăn thịt người nữa chứ, đụng vào cậu một cái là cả tay đầy máu! Ổn mà! Ổn mà, cậu vẫn hu hu đang....."

Ông khóc xong thở hổn hển một hơi, lúc này mới phát hiện bản thân to gan lớn mật mà không ngừng ôm lấy cháu ngoại trai, còn có bạn trai của nó nữa.

Ông Vu lập tức thở gấp ngay tại chỗ, ôm cũng sai, mà buông ra cũng sai.

Cũng may bà chủ Sở xuất hiện kịp thời.

Cô ôm gương xuống lầu, rốt cuộc đẩy ba cô gái trong phòng ngủ chính ra ngoài.

"Sao các anh cũng vào đây được vậy?" Dương Thư vừa thấy Tần Cứu với Du Hoặc, cảm xúc lập tức bất ổn ngay tại chỗ.

Hai người này là bị hệ thống đưa vào, vậy bọn họ làm sao qua được?

Nhưng trước mắt không phải là thời gian để tán dóc.

Sở Nguyệt nhanh chóng tìm được ba chiếc gương khác, sau đó thiên tài Vu Văn, dùng sáu mặt gương, trói hai đứa nhóc quỷ trên sofa lên.

Cả bọn Du Hoặc được Vu Văn dẫn lối, đang không ngừng thay đổi khu vực hoạt động như con rắn uốn tới uốn lui.

Cuối cùng, khu vực hoạt động của bọn họ chỉ còn mỗi chỗ quanh sofa.

Ông Vu tuyệt vọng mà nói: "Có thể đặt cái nhà vệ sinh vào được không, tôi muốn đi vệ sinh."

Đáng tiếc thay, thằng con trai bất hiếu không nghe thấy lời thỉnh cầu của ông.

Vu Văn trái xếp phải thả, sửa đổi rất nhiều thứ.

Cậu không biết bản thân xém nữa làm mệt chết sáu người bạn, chỉ lầm bẩm nói với Sở Nguyệt: "Không đúng, em đề thế nào, thì cũng là vô số rồi. Chị đang làm gì vậy? Chị lấy cái gì à?"

Sở Nguyệt đi đến từ một góc phòng khách, trong tay cầm quyển nhật ký mà Du Hoặc với Tần Cứu luôn tâm niệm.

"Chị tìm thấy một quyển nhật ký, phỏng chừng là A với 001 để ở đó." Sở Nguyệt lật vài tờ nói: "Mới xem được mấy trang, chị nghi....."

Cô liếc Sherry với Sally một cái, cân nhắc nói với Vu Văn: "Cái đề này chắc là không phải cho chúng ta đếm bao nhiêu người trong gương đâu, cứ nghĩ vậy đi ha? Thì trong gương toàn là giả, chỉ có một Sherry thật."

Lúc nghe đến câu nói này, hai anh em trên sofa đều cúi đầu xuống.

Mái tóc vàng nhạt bù xù, che phủ trước mắt, nên không thấy rõ biểu cảm của hai anh em.

Vu Văn ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý.

"Vậy em..... đi sửa lại nha?" Cậu hít sâu một hơi, cầm lấy cây bút lông gạch vài đường lên đáp án đề bài thứ hai, tô mất cả chữ gốc.

Đáp án bị tô đen biến mất trong nháy mắt, sáu mặt gương đột nhiên rung lắc điên cuồng.

Vu Văn kinh ngạc nhảy dựng lên.

Ngay sau đó, mặt gương phát ra âm thanh "đùng đùng", tựa như có người giãy giụa muốn chui ra từ bên trong, bàn tay đập lên mặt gương.

Cậu sửng sốt một chút, sau đó kinh hỉ mà nhào đến trước gương, kêu lên: "Ông già? Anh? Là mọi người đúng không? Mọi người muốn ra ngoài hả?"

Ngay sau đó, một đống dấu tay đầy máu dán lên mũi cậu, ụp lên gương.

"Không phải anh cậu đâu!" Sở Nguyệt một tay kéo cậu ra.

Bởi vì dấu tay máu trên mặt gương ngày càng nhiều, ngoại trừ của người lớn, còn có của con nít.

"Vậy này là ai?!" Vu Văn vội vàng lùi về phía sau.

"Là người bị nuốt mất trước kia đó!" Sở Nguyệt nói: "Tôi đoán đây là trừng phạt của việc sửa đáp án đấy."