Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 104: Tuyên Cáo Tử Vong



Chiếc cằm của cô bé vừa nhọn vừa nhỏ, nhưng người lại rất đầy đặn.

Cô bé béo một cách khác thường so với độ tuổi của mình, lúc đứng thì luôn ưỡn bụng của mình về phía trước, trông như thể vừa mới ăn xong.

Những giọt nước mắt đã ứa đọng bị Du Hoặc đẩy trở về, tức giận chạy đi mất.

Sally nhìn thoáng qua cô bé, sau đó quay đầu trừng mắt với mọi người.

Cậu nhóc giống y như em gái của mình, cũng đều ưỡn bụng ra.

Vu Văn đứng gần Sally nhất.

Cậu nhìn chằm chằm thằng nhóc kế bên nửa ngày, quay ra thì thầm với Du Hoặc: ''Đừng nói, nhìn lâu thì cũng thấy có hơi ngây ngô đấy.''

Ngay sau đó, cậu nhóc ngây ngô làm một động tác khiến người ta kinh ngạc —

Cậu nhóc nhìn một vòng, đột nhiên húp nước bọt xì xụp.

Với đôi mắt xanh trong veo và đẹp đẽ ấy, có hơi khiếp sợ một cách khó hiểu.

Ngô Lị nhíu mày.

Dương Thư cũng không biết liên tưởng tới cái gì, mà cả khuôn mặt lộ ra vẻ xanh xao.

Chỉ có duy nhất bà chủ Sở vẫn còn có tâm hồn đùa giỡn: ''Này là đói bụng rồi có đúng không?''

Sally vừa nghe được câu này, như là bị nói trúng tim đen.

Cậu nhóc co rúm người lại, rụt rè chạy theo em gái lên lầu hai. Hai bóng dáng chui vào phòng, Vu Văn nhìn về hướng đó, nhẹ giọng nói: ''Bụng của hai đứa nhóc cứ phình phình ra, bên trong không phải là —''

''Dừng! Đừng nói nữa, ghê quá rồi đấy.'' Dương Thư nói.

Vu Văn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Mọi người lại hàn huyên vài câu, cuối cùng cũng chia phòng xong.

Bốn cô gái không muốn bị chia ra nên quyết định chen chúc trong phòng ngủ chính. Chân của ông Vu chưa hết sưng, lên xuống cũng không tiện, ở chung với Vu Văn trong một căn phòng nhỏ trên lầu một.

Còn Du Hoặc và Tần Cứu.....

Hai đại boss kiên trì phải làm kẻ ác cho tới cùng, ở phòng của hai anh em kia.

Du Hoặc nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường: ''Mới có 8:00 thôi, tôi đi tìm ga giường.''

Tần Cứu gật gật đầu: ''Đi thôi, sẵn tiện đi giao lưu tình cảm với hai đứa nhóc kia luôn. Mọi người —''

''Chúng tôi cũng về phòng đây.'' Bà chủ Sở vỗ vỗ Thư Tuyết: ''Sắc mặt em kém quá, nên đi ngủ một giấc đi.''

***

Du Hoặc và Tần Cứu đi vào phòng, giường của hai đứa trẻ phồng lên gấp đôi bình thường.

Ngủ ở giường tầng trên là Sherry, cô bé nằm trên giường rồi quấn một chiếc chăn bông quanh người, để lộ nhúm tóc màu vàng nhạt ra khỏi chăn bông.

Trên gối có đặt một cuốn sách, cô bé đang cầm một cọ viết viết vẽ vẽ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô bé tức giận nhìn thoáng qua Du Hoặc, rồi kéo chăn lên trùm đầu lại.

Sally ở giường dưới từ đầu đến cuối cũng không ló đầu ra, cả quá trình đều giả chết.

Trông như thật sự bị bắt nạt vậy.

Du Hoặc cũng mặc kệ bọn nhóc, đi trải chăn lên thảm với Tần Cứu.

Trong lúc này, hắn có liếc qua thì thấy Sherry đang trộm xốc chăn lên một tí, tròng mắt màu lam từ khe hở nhìn ra, nhìn chằm chằm vào hắn.
Loading...

Tay Tần Cứu không dừng, nhưng mắt lại thoáng nhìn qua bên kia.

Sherry lại kéo chăn che mắt lại.

Hai người đi thám thính đơn giản quanh căn phòng.

Chỗ này vừa bị bọn Vu Văn Sở Nguyệt lục lọi, tủ quần áo không được đóng kín, còn để hở một tí.

Du Hoặc đóng cửa tủ lại, thì nhìn thấy trên cửa tủ có đính một tờ giấy.

Đó là một tấm thời gian biểu, viết:

8:00 Thức dậy

10:00 - 17:00 Chơi đùa

18:00 Ngủ trưa

20:00 Học bài

21:00 Đi ngủ

Mép của tờ giấy đã bị rách và được cuộn lại.

Chữ trên giấy được viết bằng cọ vẽ màu đỏ, hơi mờ còn bị nhoè nữa.

Xem ra, đã được đính ở đây lâu rồi.

''Đây là dành cho hai đứa nhóc, hay là dành cho khách vậy?'' Du Hoặc mân mê trang giấy, đột nhiên lên tiếng.

''Không biết nữa, chắc là dành cho cả hai luôn đấy.'' Tần Cứu nói: ''Sao lại hỏi như vậy thế?''

Du Hoặc: ''Vì tôi buồn ngủ rồi.''

Tần Cứu: ''..........''

Du Hoặc chỉ vào chiếc đồng hồ hoạt hình trên tường, rồi nói với chất giọng cực kỳ khách quan và bình tĩnh: ''Sắp 6 giờ rồi.''

Tần Cứu: ''.........''

''Em thật sự không có di chứng gì à?''

''Không biết, không có gì ngoại trừ việc dễ buồn ngủ.'' Du Hoặc thuận miệng nói: ''Có thể là trước kia cũng vậy đấy.''

''Chắc là không đâu.'' Tần Cứu nói.

Du Hoặc lấy một cái gối rồi ném xuống đất làm gối đầu: ''Không phải là anh chả nhớ cái gì hết sao? Lấy đâu ra nhiều cái chắc là như vậy.''

''Không nhớ thì không nhớ, nhưng nó đâu thể nào cấm tôi không thể suy đoán một cách hợp lí được cơ chứ.''

''Hợp lí ở đâu?''

Tần Cứu: ''Thời gian rảnh rỗi đều đi ngủ hết thì lấy đâu ra thời gian đi yêu đương?''

Du Hoặc giật giật môi, ném cái gối thứ hai vô người anh: ''...... Nếu không thì anh đi sang bên cạnh mà nhớ lại đi?''

Sự thật chứng minh, thời gian biểu ở trên cửa tủ là giờ giấc dành cho tất cả mọi người.

Chiếc đồng hồ hoạt hình trên tường báo hiệu đã 6 giờ đúng, cơn buồn ngủ nháy mắt tràn ngập khắp căn phòng.

Sally và Sherry đã không còn để lọt vào tai thứ gì từ lâu rồi, có thể nghe thấy được tiếng ngáy nho nhỏ, ngủ cực kì sâu giấc.

Sở Nguyệt ở ngoài cửa nói vọng vào: ''Hiệu ứng phòng thi đấy, cố gắng đừng ngủ quá sâu.''

Nói xong, cô khoá cửa phòng lại, bốn cô gái dựa gần nhau mà ngủ.

Ngài Tần vừa mới lấy việc ''thích ngủ'' ra chọc ghẹo người ta, lúc này nói buồn ngủ thì cũng có chút mất mặt. Anh dựa vào bàn, mở hai ngăn kéo ra, tinh thần chiến đầu mạnh mẽ mà tìm manh mối phòng thi.

Du Hoặc nằm nghiêng dưới đất, bọc chăn nửa người, hô hấp đều đều.

Anh đành đợi năm phút, đoán người nào đó thật sự đã ngủ rồi, lúc này mới cầm cuốn vở nằm xuống.

Mới vừa đắp một nửa tấm chăn lên, Du Hoặc ''thật sự đã ngủ'' đột nhiên mở miệng, mắt hắn cũng không có mở, dùng chất giọng đầy sự buồn ngủ mà chế nhạo: ''Giám thị 001 cũng có di chứng à?''

Tần Cứu: ''.........''

Anh ''chậc'' một tiếng, cũng không giả vờ nữa. Anh trở mình mơ hồ hừ cười nói: ''Bị lây bệnh rồi chứ gì nữa, buồn ngủ chết tôi luôn rồi đây này.''

Đang lúc cơn buồn ngủ qua đi, căn lầu đột nhiên vang lên âm thanh của hệ thống.

Nó nề nếp báo một câu:

''Phòng thi 298, thí sinh Christina làm cho Sherry khóc, tuyên cáo tử vong.''

Tử vong?

Sao đùng một cái đã tử vong rồi?

Cô bé khóc một tiếng là có thể gào thét đến chết người sao?

Phòng thi này thế mà còn thông báo kết quả toàn cầu à?

Vô số vấn đề cứ chen chúc trong đầu, nhưng cũng không đánh thắng nổi hiệu ứng phòng thi.

Tần Cứu ngọ ngoạy một hồi, sau đó cũng rơi vào giấc ngủ.

***

Đồng hồ trên tường chỉ 7 giờ 45, kém 15 phút nữa là 8 giờ, cả căn lầu vẫn yên tĩnh như cũ.

Ông Vu tỉnh lại là ngoài ý muốn, bởi vì chân bị sưng thật sự rất đau.

Điều hoà trong phòng đang chạy, không khí rất khô lạnh.

Cổ họng ông ngứa ngáy, ho khan hai tiếng.

Vu Văn đang ngủ ở bên cạnh, để cho an toàn, ông đẩy đẩy hai cái rồi nói nhỏ: ''Con trai? Tiểu Văn?''

Tiếng ngáy rất nhỏ vẫn đều đều, Vu Văn không hề có ý muốn tỉnh dậy.

Ông Vu lại nằm vào ổ chăn.

Tình huống trong phòng thi không thể đoán trước được, ông không phải là người mù quáng, không muốn ra ngoài một mình trong khi mọi thứ im lặng như vậy.

Ánh trắng từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, từ góc độ của ông, có thể thấy được nửa bức tường ở sau vườn.

Đột nhiên, ông nghe bên ngoài có tiếng bịch — bịch — bịch.

Giống như là một trong hai anh em kia đang chơi bóng ở ngoài đấy.

Nhưng tự dưng giờ này đi chơi bóng..... Bộ bị điên à?

Ông Vu nhắm mắt giả chết, còn không quên bắt lấy cánh tay của Vu Văn, để tránh xuất hiện tình huống khẩn cấp.

Trái bóng cứ bịch bịch một hồi thì ông mới đột nhiên nhận ra, âm thanh kia đang càng ngày càng gần. Như thể đối phương vừa chơi bóng, vừa đi về phía cửa sổ vậy.

Âm thanh kia đến gần cửa sổ một cách chầm chậm và với một tốc độ cực kì đều đặn.

Ông Vu nhắm hai mắt, đầu óc tưởng tượng ra tới cảnh —

Một cô bé hoặc là một cậu bé với mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh biếc đang đứng bên cửa sổ không chút biểu cảm.

Tuy đã từng là lính, nhưng ông vẫn rất sợ hãi.

Lại một lát sau, trái bóng đột nhiên dừng lại, lộc cộc lộc cộc ném những chiếc lá lăn vào trong góc.

Ngoài cửa sổ yên lặng bao lâu, thì ông Vu giả chết bấy lâu.

Ngay khi ông vừa định một mất một còn với đối phương, thì ông lại cảm giác được có một tiếng hít thở khác nữa truyền đến.

Cực kì cực kì gần, chính là nơi mà Vu Văn đang nằm ngủ.

Liên quan đến con trai, ông Vu cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Ông kéo căng mặt, lặng lẽ mở đôi mắt ra.

Liền thấy một đôi mắt to xanh biếc đang nhìn ông như một quả cầu pha lê vô tri, ngay ở phía trên mà nhìn chằm chằm vào ông.

Ông Vu đột nhiên giật mình một cái, lật đật ngồi dậy.

Phát hiện cô bé Sherry đang quỳ bên mép giường, nghiêng đầu nhìn ông.

Rõ ràng chỉ là một cử động bình thường, nhưng ông lại cảm thấy cô bé này có gì đó không đúng cho lắm.

Kiểu như..... không thể thốt ra được những lời dối trá.

Ông Vu cười nói: ''Cô bé, có chuyện gì à? Sao lại vào phòng mà không lên tiếng chứ?''

Sherry vươn cổ ra nhìn ông cả nửa ngày trời, cũng không lên tiếng nói gì cả.

Một lúc sau, cô bé mới đột nhiên hỏi: ''Ông cảm thấy cháu có thể làm cho người ta thích không ạ?''

Ông Vu: ''........''

Thích cái mông ấy.

Nhưng lời này không thể nói được, nói ra rồi thì chỉ sợ là ông cũng đi chầu ông bà luôn.

Cho nên ông Vu bóp mũi, mang một bộ mặt hiền từ vào, tươi cười nói: ''Tất nhiên rồi, ông vẫn luôn nghĩ, con gái nhà ai cũng giống như cháu, thì chắc mỗi ngày đều phải thắp hương cảm tạ tổ tiên quá.''

Xin lỗi tổ tiên.

Ông Vu dập đầu tạ tội ở trong lòng.

Sherry để ý đến một chữ nào đó ở trong câu, lại nghiêng đầu hỏi: ''Vậy ông cảm thấy cháu là một cô bé rất đáng yêu xinh đẹp đúng không ạ?''

Ông Vu gật đầu thật mạnh: ''Chắc chắn rồi.''

''Bởi vì cháu rất xinh, nên làm cho mọi người thích......'' Bản thân Sherry đưa ra một nguyên nhân và kết quả, xác nhận nói: ''Đúng không ạ?''

Ông Vu nghĩ thầm, dựa theo kịch bản, cứ theo ý đối phương là an toàn nhất, càng nói nhiều thì càng sai.

Vì thế gật gật đầu nói: ''Đúng vậy.''

Sherry đột nhiên cúi sát xuống, hàm răng mịn của cô bé nhe rộng ra.

Trời đất thánh thần ơi.

Ông Vu bị doạ nhảy dựng lên, sau đó lại chắn Vu Văn ra phía sau.

Sherry như rất thích đùa như thế này, cười ha ha. Lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào ông Vu, qua vài giây, cô bé đột nhiên ngưng cười, mặt vô biểu tình mà nói: ''Cháu xinh đẹp như thế, còn làm cho mọi người thích, vậy mà ông lại sợ cháu.''

Ông Vu không biết bản thân có dậm phải bãi mìn nào hay không, mà phải chịu cảnh chất vấn như thế này.

''Vẫn ổn, không có sợ đâu.'' Ông biện minh một câu.

Nhưng mà ngay lúc ấy, Sherry đã chẹp miệng khóc thét lên.

Lúc cô bé khóc, đôi mắt cũng mở rất to, y chang như giả vờ khóc vậy.

Những giọt nước cứ thế mà rơi xuống.

''Cháu muốn giấu ông đi.''

Sherry nói.

Ông Vu sửng sốt: ''Giấu cái gì? Giấu ở đâu?''

Đồng hồ treo trên tường cùm cụp một tiếng.

Bên trong yên tĩnh, âm thanh hệ thống lại vang lên một lần nữa ở tầng lầu.

Nội dung thì cũng giống như trước đó:

''Phòng thi 197.....''

Hệ thống giống như bị kẹt lại, có vẻ như nó không tìm ra người đó là ai.

Nó dừng một chút, báo cáo theo tên người bị ràng buộc trong phòng thi.

''........ Thí sinh Du Hoặc làm cho Sherry khóc, tuyên cáo tử vong.''

Nói xong, nó im lặng vài giây rồi chợt sột soạt, giống như là đang kinh ngạc vui mừng muộn vậy.

***

Lầu hai.

Thư Tuyết làm bug, chịu ảnh hưởng của phòng thi không có nhiều như vậy.

Trong lúc cô nửa mê nửa tỉnh mà nghe được mấy lời này, sau hai giây phản ứng thì cô đột ngột ngồi dậy.

Chị thử đẩy đẩy người bên cạnh, cũng không tỉnh, nhưng vẫn còn thở.

Bởi vì thể chất đặc biệt, nên so với những người khác, thì thật ra cô cũng không sợ trừng phạt của phòng thi cho lắm. Nghĩa là gan cũng rất to, cô không do dự giây nào, nhảy thẳng xuống giường rồi đi thẳng đến đối diện.

Mở cửa phòng, thấy Du Hoặc vẫn còn nằm trên đất ngủ, Thư Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lòng thầm nói chẳng lẽ lại là bug? Hay là do ảo giác?

Đang khó hiểu, thì cô lại cảm thấy có người đứng đằng sau mình, còn nhẹ nhàng vỗ lưng cô nữa.

Cô quay đầu lại thì thấy đôi mắt to màu xanh biếc của Sherry.

Thư Tuyết hết hồn, nhưng cũng lấy lại tinh thần cực nhanh.

Sherry nhẹ giọng hỏi: ''Chị ơi, chị cảm thấy em có thể làm cho người ta thích không ạ?''

Thư Tuyết hít sâu một hơi nói: ''Có chứ em.''

Sherry rũ mắt, thấp giọng ''ờm'' một tiếng.

Hai phút sau.

Tầng lầu lại vang lên một câu:

''Phòng thi 197, thí sinh Du Hoặc làm cho Sherry khóc..... Lại tuyên cáo tử vong.''

Chỗ giám thị liên hợp.

Giám thị: ''???''