Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương

Chương 85: Long phượng thai



"Trang chủ anh minh!" Vương quản sự cười nói, thầm than trong lòng, Tà Vương phi quả thật là chuyện gì cũng dám làm, cái gì cũng dám nói, ngay cả Tà U vương người đời gọi là ma quân thị huyết cũng đối với nàng nghe lời, Tà Vương phi quả thật là rất dũng mãnh a! Này, thà là đắc tội tiểu nhân, cũng không thể đắc tội nữ nhân a!

Nam Cung Tự lười biếng duỗi người một cái, ngắm nhìn sắc trời mờ tối ngoài phòng, đáy mắt thoáng qua vẻ lo âu, chắc hẳn hiện tại tiền tuyến đã khai chiến rồi! Nàng than một tiếng, đi ra khỏi sòng bạc đầy không khí ngột ngạt, bên ngoài sòng bạc có một cỗ kiệu đang dừng, gã sai vặt tiến lên đón, ý mời nàng lên kiệu, nàng vẫy tay: "Ta đi bộ trở về phủ, các ngươi đi về trước đi!" Nói xong, liền đi tới hướng đường cái.

Tiếng người huyên náo, chợ phồn hoa ồn ào náo động, Nam Cung Tự chậm rãi đi bộ trong đám người chen chúc, khăn che mặt bịt kín, ngược lại bên tai tỉnh táo không ít, không có những tiếng nghị luận ồn ào lộn xộn kia, không có từng đạo ánh mắt làm người ta không được tự nhiên. Nàng giống như là một người dân chúng bình thường, nhàn nhã tự tại đi dạo phố.

Bất tri bất giác, nàng đi tới trước đại môn Nam Cung phủ, hơi hơi nhướng mày, trước cửa tòa dinh thự trước mắt đặt hai con sư tử đá, nóc cửa chính, trên tấm hiệu viết ba chữ to cường tráng mạnh mẽ: "Nam Cung phủ" , nhưng lại lệch một góc, khe hở ở giữa còn lưu lại mạng nhện, ở giữa treo lồng đèn màu trắng, rủ xuống hai cái tơ lụa theo gió phiêu dật, đèn lồng trên đất bị giẫm bể cùng giấy vụn theo gió phấp phới, hoàn toàn không có cảnh tượng ngày xưa, có chăng chỉ là vô hạn thê lương cùng âm trầm.

Tám người khiêng cỗ kiệu chậm rãi đi từ nơi không xa tới, mặc dù chỉ là gặp thoáng qua, nhưng Nam Cung Tự lại thấy rất rõ ràng, người ngồi ở bên trong là một phú ông chừng sáu mươi, giống như là đã gặp ở đâu, nhưng lại không thể nào nhớ nổi. Đúng lúc nàng đang âm thầm nghĩ ngợi thì cái kiệu này đột nhiên chậm rãi dừng sát trước đại môn Nam Cung phủ, một đứa trẻ mặc xiêm y màu xanh lam vội vàng khom lưng nhấc màn kiệu lên, chỉ thấy một ông lão chòm râu bạc trắng đang chống quải trượng đầu rồng, được thằng bé đỡ xuống cỗ kiệu, hắn ngẩng đầu nhìn cửa chính Nam Cung phủ mắt đầy thê lương, than một tiếng, đảo mắt trong lúc lơ đãng tầm mắt rơi xuống người Nam Cung Tự, cái khăn che mặt màu trắng kia theo gió nhấc lên, ông lão rõ ràng sửng sốt một chút, sát khí đằng đằng đi tới phía nàng.

"Ba" một tiếng, tiếng vang thanh thúy chói tai vang lên trên đường phố yên tĩnh.

Có thể thấy rõ dấu tay đột nhiên in lên má phải Nam Cung Tự, cả người nàng liền sững sờ, ngơ ngác nhìn ông lão đang tức giận trước mắt.

Nam Cung Ngạo tức giận trợn trừng mắt nhìn Nam Cung Tự, run lẩy bẩy dừng một chút, vẻ mặt ác liệt, dùng giọng nói tràn đầy uy nghiêm: "Ngươi tới đây làm cái gì? Cái đứa con gái bất hiếu này, cha ngươi xin lỗi ngươi như thế nào, thiên vị như thế nào, cái mạng này của ngươi dù sao cũng là do cha ngươi cho, trên người ngươi chảy máu của Nam Cung gia. Làm sao ngươi có thể ở trước mặt Vương gia khích bác ly gián, hãm hại cha ngươi cùng Ngọc nhi, làm hại cả nhà Nam Cung bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội." Nói xong, ngón trỏ run lẩy bẩy chỉ vào cửa chính Nam Cung phủ: "Ngươi nhìn một chút cái gia đình này bị ngươi hại thành dạng gì, ngươi còn có mặt mũi trở lại?"

Người này chính là đại ca của Nam Cung lão gia, đại bá của Nam Cung Tự, Nam Cung Ngạo! Bởi vì tuổi đã cao, lại vì triều đình cống hiến không ít bạc, cho nên cũng không dính đến một nhà già trẻ của Nam Cung Ngạo.

Nam Cung Tự ù tai một hồi, trên mặt nóng hừng hực đau nhói, nàng cũng không tức giận, có chăng chỉ là không cam lòng, tại sao đều là lỗi của một mình nàng? Nàng không sai, là nhà Nam Cung thiếu nàng, vẫn luôn là bọn họ thiếu nàng. Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, thản nhiên đón ánh mắt nhuốm máu đầy thù hận kia của đại bá, không chút nào khiếp đảm, cười lạnh nói: "Hắn cho ta cái mạng này, ngay từ một khắc ta lựa chọn lưu lại Vương phủ kia, cũng đã trả sạch. Nhà Nam Cung bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, là bọn hắn tự làm tự chịu, hãm hại hoàng thân quốc thích là tử tội! Còn có, bạt tai này coi như là ngươi nợ ta, nếu có lần sau nữa, đừng trách Bổn cung đối với ngươi vô tình!" Cái gì cha? Cái gì nhà? Ở trong mắt người nhà Nam Cung, nàng so với một người xa lạ cũng không bằng, loại nhà này, loại cha mẹ này, loại người thân này, Nam Cung Tự nàng cũng không lạ gì!

"Hừ! Đánh ngươi? Ta không dám đắc tội Tà Vương phi, ngài là sủng phi của Tà U vương, sơ ý một chút chọc giận ngài, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết." Nam Cung Ngạo chê cười nói, đáy mắt đều là nồng nặc khinh bỉ và khinh miệt. (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Thật ra Nam Cung Tự cũng không tức giận, chỉ cười mà nói: "Thật sao? A, đúng rồi, nghe nói khuyển tử của Nam Cung lão gia không học vấn không nghề nghiệp, cùng một vài lưu manh du côn đùa giỡn phụ nữ trên đường phố, còn hại một mạng người, chỉ là nhắc tới cũng kỳ quái, hại chết người, chỉ ngồi tù một tháng liền được thả ra, chắc hẳn Nam Cung lão gia tốn không ít tiền đi?"

Nghe vậy, sắc mặt Nam Cung Ngạo nhất thời khó coi, ngụ ý là đang ám chỉ hắn cái gì? Ngước mắt nhìn về phía Nam Cung Tự, thấy nụ cười trên mặt nàng từ từ triển khai, trong lòng càng thêm lo lắng, phải biết hôm nay nàng đã xưa đâu bằng nay, vừa mở miệng có thể khiến cho hắn cửa nát nhà tan. Không khỏi cau mày: "Tà Vương phi, lời này của ngươi là có ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ là nghe nói Nam Cung lão gia vì triều đình góp không ít tiền, còn từng vì quân đội của Nhị hoàng tử thêm không ít binh khí, đến cuối cùng ngươi chiếm được cái gì? Lệnh lang xảy ra chuyện lớn như vậy, Nhị hoàng tử có từng giải vây cho lệnh lang chưa? Triều đình có từng nể tình ngươi có công trên mà đặc xá lệnh lang? Còn không phải là dựa vào ngươi lấy tiền cứu lệnh lang ra. Nhưng nếu ngươi chịu bỏ tiền ra sức vì Vương gia, Bổn cung dám cam đoan bảo vệ ngươi an hưởng tuổi già, bảo vệ lệnh lang từng bước thăng chức." Nam Cung Tự nói nhẹ nhàng, lại từng câu như cây kim khảm trong tâm hắn.

Ngay lập tức trên mặt Nam Cung Ngạo lộ ra vẻ do dự, đúng a! Nhiều năm như vậy hắn vì triều đình góp không ít tiền, vì Nhị hoàng tử càng thêm vừa bỏ tiền vừa xuất lực, chính là vì có thể ở thành Lạc Dương tạo ra thành tựu, quan trọng nhất là tìm cho Kim nhi một chức vị tốt ở trong quan trường, nào biết quay đầu lại cái gì cũng không lấy được, chỗ tiền kia quả thực là như tát nước. Nghĩ tới đây, đáy mắt hắn xẹt qua một tia phức tạp, nhìn về phía Nam Cung Tự, nghi ngờ nói: "Nếu ta chịu ra sức Vương gia, ngươi thật sự có thể đưa cho khuyển tử ta một chức quan?"

Nghe giọng điệu hắn có vẻ dao động, hiện tại Vương gia thiếu chính là cây rụng tiền giống như Nam Cung lão gia vậy, Nam Cung Tự cười nói: "Bổn cung nói được liền nhất định có thể làm được, Nam Cung lão gia là một người thông minh, sẽ không ngốc đến mức vì Nhị hoàng tử cống hiến, mà đắc tội Vương gia."

"Chuyện này. . . . . ." Nam Cung Ngạo nhíu mày một cái, ngón trỏ xoay xoay nhẫn, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, hồi lâu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Tự, không do dự nữa: "Được Tà Vương phi để mắt lão phu có thể vì Tà Vương gia mà ra sức là vinh hạnh của lão phu!"

Đáy lòng Nam Cung Tự cười lạnh một hồi, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, Nam Cung Ngạo hắn cho dù kiêu ngạo, cũng sẽ không ngốc không có gì lợi ích không qua được. Nhị hoàng tử, ngươi nghĩ mưu triều soán vị, ha ha, chỉ sợ là công dã tràng.

Trở lại vương phủ, ngoài trời lúc này đổ mưa to.

Trên hành lang treo đèn lồng chập chờn theo gió, ngoài cửa sổ mưa phùn nghiêng nghiêng, giọt nước theo mái hiên lặng lẽ nhỏ xuống, trên mặt đất tạo ra một vòng gợn sóng, tựa như thở dài tựa như giữ lại.

"Rầm rầm rầm" ba tiếng sấm như nổ bên tai vang lên ầm ầm trên trời, một đạo tia chớp nhức mắt phá vỡ bầu trời, vụt sáng chiếu ánh sáng mờ vào bên trong phòng.

Bên cạnh chiếc giường rộng rãi làm bằng gỗ trầm hương treo màn trướng bằng lụa, trên trướng thêu hoa hải đường cùng từng sợi ngọc trai màu bạc, theo gió nhẹ nhàng đong đưa.

Bên trong trướng, Nam Cung Tự suy yếu dựa vào trong giường, đôi tay ôm chân, sống lưng run lẩy bẩy, đem mặt chôn thật sâu vào giữa đầu gối, kể từ sau khi nàng khôi phục trí nhớ, cứ khi nào trời mưa xuống, nàng sẽ rất sợ hãi, giống như là bị người từ bỏ, trở nên có chút không nhận ra mình.

||||| Truyện đề cử: Ngọt Ngào Em Trao |||||

Từ ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng chim bồ câu: "Cô cô cô", Nam Cung Tự ngẩng đầu lên, theo âm thanh nhìn về phía chim bồ câu đang đậu trên song cửa sổ, nàng chậm rãi đưa tay phải ra, chim bồ câu vỗ đôi cánh ướt nhẹp, bay đến hạ xuống cổ tay nàng, lấy ra tờ giấy từ trong ống trúc dưới chân chim bồ câu. Mặc dù nét mực trên tờ giấy bị nước mưa làm mờ, nhưng lại thấy rất rõ ràng: "Tự nhi, hôm nay 60 vạn đại quân Trần quốc cùng 80 vạn đại quân bên ta khai chiến, đại quân Trần quốc tổn thương nguyên khí nặng nề, đã rút lui khỏi biên cương, không đến một tháng nhất định có thể hoàn toàn tiêu diệt Trần quốc. Hôm nay Ký Châu đổ một trận mưa lớn, không biết thành Lạc Dương có mưa không? Ta biết rõ nhất định nàng đang núp ở trong một góc sợ hãi, ngoan! Không sợ, mặc dù người của ta không ở bên người nàng, nhưng lòng của ta một mực ở bên cạnh nàng. Phải tự lo cho mình, đừng khiến ta lo lắng, biết không? Tự nhi, chờ ta trở lại. . . . . . ." Đáy mắt Nam Cung Tự dâng lên một chút ánh sáng nhu hòa rực rỡ: ‘bùm’ một tiếng, cắm đầu ngã vào trên giường, ngửi mùi thơm ngát quen thuộc tản ra bên gối, tâm vốn lo lắng bất an cũng theo đó bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ từ từ đánh tới, nhắm lại cặp mắt tràn đầy tia máu kia, trong miệng nỉ non: "Vương gia. . . . . ."

Mùa xuân tới thật nhanh, lặng yên không một tiếng động, bất tri bất giác, cỏ non xanh lá, cành cây nảy mầm, tất cả đều đang tắm ánh rạng đông của buổi sáng sớm, ở giữa gió xuân dao động, lắc nhẹ, giống như thiếu nữ hát hay múa giỏi, đẹp đẽ động lòng người.

Hậu viện vương phủ trồng đủ loại hoa đào, dưới tàng cây hoa đào, Nam Cung Tự lười biếng nằm nghiêng trên giường phượng, cái mền trắng nõn khoác trên người, gió nhẹ thổi tới, một hồi mát mẻ, mùi thơm, hơi thở của bùn đất xông tới mặt, mái tóc như tơ quét qua trán nàng, hoa đào theo gió bay xuống dừng trên người nàng, tay trái bưng trà, tay phải đặt trên nệm êm, Ngự y đang bắt mạch cho nàng.

Thật lâu sau, Ngự y rút tay trở về, cõng cái hòm thuốc lên, cúi người chắp tay hướng về phía Nam Cung Tự chúc mừng nói: "Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi, Vương phi mang thai long phượng."

Lời này vừa nói ra: "Phốc ——" một tiếng, Nam Cung Tự chợt đem nước trà trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống phun ra ngoài, phun nước trà lên mặt Ngự y, thiếu chút nữa khiến cho nàng bị sặc, nàng để ly trà trong tay xuống: "Khụ khụ." Hắng giọng một cái, lập tức ngồi dậy, có chút không dám tin nói: "Ngươi nói Bổn cung mang thai long phượng?"

Ngự y thấy Vương phi kích động như thế, không sai, nhất định là kích động, rất là nghiêm túc nói: "Mới vừa rồi vi thần bắt mạch cho ngài, phát hiện trong bụng Vương phi mang thai long phượng."

Tim Nam Cung Tự đập có chút mạnh và loạn nhịp, trong lúc nhất thời không cách nào tiêu hóa lời của Ngự y.

Không phải đâu? Chẳng biết tại sao bị Vương gia đưa lên giường, ngày hôm sau thần tốc mang thai thì cũng thôi đi, trong lòng Nam Cung Tự một hồi kêu rên, thế nhưng. . . . . . Một buổi sáng phá thân liền trúng hai đứa con nít, không chịu nổi a! Nàng nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc ngộ ra được một nguyên do, mang thai nhanh như vậy, vấn đề không phải ở trên người nàng, nhất định là Vương gia quá mạnh, nếu không thế nào lập tức trúng hai đứa con nít?

Trong sân nha hoàn, ma ma toàn thể quỳ xuống, hành đại lễ, chúc mừng: "Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi, chúc mừng người mang long phượng thai." (diennnn++++dannn^leeee^&&quy~~donnn)

Đuôi lông mày Nam Cung Tự nhảy lên, trên mặt viết đầy không thể nào, bỗng nheo lại tròng mắt: "Hồ ngự y, ngươi chắc chắn Bổn cung mang thai long phượng?"

"Vi thần cực kì khẳng định ngài là mang thai long phượng." Ngự y một bộ vẻ mặt rất là nghiêm túc trả lời.

"Người tới, cầm bút, mực, giấy, nghiên, Bổn cung muốn dùng chim bồ câu truyền thư."

Ký Châu thành, bên trong quân doanh.

Trên người Hiên Viên Dật mặc một bộ khôi giáp màu vàng kim, đang cùng các Nguyên soái nói việc quân, sắc mặt nặng nề, đột nhiên một con chim bồ câu: ‘cô cô cô’ từ bên ngoài trướng bay vào, các Nguyên soái hiểu ý rối rít đứng dậy cáo lui, chỉ để lại Mộc Thương Li ngồi ở một bên.

Mộc Thương Li nhìn con chim bồ câu đang đậu trên bả vai Hiên Viên Dật kia, nhíu mày hỏi: "Vương gia, là tin của Vương phi sao?"

"Ừm!" Hiên Viên Dật không nghe đáp một tiếng, từ dưới chân chim bồ câu lấy ra một tờ giấy, khóe mắt hắn vừa nhấc, ngay lập tức sắc mặt thừ ra một chút, tay cầm tờ giấy run lẩy bẩy, giống như bị đánh thật mạnh, cả người liền ngốc tại chỗ, nét mặt vừa vui vẻ vừa lo lắng.

Mộc Thương Li sững sờ một chút, thận trọng hỏi: "Vương gia, có phải là Vương phi đã xảy ra chuyện gì không?"

Thật lâu sau: "Ba" một tiếng, Hiên Viên Dật chợt đem tờ giấy ném lên trên bàn, bĩu môi: "Quá đáng! Thật sự là rất quá đáng."

Mộc Thương Li không hiểu ra sao, liều lĩnh tiến lên cầm tờ giấy từ trên tay Hiên Viên Dật, tầm mắt rơi xuống một ít hàng chữ trên giấy: ‘Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia, mới vừa rồi Ngự y bắt mạch cho thiếp thân, nói ta mang thai long phượng, vui mừng chứ? Chẳng qua ta nghĩ tới nghĩ lui, liền đưa ra một cái quyết định, từ nay về sau cùng Vương gia chia phòng ngủ, tránh cho sau này lại trúng chiêu, để tránh lo lắng về nhân khẩu.’ Sau khi xem xong tờ giấy, khóe miệng Mộc Thương Li đã co quắp đến mức có chút nhức mỏi rồi, từ nay về sau chia phòng, khụ khụ, cái này cùng thái giám có gì khác nhau? Ánh mắt đồng tình nhìn về phía Hiên Viên Dật: "Vương gia, mặc dù Vương phi chia phòng với người, nhưng mà người có thể cưới vợ bé a!"

Nghe vậy, đuôi lông mày Hiên Viên Dật nhảy lên, sầm mặt, đảo mắt trừng mắt nhìn về phía Mộc Thương Li: "Khốn kiếp, Bổn vương ấy là loại người đó sao?"

Mộc Thương Li bị ánh mắt sắc bén của Vương gia trừng khiến cho cả người không nhịn đợc sợ run cả lên, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, bày tỏ hắn tuyệt đối không phải là ý đó: "Vương gia bớt giận!"

Hiên Viên Dật thở dài một tiếng, một tay nâng cằm, một tay gõ bàn, vẻ mặt buồn bực, vốn là muốn đợi Nam Cung Tự sinh đứa bé xong, hảo hảo bồi thường mấy tháng cuộc sống thái giám này, nào biết nàng lại muốn từ nay về sau chia phòng với hắn, trong lòng có bao nhiêu nghẹn khuất a!

"Chúc mừng Vương phi, chúc mừng Vương phi!" Trên hành lang ma ma, nha hoàn rối rít nói lời chúc với nàng.

Từ khi Nam Cung Tự mang thai long phượng, trong phủ nha hoàn, ma ma, gã sai vặt đợi cung kính nàng giống như cung phụng thần tiên, nàng hơi có chút không khỏe, những nha hoàn hầu hạ nàng, ma ma giống như là trời sập xuống, nhất kinh nhất sạ, mấy tháng này Hồ ngự y cũng tới Tà Vương phủ không ít.