Thế Thân

Chương 55



Thấy Thái hậu nói đỡ cho nàng, Hiên Viên Kỳ không nói gì nữa, lạnh lùng lườm nàng một cái, chỉ chỉ một chỗ trống ở dưới cùng, mỉa mai: "Liễu phi tới trễ, chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn, chỉ có thể mong Liễu phi chịu khó." Tuy giờ đang là ban ngày, nhưng tất cả chỗ ngồi đều được bố trí ở chỗ tối theo ý Thái hậu, nếu không nhìn kỹ, thì vốn không ai chú ý ở đó có để trống một chỗ ngồi.

Lời vừa nói ra, những ai đang ngồi đều lấy làm kinh ngạc, chỗ ngồi ở yến hội đều được sắp xếp theo thân phận, dù Liễu Vận Ngưng có bị phế bỏ hậu vị, nhưng nàng vẫn là một Quý phi nương nương, nếu là bình thường, thì Liễu Vận Ngưng được quyền ngồi ngang hang với Vân phi và Đào phi, nhưng giờ Hiên Viên Kỳ lại sắp cho nàng ngồi dưới cùng, đó là chỗ mà người có thân phận thấp nhất trong Hoàng cung được phép ngồi, cái gọi là được phép, thì chỉ có thị nữ được ân sủng một đêm thôi.

Chúng phi tử đang ngồi không hẹn mà cùng nhìn Liễu Vận Ngưng một cách khinh khỉnh.

—- Xem ra lời đồn là thật, Liễu phi vừa vào cung đã thất sủng. Đây là ý nghĩ chung của chúng phi tử đang ngồi.

Lai Phúc đứng sau lưng Hiên Viên Kỳ thầm kinh hãi, rốt cục cũng đã hiểu ra dụng ý của bệ hạ khi sắp xếp chỗ ngồi cuối cùng, nhìn Liễu Vận Ngưng không khỏi có chút cảm thông.

Liễu Vận Ngưng ngừng một chút, cúi đầu nói: "Thần thiếp tạ ân." Liền ngẩng đầu, bình thản tiến đến chỗ ngồi trong góc.

Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nhìn cái góc tối tăm kia, ánh mắt biến hóa thất thường không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt bình tĩnh, Đào phi ngồi bên cạnh dâng một ly rượu trong vắt, như không nhìn thấy vẻ thâm sâu khó lường trên mặt Hiên Viên Kỳ, cười duyên rồi rúc vào lòng y, dịu dàng nói: "Bệ hạ, sao người không để ý đến thần thiếp? Không phải bệ hạ đã chán ghét thần thiếp rồi chứ?"

Thu hồi tầm mắt, Hiên Viên Kỳ nhìn mỹ nhân trong lòng, sự sủng nịch thoáng hiện trong mắt, nhận lấy chén ngọc trong tay nàng, nói: "Dù cho Trẫm có cảm thấy chán ghét tất cả nữ tử trong thiên hạ cũng không thể nào ghét Đào phi cho được."

"Ha!" Đào phi cười duyên, càng dính lấy Hiên Viên Kỳ hơn: "Bệ hạ dỗ dành thần thiếp, ai biết bệ hạ nói thật hay giả?"

"Trẫm không nói dối, huống hồ, quân vô hí ngôn, Đào phi là đang ám chỉ Trẫm không có khả năng làm được hay sao?"

"Thần thiếp nào dám chứ?" Nói vậy thôi, chứ vẻ mặt Đào phi vô cùng đắc ý, liếc nhìn sắc mặt không được tốt của chúng phi tử, tiếng cười càng thêm đắc ý: "Bệ hạ, người đã lâu không đến chỗ thần thiếp, chẳng phải là chán ghét thần thiếp rồi đó sao?"

Hiên Viên Kỳ nhướng cao mày, bỗng nâng cằm Đào phi lên, bạc môi phủ lấy môi nàng, đầu lưỡi luồn qua hàm răng để trườn vào, ban đầu Đào phi còn chìm trong kinh ngạc, nhưng không bao lâu liền thả lỏng, mở miệng thuận theo, nghênh đón sự xâm lấn của y.

Chúng phi tử ngồi phía dưới ai cũng đỏ mặt tía tai, cũng có nhiều vị, vẻ mặt nhăn nhó, nhưng tất cả đều thầm nghiến răng nhẫn nhịn, không ai dám biểu lộ sự bất mãn.

Cánh tay như con rắn nước của Đào phi trườn trên người Hiên Viên Kỳ, mắt thì nhìn chúng phi ngồi phía dưới, thấy phản ứng của họ đúng như dự kiến thì càng thêm đắc ý, đảo mắt thoáng nhìn Vân phi, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thản như thường, ánh mắt thoáng hiện ý cười đắc ý nhưng có hơi buồn bực, đá mắt sang chỗ khác không thèm nhìn nàng nữa.

—- Hừ! Ngươi cứ giả bộ đi! Để ta xem ngươi còn giả bộ được bao lâu!