Thế Thân Tình Cũ Là Ảnh Hậu

Chương 7



An Minh Triết vẻ mặt âm trầm trở về phòng làm việc, nghĩ nghĩ gì đó rồi ra lệnh thư kí Bùi đang toát mồ hôi hột đứng bên cạnh.

"Cậu đi xuống đại sảnh đón Thời Tranh lên đây."

Bùi Viện ngớ người, một dấu hỏi chấm to đùng hiện lên trong đầu.

Không phải An đổng muốn tránh Thời Tranh tiểu thư cũng không kịp sao? Sao bây giờ lại..

Nhưng phận làm một nhân viên nhỉ bé dưới tay An Minh Triết, Bùi Viện gạt bỏ thắc mác sang một bên, cúi đầu nhận mệnh rồi đi ra ngoài.

Thời Tranh cùng Lạc Mộ An ngồi dưới sảnh chính, hai người tựa lưng vào nhau, không si nói chuyện với ai. Thời Tranh từ lúc biết Lạc Mộ An nhắn cho An Minh Triết một câu khiến cô cảm thấy buồn nôn như vậy quay sang trách mắng Lạc Mộ An một trận. Nhưng Lạc Mộ An cũng đâu có chịu thua, nói qua nói lại một hai câu rồi rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.

Nhân viên trong công ty đi qua đi lại, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người rồi quay sang thì thầm to nhỏ với nhau. Không cần nghe Thời Tranh cũng biết họ đang nói xấu sau lưng cô. Hai mắt khép hờ, cô tựa lưng ra đằng sau.

Haizzz thật muốn đi khỏi nơi này.

Phía thang máy dành cho nhân viên công ty, Bùi Viện bước ra nhìn xung quanh. Sau khi xác định được thân ảnh mà mình muốn tìm đang ở đâu, chân dài liền sải bước tới không chút do dự. Đến khi Bùi Viện đứng trước mặt mình, Thời Tranh mới ngẩn người định hỏi anh ta nhưng bị Lạc Mộ An cướp lời.

"Bùi Viện, là An đổng kêu anh xuống đón chị Thời Tranh lên gặp anh ấy phải không?"



Bùi Viện gật đầu coi như đáp lại Lạc Mộ An rồi quay về hướng Thời Tranh chỉ tay về phía thang máy dành riêng cho An Minh Triết cung kính.

"An đổng căn dặn tôi đưa Thời Tranh tiểu thư lên phòng làm việc của ngài ấy, hiện tại An đổng đang chờ Thời tiểu thư trên đấy."

"Tôi biết rồi." Thời Tranh kéo tay Lạc Mộ An cùng đi theo Bùi Viện, nhân viên đang có mặt ở hiện trường nghe thấy cũng ngừng lại công việc dỏng tai hóng chuyện.

"Này, không phải bình thường An đổng kêu chúng ta đuổi Thời Tranh đi sao? Sao bây giờ lại... "

"Đúng rồi, mới tháng trước đấy, có mấy lần Thời Tranh đến, cũng bị đuổi ra ngay khi mới bước vào cửa. Haizzz... Thật không hiểu nổi người giàu họ nghĩ cái gì."

Bùi Viện đi qua trừng mắt với mấy nhân viên đang nhiệt tình nhiều chuyện kia, rồi quay sang Thời Tranh...

"Thời Tranh tiểu thư, cô đừng để bụng, bọn họ chê bản thân rảnh rỗi không có gì làm thôi. Để tôi báo cáo với An đổng xử lý họ."

Thời Tranh lắc đầu, cười nhẹ:"Không sao, tôi nghe cũng quen rồi. Kệ họ đi."

Bùi Viện dẫn hai người Thời Tranh cùng Lạc Mộ An lên tầng cao nhất của tòa nhà. Cả một tầng không một bóng người, tiếng cao gót lộc cộc gõ lên sàn nhà đã phá vỡ sự tĩnh lặng của hành lang vắng. Bùi Viện dẫn Thời Tranh đến trước cửa phòng làm việc của An Minh Triết rồi kéo Lạc Mộ An rời đi không chút do dự.

Thời Tranh hít một hơi thật sâu, gõ cửa phòng mấy cái, bên trong không có tiếng trả lời. Cô đắn đo suy nghĩ một hồi rồi lấy dũng khí vặn mở cửa. Len lén nhìn vào.. Không thấy An Minh Triết, lúc này Thời Tranh mới thở phào một hơi định bụng chuồn về. Ai ngờ...



"Cô làm gì mà lén lút trước cửa phòng làm việc của tôi. Còn không mau vào."

Thời Tranh giật mình xoay người ra đằng sau, An Minh Triết đã đứng đó từ lúc nào không hay. Cô lùi về phía sau một bước, ấp úng..

"Anh, đứng đây làm gì?"

"Toàn bộ tòa nhà ngày là của tôi, tôi thích đứng ở đâu thì đứng. Tôi cần cô quản sao?"

An Minh Triết nói rồi kéo tay Thời Tranh vài trong phòng làm việc của mình, anh chỉ về phía bộ bàn ghế sô pha mini gần đấy bảo Thời Tranh ngồi ở đó. Còn An Minh Triết thì yên vị trên bàn làm việc phê duyệt một số giấy tờ cùng hợp đồng.

Căn phòng chìm vào im lặng, không khí trở nên ngột ngạt. Cả hai người không ai chịu nói với ai câu nào. Thời Tranh nghe rõ tiếng gõ phím máy tính lách cách mà An Minh Triết cố tình tạo ra. Thời Tranh lúc này mới nhìn kĩ An Minh Triết.

Ngón tay thon dài cầm lấy cây bút máy nạm vàng mà vạch ra từng đường nét trên giấy, sống lưng thẳng tắp đầu hơi cúi xuống chăm chú nhìn vào tập tài liệu bên tay trái. Bút vừa thả xuống, tay lại trượt trên từng hàng phím. Không một động tác dư thừa nào xuất hiện.

Gương mặt điển trai, góc cạnh lúc nào cũng duy trì vẻ xa cánh, lạnh lùng, anh so với với những diễn viên nam kiếp trước Thời Tranh cùng đóng chung còn đẹp hơn. Chiếc kính gọng vàng càng tôn lên vẻ nghiêm túc, quý tộc.

Kiếp trước Thời Tranh cũng từng sở hữu một chiếc kính như vậy, muốn sở hữu nó phải trả ra một cái giá trên trời. Hơn nữa kể cả khi sở hữu nó rồi thì không phải ai đeo cũng hợp với nó. Thời Tranh ngẩn người nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, hai mắt sáng lấp lánh đúng lúc An Minh Triết ngẩng đầu nhìn qua. Anh nhíu mày ho khan mấy tiếng.

"Khụ.. Khụ... Cô đến đây có việc gì không?"