Thề Nguyền

Chương 87



Edit: Ong MDBeta: Vô PhươngThôi thôi, thiếp phải xa chàng

Bao ân, bao ái lỡ làng từ đây

Hoa tàn, nguyệt tận đêm này

Còn duyên xin hẹn sum vầy ngàn sau.

Câu hỏi của Bình Sinh không phải lời lẽ nghiêm khắc, tàn khốc nhưng quá bất ngờ khiến Hạo Thiên trợn tròn mắt không kịp chuẩn bị. Lúc này, khôngchỉ Hạo Thiên mà tất cả những người biết chuyện ở đây đều nhìn nhau,không biết nên dàn xếp thế nào cho ổn.

Nếu trả lời không phải, khác nào nói dối?

Đúng là bọn họ giấu giếm hắn chuyện rất quan trọng. Nhưng nếu nói thật, chỉsợ không ai gánh vác nổi hậu quả. Trong đó, Nam Cực Trường Sinh đại đếlà người khó xử nhất. Nếu nói không phải, nha đầu Thiên Sắc thật đángthương, nhưng nếu xác nhận, chỉ sợ Bình Sinh sẽ rơi vào kết cục chẳngtốt đẹp gì.

Đúng lúc xung quanh ngày càng im lặnghơn, khiến sự nghi ngờ của Bình Sinh càng trỗi dậy, chợt có một giọngnói nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm khắc vang vọng khắp Cửu Tiêuđiện —

“Con còn dám nói bản thân không liều lĩnh?”

Bình Sinh ngạc nhiên xoay người sang, thấy mẫu thần của hắn — Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đứng ở cửa đại điện.

Ngự Quốc Tử Quang phu nhân xưa nay luôn ở Huyền Đô Ngọc Kinh Thất Bảo Sơntiên điện, mấy vạn năm nay chưa ra khỏi Huyền Đô Ngọc Kinh. Bây giờ bàxuất hiện, trang nghiêm mẫu mực, y phục gấm đỏ dệt kim vàng, khăn quàngvai màu xanh thẫm khảm ngọc trai, hoa văn phượng hoàng dệt kim ngũ sắc,đầu đội kim quan cửu địch phượng hoàng (chín con phượng hoàng quay múa)kết ngọc trai tinh tế, bảo trâm vàng đong đưa bên tóc mai, như muốn baylên mãi, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Mẫuthần!?” Hạo Thiên thấy Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đến, chợt vui mừng,vội vàng bước lên cung kính hành lễ, trái tim sắp nhảy lên cổ họng cũngdần hạ xuống: “Hạo Thiên cung nghênh mẫu thần!”

Maymắn là trước đó y đã biết tin, tụi ranh con Bạch Liêm, Bán Hạ to gan lớn mật, không biết sợ hãi kia dám lẻn vào Liên trì trên Càn Nguyên sơncướp Tù hồn châu phong ấn con Bình Sinh. Sau đó, Bình Sinh và tiểu tướcnhi tự nhiên biến mất. Lòng y nóng như lửa đốt, tự biết không thể quyếtđịnh việc này, bản thân cũng bế tắc với Bình Sinh, liền phái Thái Bạchtinh quân đến Huyền Đô Ngọc Kinh xin Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn giúpđỡ. Bây giờ, tuy rằng Phù Lên Nguyên Thủy thiên tôn chưa đến, nhưng mẫuthần Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đã xuất hiện, rốt cuộc cũng áp đảo đượckhí thế của Bình Sinh.

“Cung nghênh mẫu thần!” Những vị thần có mặt đều khom người hành lễ, chỉ có Bình Sinh đứng tại chỗ, mặt không thay đổi.

Ngạc nhiên chồng chất, Bình Sinh nhớ rõ, từ khi hắn bắt đầu làm chủ Tử Viviên chưa từng gặp mặt mẫu thần lấy một lần, ngay cả khi tìm được cơ hội đến Huyền Đô Ngọc Kinh cũng luôn gặp cảnh mẫu thần bế quan, đều bị sậpcửa vào mặt phải quay về. Nhưng hôm nay, mẫu thần đã lâu chưa xuất hiệnlại chủ động đến đây, càng khiến hắn phát giác ra việc này không hề đơngiản.

Cuối cùng là chuyện to tát gì đã mời được mẫu thần tôn giá?

Không cần nói cũng biết nhất định Hạo Thiên có chuyện lừa gạt hắn!

“Bình Sinh —” Ngự Quốc Tử Quang phu nhân nhẹ nhàng gọi tên hắn, đi thẳng đếntrước mặt hắn, giọng cực kỳ nhẹ nhưng không kém phần nghiêm khắc: “Saocon có thể không biết bối phận, tra hỏi huynh trưởng của mình như thế?”

Bình Sinh không đáp lại, chỉ trầm mặc, liếc mắt nhìn Hạo Thiên một cái, thấy y như chột dạ không dám nhìn thẳng mặt mình, mày thoáng cau lại sau đógiãn ra thu tầm mắt lại.

Hắn không muốn giải thíchđiều gì, bởi vì từ hành động lời nói của Hạo Thiên, hắn đã tìm ra manhmối, trong lòng tự có tính toán.

Ngự Quốc Tử Quangphu nhân xưa nay rất yêu thương đứa con trai thứ này, bây giờ thấy tìnhcảnh như vậy cũng phải nhíu mày, nhẹ giọng quở trách vài câu: “Con cótừng nghĩ, tính tình con xưa nay bướng bỉnh ngang tàng, làm theo ý mình, một khi để ý sẽ không tha cho bất cứ ai, ai có thể giấu giếm con, ailại dám trêu chọc con?”

Với lời trách cứ này, BìnhSinh chỉ mỉm cười. “Mẫu thần, con là người một khi để ý sẽ không buôngtha bất cứ ai, nói cách khác —”, hắn mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt, lời lẽ có phần đắn đo, con ngươi đen sáng ngời khiến người ta bất an. Dừng lại một chút, hắn chậm rãi nói thẳng mấy lời ngắn gọn, đầy thâm ý và uyhiếp: “Vì vậy, mới đề phòng con ở điểm đó?”

Thật ra,hắn vốn không nghĩ đến việc sẽ có câu trả lời, nhưng nhìn sắc mặt nhữngngười ở đây thì đã ngầm nắm chắc tám chín phần rồi.

“Con đừng dựa vào lời ta mà nói những câu sáo rỗng đó.” Rõ ràng Ngự Quốc TửQuang phu nhân giật mình vì câu nói mấu chốt của Bình Sinh. Ánh mắtnghiêm nghị, chỉ một khắc mặt bà đã lạnh tanh, đôi mắt như có thể húthồn phách người khác, giọng nói trầm thấp uy nghiêm không hề suy giảm,tự nhiên bình thản uyển chuyển như gió: “Hôm nay, ta tới đây không phảiđể nói với con những chuyện đó, đại chiến thần ma sắp tới, bí ẩn diệt ma trong bản đồ sơn hà xã tắc con đã hiểu thấu đáo chưa?”

“Chưa.” Bình Sinh lên tiếng không chút e dè, cũng không bối rối vì Ngự Quốc TửQuang phu nhân thay đổi đề tài, giọng nói sâu kín vấn rất vững vàng vàtrấn tĩnh, giống như trăng non trong bóng đêm giữa tiếng gió du dương.

“Nếu chưa thì sao con còn mặt mũi bày ra dáng vẻ không thèm để ý, cao ngạo ngang tàng như thế?”

Ngự Quốc Tử Quang phu nhân mạnh miệng trách mắng, sắc mặt không tốt lắm, nếp nhăn hiện rõ ở khóe mắt không thể che giấu được.

“Trước đây, tuy rằng Bình Sinh đi vào luân rồi, nhưng vẫn không hiểu được tình yêu nam nữ, đương nhiên không tìm ra cái gì gọi là nguồn gốc âm dươngnhật nguyệt xen kẽ tương sinh tương khắc.” Dường như đã đoán trước đượcmẫu thần của mình sẽ nói như vậy, Bình Sinh rất bình tĩnh. Miệng hắn khẽ cong lên, tất cả đều ẩn giấu dưới nụ cười này, tinh thần nhàn nhã bướcvề phía trước từng bước, nét mặt thong dong lại không chút ý cười: “Chonên, bây giờ Bình Sinh mới hy vọng có thể tìm được một người cùng songtu song hành, hy vọng có thể giúp ích cho việc tìm hiểu sơn hà xã tắcđồ.”

Ngự Quốc Tử Quang phu nhân khẽ hừ một tiếng,chưa bình tĩnh lại đương nhiên chưa nắm được ý Bình Sinh muốn nói, tiếptục trách mắng: “Bây giờ, tiên nhiều hơn thần, cũng vì mong đợi có thểgiúp đỡ, vì sao con cố tình chọn lựa như vậy…”

“Nhưvậy?” Bình Sinh cúi đầu cười, không bỏ qua cơ hội thu lưới, lặng lẽ dùng lời nói kéo Ngự Quốc Tử Quang phu nhân vào bẫy của mình: “Không biếtcái mẫu thần gọi là như vậy, rốt cuộc là thứ gì?”

Lúc này Ngự Quốc Tử Quang phu nhân mới giật mình vì biết mình đã lỡ lời, bất chợt không trả lời được.

“Vừa rồi mẫu thần nói không khác đại ca là mấy, không biết là mẫu tử tươngthông hay là đã thương lượng trước.” Không chút hoang mang lướt mắt nhìn Cửu Tiêu điện tĩnh mịch, Bình Sinh xoay người sang chỗ khác, ngẩng đầunhìn điện thờ các vị thần khai thiên lập địa, giọng nói vẫn tao nhã nhưnước, vẻ mặt cũng thanh cao khiêm tốn, nhưng ẩn sâu bên trong là khí thế bức người: “Nếu mẫu thần nói tiểu tước nhi kia — đại ca đưa nàng tới Tử Vi viên, lại gạt con thi triển pháp thuật trên người nàng ấy, khiến cho nàng có miệng không thể nói, ngay cả chạm vào con dường như cũng biếnthành tội lỗi, bây giờ mẫu thần vì chính nghĩa trách mắng con lơ là thần chức, nhưng vẫn ngầm nhắm vào nàng. Con thực không rõ, chẳng qua chỉ là một tiểu tước nhỏ bé, dù con bỏ qua thân phận làm nên chuyện không nênlàm với nàng, sao lại khiến mọi người hoảng sợ đến vậy, cứ như là phảiđối mặt với kẻ địch hùng mạnh như thế?”

Những lời này, Bình Sinh một mực bênh vực Thiên Sắc không chút e dè, cũng chẳng che giấu chuyện mình đã làm.

“Con nói cũng có phần đúng.” Bị trách móc một hồi, dù Ngự Quốc Tử Quang phunhân đạo hạnh cao, từ trước đến nay luôn bình tĩnh lý trí, cũng có sơhở. Dừng một lúc lâu, bà miễn cưỡng tránh đề tài này, mất tự nhiên bỏqua nghi vấn của Bình Sinh, tự trấn tĩnh lại: “Lâu Tung bị phong ấntrong Bách Ma Đăng đã vạn năm, sắp đến thời điểm ra khỏi đó, chắc chắnsẽ trở mình báo thù, sinh linh lục giới này đều trông cậy vào con. Conthì ngược lại, một lòng nghĩ đến tiểu tước kia, không lấy mọi người làmtrọng, thật sự là càng ngày càng thụt lùi!”

Ra vẻ nghiêm khắc trách cứ nhưng bà càng chột dạ, trong lòng ngầm có dự cảm, bởi bản thân cũng không còn cách nào với con trai.

Bình Sinh đứng tại chỗ thật lâu, nheo mắt lại, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đensâu thẳm sáng rực, khiến những người có mặt ở đây không dám nhìn thẳngmặt hắn, hắn chợt cười lạnh xa thẳm: “Mẫu thần đã trách mắng như vậy,Bình Sinh cũng không còn mặt mũi ở đây nữa, bây giờ sẽ trở về Tử Vi viên bế quan tìm hiểu sơn hà xã tắc đồ.” Những lời của hắn nghe có vẻ khiêmtốn cung kính, giọng điệu thành thật, nhưng đáy mắt nặng nề lóe sáng.Hắn chợt đổi giọng, khuôn mặt lạnh lẽo như đắp ba tầng băng, đôi đồng tử sâu thẳm phát lạnh, như khiến không khí đóng băng: “Nhưng đợi đến sauđại chiến thần ma, con nhất định sẽ đưa tiểu tước nhi kia trở về Tử Viviên, đến lúc đó, mặc kệ mẫu thần có đồng ý hay không, con cũng sẽ làm.”

Sau đó, hắn phẩy tay bỏ đi, bộ dạng kiêu ngạo, chẳng thèm để ý tới đámngười hoảng sợ phía sau cùng mẫu thần đang phiền muộn của mình, càngchẳng bận tâm đến vị huynh trưởng tức giận đến dậm chân kia.

******

Xuống Tây Côn Luân, vốn phải trở về Tử Vi viên bế quan tìm hiểu điều huyềndiệu trong sơn hà xã tắc đồ như lời đã nói, nhưng Bình Sinh đằng vânđược nửa đường lại hướng về Yên sơn Đông Cực.

Vì đề phòng vạn nhất, hắn tự cảm thấy không nên để tiểu tước nhi kia ở lại Yên sơn.

Thật ra, cũng không phải vì sự lưu luyến sâu nặng của hắn đối với tiểu tướcnhi kia, mà dựa vào cảm nhận của mình, hắn đã xác định bản thân và tiểutước nhi có mối liên hệ không muốn người khác biết, có ảnh hưởng rấtlớn. Nếu không, vì sao mẫu thần luôn lạnh lùng của hắn lại biểu hiện như vậy? Nếu muốn biết rõ chân tướng, nhất định phải giữ tiểu tước nhi bênngười, mới có thể kéo tơ dệt kén, biết được sự thật sau cùng.

Hơn nữa, tiểu tước nhi kia ở lại Tử Vi viên mới có thể khiến hắn an tâm,Đông Cực không phải là nơi khiến người ta yên lòng, nếu đại chiến thầnma bùng nổ, nơi tán tiên tụ tập sẽ đứng đầu ngọn sóng.

Có điều, Bình Sinh không ngờ, cách Đông cực trăm dặm hắn được gặp lại một cố nhân không ngờ tới —

“Loại chó chân ngoài dài hơn chân trong này, mấy năm gần đây bản Ma quân tìm ngươi khắp nơi, vậy mà ngươi lại trốn ở đây…”

Dù đang đứng trên đám mây, Bình Sinh cũng không quên giọng nói sắc bén cao vút cùng với thân bình nửa nam nửa nữ kia.

Đó chính là ma quân Yêu Kiêu!

Bình Sinh đáp mây xuống, thấy Yêu Kiêu sát khí đầy người ép một thiếu niên quần áo tả tơi lùi về phía sau.

Nhìn thiếu niên kia hình như hơi quen, nhưng Bình Sinh không thể nhớ nổi đãtừng gặp nó hay chưa. Cuối cùng, bị Yêu Kiêu dồn vào đường cùng, thiếuniên kia gào lên một tiếng, giống tiếng thú gầm, cực kỳ tức giận: “Lúctrước, ngươi thưởng trái tim này cho ta, bây giờ vì muốn có được tu vingươi lại muốn hút hồn phách của ta…”

Bình Sinh hiểu ngay, thì ra thiếu niên kia là Ôn thú sống nhờ trong thân thể người phàm.

Xem ra, trước đây hai người này đã thỏa thuận gì đó, nay Yêu Kiêu đổi ý nên định dồn Ôn thú kia vào chỗ chết.

Yêu Kiêu không phát hiện ra Bình Sinh đang yên lặng quan sát tất cả, chỉđầy đắc ý tới gần Ôn thú kia: “Hút hồn phách của ngươi, ta sẽ có được tu vi gần vạn năm… Đại chiến thần ma có thể thêm phần thắng… Sau này, maquân thống nhất lục giới, nhất định sẽ không quên công lao của ngươi…”

“Đừng hòng!” Hai mắt Ôn thú đỏ lên, giống như sắp chảy máu mắt, ranh nanhtrắng xóa, móng tay sắc bén hiện ra như là hạ quyết tâm sống chết vớiYêu Kiêu, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể hung hăng tru lên: “Ta sẽ không bán mạng vì ngươi…”

Yêu Kiêukhinh miệt nhìn Ôn thú kia, vung tay lên, cất giọng cười the thé bénnhọn, thốt lên những lời độc ác lạnh lẽo: “Không cần ngươi bán mạng nữa, chỉ cần ngươi giao mạng ra…”

Nói xong, một luồngsáng xuất hiện, tay Yêu Kiêu đánh về phía trước, móng tay màu lam thẫmmọc ra như nhúng độc, cực kỳ sắc nhọn, nhắm thẳng vào cổ họng Ôn thú —

Ngón cái phải của Bình Sinh bấm nhẹ xuống da thịt ngón trỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra một hạt huyết châu rất nhỏ, nhưng sắc bén như binh khí,đánh vào tay Yêu Kiêu khiến móng tay của ả gãy sạch.

Ôn thú kia cũng thừa dịp rối loạn, khom người lăn sang một bên, tránh được một đòn trí mạng.

“Kẻ nào dám xen vào việc của người khác?” Thấy vịt sắp chín trong tay baymất, Yêu Kiêu nổi giận, trán đầy gân xanh, quay người quát lên giọng sắc nhọn, khiến cây cối xung quanh run rẩy, lá cây rơi lả tá.

Bình Sinh chẳng chút hoang mang đáp mây xuống, áo bào tím anh tuấn xuấttrần, cử chỉ bình thản trấn tĩnh tự nhiên, nhưng hắn không nói lời nào,đôi đồng tử đen trở nên u tối thâm trầm, giống như ấn chú khiến hồn xiêu phách lạc, làm người ta chỉ có thể phục tùng, càng làm Ôn thú trục lợikia sợ đến ngây người.

“Ngươi là —” Yêu Kiêu cũnghoảng sợ lui lại từng bước, một lúc sau mới dám hít vào một hơi, chỉ vào hắn hỏi không chắc chắn: “Ngươi là Bình Sinh!?”

“Yêu Kiêu, từ lúc chia tay ngươi vẫn khỏe chứ?” Dường như thấy không có gìcần phải che giấu, mặt mày Bình Sinh bình thản, coi như không nhìn thấysự ngạc nhiên của ả, hơi cao giọng hơn một chút, không hiểu sao lạikhiến người ta không rét mà run: “ Đã lâu không gặp, ngươi vẫn như trước —” Sự khách khí cuối cùng biến mất, nhìn sắc mặt của hắn có thể đoánđược, thái độ đối xử với Yêu Kiêu như thế đương nhiên không có lời gìhay.

“Đã lâu?” Yêu Kiêu dần bình tĩnh lại từ hoảngloạn, cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ nửa nam nửa nữ trước giờ, ả quansát Bình Sinh thật lâu, đột nhiên cười cổ quái: “Không lâu, không lâu…”

Dùng lời nói để trì hoãn, ả đã phóng lên, dùng toàn lực định thăm dò Bình Sinh.

Thật ra, không phải ả không biết lượng sức mình, cũng tự biết không phải đối thủ của Bình Sinh, nhưng có phần chắc chắn, dù hôm nay bị thua BìnhSinh cũng không làm khó ả. Dù sao, Lâu Tung và ả dùng chung một thânthể, nếu ả nộp mạng tại đây thì đại chiến thần ma vạn năm, Bình Sinh sẽvác trên lưng tiếng xấu thắng kẻ yếu thế.

Hơn nữa,năm đó, ả chiến đấu dữ dội với tên thanh niên người phàm trong hangđộng, đến nay vẫn chưa xác định được, dường như sau lần xuất hiện đó,phàm nhân kia đã biến mất không dấu vết. Không biết vì sao ả luôn có cảm giác đặc biệt, trực giác mách bảo thanh niên người phàm kia và BìnhSinh có quan hệ khó nói rõ.

Nhân cơ hội này tìm hiểu đến cùng luôn.

Nhìn thấy Yêu Kiên tấn công, Bình Sinh đưa tay ra sau lưng, chẳng chút hoang mang lùi ra sau tránh đi. Yêu Kiêu càng tấn công sắc bén hơn, Bình Sinh rất thản nhiên, không hề đánh trả lại. Mãi đến khi nhìn thấy On thúnhân cơ hội này định bỏ trốn.

Khi nó tìm kiếm kẽ hở,thừa dịp Yêu Kiêu tấn công Bình Sinh, lách qua người hắn, đột nhiên Bình Sinh ngửi thấy khí tức cực kỳ quen thuộc trên người nó —

Đó chính là khí tức của Thiên Sắc.

Chẳng lẽ trước đây Thiên Sắc và Ôn thú này có quan hệ gì?

Theo lời Yêu Kiêu nói, Ôn thú này trốn trong trăm dặm rừng ở Đông Cực, dường như thời gian không ngắn, chẳng lẽ sau khi hắn rời khỏi đây Ôn thú kiađã lên Yên sơn?

Hiện tại, Thiên Sắc không có nội đan, không có tu vi, nếu như —

Đột nhiên hắn căng thẳng mà không hiểu tại sao, lo lắng Thiên Sắc gặp điềugì bất trắc, hơi mất tập trung nên không tránh kịp đòn tấn công của YêuKiêu, bị ả móc vào ngực, nơi đó lập tức có năm vết thương sâu hoắm.

Bình Sinh lùi về sau hai bước, đã nhìn thấy Yêu Kiêu cười độc ác thừa dịpxông tới, hắn định không khách khí với ả nữa, định tập trung lực đánhlui ả, chợt phát hiện ra tu vi của mình còn không đến ba phần!

Sao lại thế này?

Hắn hoàn toàn không hiểu, suy nghĩ hỗn loạn, không lo lắng cho bản thân mà ngược lại càng lo lắng hơn cho Thiên Sắc.

“Nghiệt súc lớn mật!”

Đúng lúc này, trên mây chợt có tiếng quát lớn, một cây trâm vàng gài tócphóng xuống, suýt nữa nện lên đầu Yêu Kiêu. May mắn là ả nhanh tay lẹmắt, tránh kịp thời mới thoát khỏi đòn này, lúc cây trâm cắm xuống đất,đất đá bắn lên tung tóe, có thể thấy là sức mạnh không nhỏ!

Không cần nói cũng biết, người đến đây không phải là nhân vật tầm thường!

Yêu Kiêu xưa nay nhạy bén, thấy không thể vớ bở mà có thể ăn trộm gà khôngthành lại còn mất nắm gạo, lập tức thừa dịp Bình Sinh đang đờ đẫn, biếnthành một luồng khói đen biến mất.

“Bình Sinh, con —” Ngự Quốc Tử Quang phu nhân bước xuống khỏi đám mây, thấy trước ngựcBình Sinh có mấy vết móng vuốt sâu hoắm, cố nén giận, mặt mày xanh mét:“Không phải con nói về Tử Vi viên sao, từ khi nào lại học cái thói nóimột đằng làm một nẻo thế này?”

Bình Sinh không trả lời, chỉ đứng đó kinh ngạc, tiếp đó, một vết thương nứt ra trên ngực hắn, máu tươi tuôn ra.

******

Đặt cây kim xuống, Thiên Sắc nhìn bộ hỉ phục đã may xong, ngẩng đầu nhìn cảnh hoàng hôn mênh mang ngoài phòng.

Hỉ phục này, cuối cùng đã may xong đường cuối cùng, đặt ở dây, dù ngườitrước đây đã ra đi không trở về, nhưng cuối cùng, người ấy cũng từng tồn tại.

Không biết, Yên sơn sẽ tồn tại bao nhiêu năm, sau đó tan biến theo gió.

Tất cả, cuối cùng cũng trở về cát bụi…

Xếp hỉ phục bên giường, nàng đứng dậy đến bên bàn, suy nghĩ một lát, đặt bút xuống viết —

Mưa phùn tiễn hoàng hôn,

Ký ức mộng Nam Kha để lại

Chấp niệm tương phùng hóa cô đơn

Tham sân,

Duyên mỏng tình sâu lại mấy phần.

Mây che trăng không tỏ

Che mờ sắc bỉ ngạn đơm hoa

Nắm tay khó lưu hình bóng ấy

Lướt qua

Cõi trần, vẫn buồn vui cùng người.

Nàng không thích chơi chữ học đòi văn vẻ, lời lẽ khiếm khuyết như vậy, thôráp như vậy, cũng chỉ là muốn thể hiện lòng nàng mà thôi…

Nàng và hắn, cuối cùng chỉ là một giấc mộng Nam Kha.

Quay lại nhìn tất cả mọi thứ trong phòng lần cuối, cả bộ hỉ phục và chiếc mũ phượng chưa làm xong kia, rốt cục nàng hạ quyết tâm, bước ra ngoài cửa.

Không ngờ, bên ngoài có một người lặng lẽ đứng đó, dường như đã đợi nàng rấtlâu. Thấy nàng bước ra, người đó lập tức nhìn nàng, trong đôi mắt sâuthẳm lưu luyến bi thương, nét mặt nghiêm túc chưa từng có, nhưng ánh mắt nhìn nàng vô cùng dịu dàng. Cuối cùng, người đó thở dài, hỏi nàng:“Muội tính đi đâu?”

Người này chính là Bán Hạ.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, Thiên Sắc không ngạc nhiên, chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Tử Vi viên…”

“Vốn tưởng rằng muội rời khỏi đó sẽ không trở về nữa…” Giọng Bán Hạ dườngnhư ẩn chứa nhiều cảm xúc, từng câu từng chữ vang lên bên tai nàng, cuối cùng trở thành khuyên nhủ: “Lần này muội trở về, định tiếp tục cuộcsống nhìn thấy nhưng không chạm vào được sao?”

Những lời này chứng tỏ Bán Hạ đã biết Thanh Huyền và Bình Sinh là một người, hơn nữa, y tuyệt đối không phải mới biết.

Chỉ là, Thiên Sắc không muốn nghĩ ngợi hay suy đoán ý đồ của Bán Hạ nữa.Nàng lắc đầu, nhìn thẳng về phía trước, nhưng tựa như không thấy gì,nhìn chằm chằm thứ gì đó, giống một cái xác không hồn, sắc mặt mờ mịtđáng sợ: “Muội đi trả trái tim lại cho chàng…”

“Hồđồ!” Bán Hạ quát lớn, dường như đã đoán được toàn bộ suy nghĩ của nàng,giọng khàn khàn trầm thấp, lại ẩn chứa hoảng sợ, lo lắng, thậm chí còncó sự áy náy sâu nặng, gặm nhấm xuyên qua trái tim: “Sao muội không tựhỏi, lúc trước hắn đưa trái tim cho muội, từng nghĩ rằng muốn muội cònsống không?”

“Thanh Huyền nhất định muốn muội sống,nhưng, Thanh Huyền đã chết —” Thiên Sắc cúi đầu, mặt mày bình thản, đáymắt phẳng lặng và giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng từ chối, gò má tái nhợtkhông chút máu, kéo dài khoảng cách xa đến ngàn dặm: “Cho nên, trái timnày, vẫn nên trả về cho Bình Sinh đế quân.”

“Bình Sinh, Thanh Huyền —” Bán Hạ nghiến răng thốt ra từng chữ, cố nén điều gì đó: “Đó không phải đều là hắn sao?”

Đúng vậy, từ lúc Thiên Sắc đưa Thanh Huyền về Yên sơn, y đã biến thân phậnthật sự của Thanh Huyền là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế Bình Sinhnhập luân hồi để trải nghiệm tình yêu nam nữ. Thật ra, sau khi gây ầm ĩvới Bắc Âm Phong Đô đại đế vì Hàm Nhụy, y phải nương thân ở Huyền ĐôNgọc Kinh tiên điện của Ngự Quốc Tử Quang phu nhân. Không chỉ có thể,ngay cả chuyện đưa Triệu Thịnh đến Ninh An vương phủ đều do Ngự Quốc TửQuang phu nhân cho phép Hàm Nhụy làm. Vốn là, y được Hàm Nhụy báo tinnhưng không rõ nội tình, sau đó mới biết, Hàm Nhụy vì Triệu Thịnh tự tay xé sổ sinh tử. Mà người độ kiếp đăng tiên tịch cho con trai y, chỉ cómười hai vị đế quân dưới quyền Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn mới làmđược. Việc này vốn khó giải quyết, tuy rằng Bắc Âm Phong Đô đại đế làông ngoại nhưng không giúp đỡ, không ngờ Thanh Huyền lại có thân phận và địa vị phi phàm như vậy, y liền giữ miệng như bình, giữ gìn lẽ phải.

Thậm chí, khi đó y cũng cố ý giật dây đám Mộc Phỉ, Lam Không vốn chẳng biếtnội tình thúc đẩy quan hệ mờ ám của Thiên Sắc và Thanh Huyền, vì muốnPhong Cẩm mất mặt, không ngờ Thanh Huyền lại thật sự có quan hệ vớiThiên Sắc.

Điều này càng hợp tâm ý của y, dù sao, khi đó Thiên Sắc lụy tình, lại sắp tới thiên kiếp, nếu có một người như thế toàn tâm che chở, thì bọn họ không cần bận lòng nữa.

Cho nên, với tình ý của Thanh Huyền đối với Thiên Sắc, y không những vuimừng tác thành mà lúc nào cũng không quên vô tình thúc đẩy các sư huynhđệ của mình giúp đỡ, nhưng y cũng không quên bảo vệ chặt chẽ bí mật này, ngay cả Bạch Liêm cũng chưa từng nói.

Chỉ là, y thật sự không ngờ, tất cả mọi dự định tốt đẹp cuối cùng lại biến thành cụcdiện không thể cứu vãn nổi. Nên than một tiếng trời xanh trêu người sao?

Từ đó, sao y có thể không áy náy.

“Bình Sinh là Bình Sinh, Thanh Huyền là Thanh Huyền.” Rốt cuộc, Thiên Sắcngẩng đầu nhìn thẳng Bán Hạ, nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt sáng trong như hoa nở rộ trong tuyết, giọng khàn khàn: “Bình Sinh không nhớ gì cả, cho nên, Thanh Huyền sẽ không trở về nữa.”

Bán Hạ nghẹnlời, không biết nên nói gì mới có thể khiến nàng từ bỏ suy nghĩ đó, đành phải ra đòn sát thủ: “Nếu muội thật sự muốn như thế thì con muội phảilàm sao?”

Y và đám Bạch Liêm, Phong Cẩm đến CànNguyên sơn cướp Tù hồn châu là vì điều này — y không tin, người làm mẹnào có thể bỏ rơi con mình.

Đáng tiếc, y không biết bọ ngựa bắt ve và hoàng tước đứng sau cũng là một người mẹ.

“Bán Hạ, ngươi không cần giật dây.” Ngự quốc Tử Quang phu nhân xuất hiệntrên Yên sơn, giọng điệu quở trách. Bà thoáng dừng lại một chút, lát sau giọng nói điềm tĩnh đầy uy nghiêm lại vang lên, lúc này là uy hiếp:“Không biết ngươi còn nhớ ân huệ ta cứu giúp gia đình ba người nhàngươi?”

“Phu nhân!?” Bán Hạ hoảng hốt, thoáng ngập ngừng, không biết nên trả lời như thế nào.

Thiên Sắc chưa từng gặp Ngự Quốc Tử Quang phu nhân nên không biết thân phậncủa bà. Ngự Quốc Tử Quang phu nhân đã đánh đòn phủ đầu, nhìn nàng chằmchằm, lạnh nhạt hỏi: “Tiểu tước nhi, ta là mẫu thần của Bình Sinh, ngươi có biết, Bình Sinh đã bị thương?”

Đúng vậy, trước đó nghe Bình Sinh nói muốn trở về Tử Vi viên, bà định đến Yên sơn tìm tiểu tước nhi rắc rối này, không ngờ Bình Sinh nói một đằng làm một nẻo chạy đến Yên sơn trước. Nếu khi gặp Yêu Kiêu, không phải đúng lúc bà tới đây thì chỉ sợ hậu quả không tưởng tượng nổi.

“Bịthương?” Vừa nghe tin này, Thiên Sắc sốt ruột, cảm thấy môi đắng chát,kéo từ đầu lưỡi đến cuống họng khổ sở không nói nên lời. Nàng bước lên,vẻ mặt khiếp sợ và lo lắng đều hiện rõ, hỏi dồn: “Sao chàng lại bịthương? Chàng bị thương như thế nào? Có nghiêm trọng không?”

Ngự Quốc Tử Quang phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói có phần khinhmiệt: “Ngươi và nó ân ái, tu vi của nó bị ngươi hút sạch, gặp phải kẻđịch mạnh, sao còn sức chống đỡ?”

Thiên Sắc bị những lời này khiến cho tắc nghẹn, chỉ dám cúi đầu trầm mặc, trong đầu lặp đi lặp lại một câu:

Ngươi có thể hại chết hắn!

Ngươi có thể hại chết hắn!

Ngươi có thể hại chết hắn!

Ngươi có thể hại chết hắn…

Thấy Thiên Sắc như vậy, Ngự Quốc Tử Quang phu nhân cũng không đành lòng.Thật ra, bà không ghét cô gái trước mặt, chỉ là con trai của mình vì nữtử này mà dám chống đối bà, thậm chí mạng cũng không tiếc, khiến bà khótránh giận chó đánh mèo. Bà hỏi giọng chầm chậm: “Ngươi thật lòng muốnthấy nó sống tốt?”

Thiên Sắc ngước mặt lên, đôi mắtngấn lệ, nhưng nín thở chịu đựng, lo sợ nước mắt vô tình rơi xuống sẽkhiến Bình Sinh đau đớn, chỉ có thể gật đầu.

Ngự Quang Tử Quốc phu nhân nhìn thấy không đành lòng.

“Vậy ngươi —” bà vốn định nói sẽ lấy trái tim, nhưng phát hiện bản thânkhông thốt nên lời, đành nói qua loa: “Vậy ngươi hãy làm những gì ngươinên làm đi thôi!” Khẽ thở dài cực nhẹ, bà lại nghĩ đến điều gì đó: “Đưacon của ngươi cho ta, đừng lo, đây là cháu ruột của ta, ta sẽ đưa nó vềHuyền Đô Ngọc Kinh chăm sóc.”

Tay run run, Thiên Sắclấy Tù hồn châu còn ấm từ trong vạt áo ra. Trong hạt châu đỏ rực kia,những sợi tơ lơ lửng đã dần kết thành hình dáng của đứa trẻ sơ sinh.

Đây là con của nàng sao?

Cho dù vạn lần không muốn, không tình nguyện, nhưng cuối cùng, hạt châu này vẫn phải chuyển từ đầu ngón tay nàng vào lòng bàn tay của Ngự Quốc TửQuang phu nhân…

*****

Bình Sinh ngồi nghỉ ngơi trong Tử Vi điện.

Ngực hắn cực kỳ đau đớn, giống như vết thương cũ chưa lành hẳn vô ý bị xérách lớp vảy mỏng, khoan tim thấu xương. Nhưng đây không phải chuyệnquan trọng nhất, quan trọng hơn cả là hắn bị thương ngay sau khi gặp Yêu Kiêu Quân. Tiếp đó, mẫu thần của hắn xuất hiện lệnh cho tùy tùng HuyềnĐô Ngọc Kinh đưa thẳng hắn về Tử Vi viên trị thương.

Hắn nửa đường quành sang Yên sơn Đông Cực là cảm hứng bất chợt, còn mẫuthần — vậy là cũng định lên Yên sơn, nếu không, sao có thể gặp nhau ởđó!

Vì sao mẫu thần lại đến Yên sơn, không phải là gây bất lợi với Thiên Sắc chứ.

Hiện tại, hắn càng lo lắng hơn cho tiểu tước yêu kia. Biết vậy, cứ mặc kệ Ôn thú và Yêu Kiêu Quân thì đã không xảy ra nhiều chuyện bất trắc.

Cửa Tử Vi điện như bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, trong lòng Bình Sinh chợt sợhãi, vừa mở mắt ra nhìn đã thấy người đến là Thiên Sắc với y phục đỏtươi.

Vẫn là trang phục màu đỏ như trước, nhưng hắn cảm thấy màu đỏ này kỳ lạ không nói nên lời.

Thấy người muốn gặp bất chợt xuất hiện trước mặt, dù là Bình Sinh cũng khókhống chế được cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực. Đáng tiếc, cảm xúc kia vừa kìm nén, khí huyết lại dâng lên, đau đớn gấp bội. “Không phải nàngnói không muốn đi, muốn ở lại Yên sơn … ư?” Hắn ôm ngực, rõ ràng là mừng rỡ không nói nên lời, nhưng vẫn buông lời tức giận.

Thiên Sắc đi từng bước đến gần hắn, dù ép nhỏ giọng, nhưng vẫn run run, nóira những từ khó hiểu: “Hoa hướng dương trên Yên sơn nở hết rồi…”

“Ngày đó lên núi, không phải đã nở rồi ư?” Bình Sinh buồn bực, thấy nàng đứng trước ngự tiền, chịu không được kéo nàng ôm vào lòng, trong lòng cũngkhông bận tâm vấn đề này, nhưng vẫn theo phản xạ tiếp tục hỏi: “Có gìđặc biệt không?”

“Đúng là không có gì đặc biệt…” Nàng cuộn người trong lòng hắn, sau đó ngẩng đầu nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay vén những sợi tóc như tơ, vuốt ve trán hắn. Dạ minh châu trong Tử Viđiện chiếu rọi lên từng tấc da của nàng, cuối cùng tỏa xuống ngự toàgiao hòa với bóng của hắn, phản chiếu bóng dáng mờ mịt lồng vào nhau.Đây là lần đầu tiên nàng chủ động vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng phủlên vết thương trên ngực hắn, nhớ lại lúc trước hắn moi tim cho nàng,cảm giác đau đớn này không thể tưởng tượng nổi. “Đế quân, chàng nghỉngơi cho khỏe đi, từ nay về sau Thiên Sắc sẽ luôn bên chàng.”

“Nàng nói thật ư?” Bình Sinh mẫn cảm nhận ra sự bất thường của nàng, nhưngtạm thời chưa biết là chỗ nào. Chịu đựng vết thương đau đớn, đôi môinóng hổi của hắn uốn lượn đến cổ nàng khẽ cắn cắn, dù đã thử qua trămnghìn thứ nhưng mùi vị này vẫn không thể tiêu tan. Sau đó, đôi đồng tửđen láy nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, không cho nàng nhìn ra chỗ khác:“Chứ không phải nàng thấy ta bị thương, nên dùng lời ngon ngọt lấy lòngta?”

Thiên Sắc lắc đầu để hắn nằm xuống ngự tòa rộngrãi kia, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt hắn, thầm niệm thần chú NgựQuốc Tử Quang phu nhân đã dạy. Bị bàn tay lạnh của nàng che hai mắt,trong lòng Bình Sinh trống rỗng bắt đầu có cảm giác sợ hãi không nói nên lời, hắn muốn nói nhưng mí mắt cứ nhắm chặt lại, cơn buồn ngủ kéo đếnnhư sóng triều trói chặt lấy hắn, như là kéo hắn vào bóng đêm khôn cùng, vĩnh viễn chôn vùi.







Cuối cùng cũng trở về với cát bụi, nàng thẫn thờ nhìn khuôn mặt hắn, nhìnđôi mắt sắc bén như chim ưng đang nhắm chặt. Đôi mày xéo, đôi môi mỏng,giống như có một cây bút xuôi theo hình dáng hắn, tô lại một cách tinhtế. Dù sau này phải trải qua tội nghiệt bị thiêu đốt, nàng cũng sẽ vĩnhviễn ghi khắc khuôn mặt của hắn, đời đời kiếp kiếp, dù xa cách tận chântrời, cũng nhất định không quên tướng mạo này.

Từ nay về sau, nàng và hắn không còn quan hệ gì, dù nàng khóc như mưa hắn cũng không chút đau đớn.

Nàng chỉ là một đoạn tình khi hắn lịch kiếp luân hồi, trở về thần chức sẽquên hết tất cả, nhưng nàng lại chìm sâu vào ký ức đó không thể nào kìmchế.

Trên đời này, cần có một người buông tay, cũng cần có một người ghi khắc.

Nếu hắn không nhớ, vậy thì để nàng ghi khắc.

Không biết hắn có nhận ra, hôm nay nàng mặc hỉ phục do chính tay nàng may để thành thân với hắn.

Nàng có thể buông tay trả trái tim lại cho hắn, nhưng không biết ai có thể trả lại lời hứa đời đời kiếp kiếp cho hắn.

Nàng nhìn hắn lần cuối cùng, mặc kệ hắn là Bình Sinh hay Thanh Huyền —

Vĩnh biệt, không hẹn gặp lại…

….

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, bóng dáng áo đỏ biến mất, trên cổ Bình Sinh ướt đẫm nước mắt, cây trâm gỗ đàn vân vàng do hắn tự tay làm cho nàng rơivào lòng hắn ‘cạch’ một tiếng.

Hết chương 87