Thế Hôn

Chương 83: Chu mại



Lâm Lục nhanh chóng nói: “Mười lượng vàng!” Châu saithủy tinh tuy đẹp, nhưng không thể thâm hụt tiền, nàng đã từng hỏi qua Lục Vân,châu sai này lúc ấy Lâm Ngọc Trân mua mất sáu vạn văn tiền, năm ngàn văn tiềnđổi 1 lượng vàng, với giá này nàng thu lời không ít.

Lâm Ngũ chậm nửa nhịp, chỉ kịp hô lên một tiếng: “Mườihai!”

“Mười hai cái gì a? Bạc sao?” Lâm Thất lập tức bắtđược sơ hở của Lâm Ngũ, một ngụm cắt đứt, vui mừng vỗ tay: “Ngũ tỷ thật là haya, mười hai lượng bạc muốn đổi lấy châu sai thủy tinh giá trị mấy vạn tiền củaTứ tỷ sao? Rất không trượng nghĩa! Chẳng phải sẽ khiến Tứ tỷ chịu thiệt a, rõràng là tính kế Tứ tỷ thôi!”

Lâm Ngũ gấp đến độ mặt đỏ bừng: “Ta nói là vàng!Vàng!” Quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, vừa vội vừa tức: “Tứ tỷ, ta nói là vàng, đưacho ta đi!”

“Ngươi chạy nhanh đi đến chỗ Tam thiếu phu nhân lấyvàng đến, phải nhanh lên.” Lâm Lục thấp giọng phân phó nha hoàn Tử Nhu, quayđầu nhìn Lâm Cẩn Dung cười ôn nhu: “Tứ tỷ, tỷ đã nói rồi, sẽ không thay đổi,đúng không?”

Lâm Cẩn Dung có chút do dự gật đầu: “Đúng vậy. Bấtquá……”

Lâm Thất cả giận: “Bất quá cái gì nha? Chúng ta đềunghe thấy, tỷ muốn giúp Ngũ tỷ sao? Hay là tỷ muốn kiếm thêm hai lượng vàngkia? Tỷ nếu coi trọng tiền như vậy, cố ý muốn giúp nàng, ta cũng không phảnđối.”

“Không! Ta có lời muốn nói!” Lâm Lục đem cây quạt nhẹnhàng gõ lên bàn trà: “Ngũ tỷ rắp tâm bất lương, rõ ràng đã sớm hạ quyết tâmtheo gió bẻ măng, rất xấu! Nếu ta nói là mười lượng bạc, nàng sẽ nói là mườihai lượng bạc, nếu ta nói là mười lượng vàng, nàng cũng nói của nàng là mườihai lượng vàng. Thật ra thì nàng còn chậm nửa nhịp so với ta! Như vậy Tứ tỷ cònmuốn che chở nàng sao? Ta không phục! Cũng không chấp thuận!”

Ép buộc mua bán chiêu thức gì cũng dùng đến, Lâm CẩnDung trong lòng cười thầm, khó xử nhìn Lâm ngũ: “Ngũ muội muội, muội xem đi……”

Lâm Ngũ đã muốn khóc, gắt gao cắn môi trừng mắt nhìncặp song sinh, bi phẫn nói: “Các ngươi liên kết bắt nạt ta! Bắt nạt ta!” Lờicòn chưa dứt, nước mắt đã chảy ra, nàng cắn răng lấy thứ đáng giá trên ngườiđặt xuống bàn trà: “Tứ tỷ, ta lấy thứ này đổi châu sai thủy tinh của tỷ, đỡphải có người nói ta muốn chiếm tiện nghi.” Nói xong liền vươn tay lấy châu saikia.

Lâm Cẩn Dung nhìn xem rõ ràng, nhanh cầm lại châu saithủy tinh, sau đó lui hai bước, khẩn trương nói: “Ngũ muội, như vậy không tốt.”Nàng hoàn toàn có thể khẳng định, châu sai này nếu rơi vào tay Lâm Ngũ, cặpsong sinh có thể chịu được sao, các nàng xấu mặt thế nào chỉ là việc nhỏ, nếulàm hỏng châu sai thủy tinh của nàng, nàng cũng không phải là mất hết tiền vốnhay sao? Còn lãng phí trà và điểm tâm của nàng a!

Lâm Lục lập tức đứng dậy, đem Lâm Ngũ ngăn lại, nângcằm nói: “Ngũ tỷ, vừa rồi nói là vàng, ai đưa trước thì người đó thắng!” Rồiduỗi tay ra vội vàng cầm một thỏi vàng nguyên bảo giá tương đương mười lượngvàng do nha hoàn Tử Nhu vội vàng đem đến.

Lâm Lục đắc ý cười, khí thế cường thịnh nói: “Tứ tỷ,phải giữ thủ tín.”

“Ngũ muội, xin lỗi.” Lâm Cẩn Dung do dự một lát, hướngLệ Chi ra hiệu, Lệ Chi bước lên phía trước bất động thanh sắc thu lấy nén vàngnguyên bảo, Lâm Cẩn Dung lúc này mới hai tay cầm châu sai thủy tinh đưa cho LâmLục: “Lục muội muội, muội thấy rõ nga, châu sai này hoàn toàn không hề bị tổnhao gì.” Ngày sau đừng khóc nháo nói nàng cho thứ không tốt, vàng đã rơi vàotúi, dù thế nào nàng cũng sẽ không nhả ra.

“Ta còn không tin được Tứ tỷ sao.” Lâm Lục cười, cúiđầu, xinh đẹp hướng Lâm Ngũ nháy mắt, rồi ra vẻ thân thiết nói: “Tứ tỷ tỷ giúpta đội đi!”

Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng giúp Lâm Lục cài lên đầu.

“Tạ Tứ tỷ tặng ta thứ ta yêu thích.” Lâm Lục trước mặtLâm Ngũ đeo thêm khuyên tai hình con cá bằng thủy tinh do Lục Bình mang tới,rồi cười hỏi Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Thất: “Đẹp không?”

Lâm Thất vỗ tay cười ha ha: “Đẹp cực kỳ!”

“Được, được, các ngươi liên kết bắt nạt ta phải không?Không phải chỉ là một châu sai thôi sao? Ta không hiếm lạ! Để muội đeo thủngđầu luôn đi!” Lâm Ngũ đỏ hồng mắt, run run môi, đem trang sức trên bàn thu vàotrong lòng, đứng dậy bước đi.

“Sao lại mở miệng đả thương người vậy? Tỷ mớibị thủng đầu a!” Lâm Thất định tát một cái về phía Lâm Ngũ, nhưng bị Lâm CẩnDung nắm lấy, liên thanh khuyên bảo, Lâm Ngũ gắt gao mím môi, quét mắt nhìn bađường tỷ muội một cái, cười lạnh bước nhanh rời đi.

Lâm Lục đè cây trâm trên đầu, chậm rãi nói: “Ngũ tỷ,đi chậm một chút, đừng ngã lăn ra đất lại oan uổng chúng ta, nói là chúng talàm hại! Khi gặp mặt thì bộ dạng này mà sau lưng lại là tiểu nhân, chúng ta cóba người, cũng không sợ một mình tỷ.”

Lâm Ngũ bước đi càng nhanh hơn.

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Lục muội lời này về sauđừng nói lung tung, để người ta nghe thấy được, thật sự sẽ cho rằng ta làm tỷtỷ cùng các muội bắt nạt một mình nàng a.”

Thái độ của nàng rõ ràng, các muội bắt nạt Lâm Ngũ làchuyện của các muôi, đừng lôi kéo ta vào. Lâm Lục nhận ra, cũng không để ýcười: “Ta là nói thật, hôm nay vốn là nàng không có đạo lý. Nếu kể ra, ai cũngnói là lỗi của nàng!”

Tiễn bước cặp song sinh về, Quế ma ma muốn nói lạithôi, Lâm Cẩn Dung hiểu được nàng không đồng ý, cũng không hỏi nàng, chỉ bảonàng thu dọn các thứ. Quế ma ma quả nhiên không có dũng khí nói ra, thở dài lolắng lui ra ngoài.

“Mấy thứ này đưa cho Tam thiếu gia, bảo hắn lập tức đilàm.” Lệ Chi nhỏ giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, vì sao không cho Ngũ tiểuthư? Nàng hứa với người là mười hai lượng vàng mà.” Hai lượng vàng có thể tươngđương với mười quan tiền, vốn đều là tiền, vì sao không cần?

“Bán châu sai cho các nàng đều là bất đắc dĩ mà thôi.”

Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Thấy có thể thì mới đồngý. Đại bá mẫu sẽ không nguyện ý để Ngũ muội tiêu nhiều tiền như vậy để mua châusai này, cần gì phải trêu chọc nàng. Lục muội buôn bán lời, cảm thấy mỹ mãn,Nhị bá mẫu sẽ không gây phiền toái.” Nếu đưa cho Ngũ muội chỉ vì có thêm hailượng vàng, còn dễ dàng khiến người khác mượn cớ, nói nàng vì tiền cố ý xúigiục đường muội cãi nhau. Tuy rằng hiện tại cũng vẫn sẽ có người nói như vậy,nhưng nàng có thể nói, nàng không còn cách nào khác, nếu thực chỉ vì tiền, nàngvì sao không cần hai lượng vàng của Lâm Ngũ đây?

Huống hồ nàng vốn muốn bán cho Lâm Lục. Thứ nhất vìNhị phòng có tiền, luôn ham món lợi nhỏ, thứ hai là Chu thị làm quản gia nhiềunăm, nắm giữ gia vụ đã lâu, Chu thị thiên tính cẩn thận, sẽ không vừa lòng đểLâm Ngũ tốn nhiều tiền mua trang sức, cho dù là thật sự bán cho Lâm Ngũ, tiềnnày lấy về cũng không an ổn, vì hai lượng vàng cần gì phải khổ sở như vậy?

Lệ Chi thở dài: “Tuy nói là Ngũ tiểu thư không có đạolý, đang êm đẹp lại muốn gây chuyện ở ấm lô hội, lời lẽ lại chua cay, thua cũnglà điều không lạ, nhưng nô tỳ lo lắng, Đại phu nhân sẽ cho rằng người không vìtiền, mà vì muốn cùng Lục tiểu thư, Thất tiểu thư liên kết cố ý bắt nạt trả thùNgũ tiểu thư, vì vậy sẽ đắc tội nàng.”

Không định đoạt được, thật sự chỉ có thể giống như LâmThất nói, tặng cho ai cũng không phải nói người kia là người xấu. Lâm Cẩn Dungngồi suy nghĩ một lát, gọi Lệ Chi: “Ngươi đi chuẩn bị chút điểm tâm, ta đếnPhác Giản cư một chuyến.” Tuy rằng dù thế nào cũng không thể khiến mẫu tử Chuthị nguôi giận, nhưng đi một chuyến này có thể chặn miệng của người khác lại.

Tới Phác Giản cư, đứng ở cửa nghe thấy tiếng khóc củaLâm Ngũ, Lâm Cẩn Dung cùng Lệ Chi liếc mắt nhìn nhau, bảo tiểu nha hoàn tiếnlên bẩm báo với Chu thị.

Chốc lát, trong phòng vang lên tiếng Lâm Ngũ mắng:“Mèo khóc chuột giả từ bi, còn thấy ta tức giận chưa đủ sao a, không gặp, khônggặp, bảo nàng đi đi!”

Chu thị quát hai tiếng, Lâm Ngũ thấp giọng khóc nứcnở, Thạch Lưu đi ra thỉnh Lâm Cẩn Dung vào.

Lâm Cẩn Dung ít khi đến đây, số lần đến Phác Giản cưcó thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc vào cửa không khỏi cẩn thận đánh giá mộtphen, chỉ thấy đồ vật đều là nửa mới nửa cũ, không hề xa hoa tinh xảo, thậm chíkhông thể so với gian phòng của Đào thị, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thánmột tiếng. Chu thị làm đương gia phu nhân thật sự vất vả, mặc kệ tính toán lợiích thực tế ra sao, nhưng ở mặt ngoài phải tiết kiệm, nếu không ai sẽ phục nàngđây? Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Lâm Ngũ ánh mắt sưng đỏ hung tợn nói: “Tỷ tới làmgì?”

“Ngũ muội, muội trách ta ta cũng không còn cách nàokhác, lời đã ra khỏi miệng, sao có thể thu lại.” Lâm Cẩn Dung hướng Chu thịhành lễ: “Đại bá mẫu, chuyện hôm nay ta xử trí không chu toàn, ta vốn có ý tốt,lại không biết sẽ nháo loạn thành mức này. Đắc tội với Ngũ muội, ta đến nhậnlỗi với nàng.”

“Lại đây ngồi.” Chu thị mỉm cười: “Vốn là Ngũ muội conkhông có đạo lý, không trách được con.”

“Con sao lại không có đạo lý?” Lâm Ngũ khóc nói: “Nàngngay từ đầu đã không định cho con, con trả nhiều bao nhiêu nàng cũng không cần,cố ý cùng hai con nhóc béo kia bắt nạt con, rồi lại chạy đến đây giả bộ làmngười tốt, đi đi a!”

Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cái gì cũng không nói, tùy ý đểnàng chỉ trích.

Chu thị thấp giọng trách mắng: “Câm miệng, trước mặtbiểu ca lại nháo loạn thành mức này, quả thực rất không hiểu chuyện!”

“Cô cô, không có chuyện gì. Trong nhà bọn muội muộicũng thường xuyên làm ầm ĩ, ta đã quen rồi.” Một giọng nam xa lạ đột nhiên vanglên từ một góc khuất. Lâm Cẩn Dung bị dọa nhảy dựng, theo tiếng nhìn lại mớithấy bên cửa sổ có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang ngồi, mặc nho sammàu tím, đội khăn nho màu xanh, mặt mày có một hai phần tương tự với Chu thị,mày rậm mắt to, khí khái ôn hòa, trong tay còn cầm một quyển sách, có vẻ nhưthời điểm Lâm Ngũ khóc nháo, hắn vẫn còn đang đọc sách.

Thiếu niên thấy Lâm Cẩn Dung nhìn qua, hơi hơi hướngnàng gật đầu, ánh mắt lại chuyển tới sách trong tay.

Lâm Cẩn Dung trong lòng nhất thời nhảy nhót, người nàynàng nhận ra, là ngoại chất nhi của Chu thị tên Chu Mại, cũng chính là trượngphu sau này của Lâm Ngũ. Chu thị thích hắn ôn hòa rộng lượng, sau khi nàng đínhhôn với Lục Giam, cơ hồ lập tức chuẩn bị đính hôn cho Lâm Ngũ và hắn. Hắn đãxuất hiện, vẫn được Chu thị yêu thích, chuyện sau này có thể vẫn phát sinh nhưtrước hay không? Nghĩ đến đây, Lâm Cẩn Dung còn có chút tâm thần không yên,nhanh chóng đứng dậy từ biệt với Chu thị: “Ngũ muội tâm tình không tốt, để thờiđiểm khác ta lại tới.”

Chu thị thấy nàng nhìn thấy Chu Mại mà mất tự nhiên,nghĩ chắc nàng nhìn thấy nam tử bên ngoài nên xấu hổ, cũng không giữ nàng lại,nghiêm mặt ra lệnh Lâm Ngũ đưa nàng ra ngoài.

Lâm Ngũ chưa nguôi giận, coi như không nghe thấy.

Lâm Cẩn Dung cũng không so đo, ngược lại khuyên Chuthị hai câu, rồi vội vàng rời đi.

Chu Mại cũng đứng dậy cáo từ.

Chu thị sai người chuẩn bị khăn ướt, tự tay lau mặtcho Lâm Ngũ, an ủi nói: “Con nháo cái gì, tiết kiệm mười hai lượng vàng cònkhông tốt hơn sao? Nếu con thật sự dùng giá đó mua châu sai kia về, vậy mớithật sự là ngốc.”

Lâm Ngũ khóc nói: “Con không phục thôi. Ai đều có thể,nhưng không thể là Lâm Lục và Lâm Thất. Các nàng quả thực luôn phá hỏng chuyện,so với Tứ tỷ còn đáng ghét hơn.”

“Không phục cũng phải phục, là chính bản thân conthiếu kiên nhẫn, nói đến nói đi cũng đều là lỗi của con. Con cùng các tỷ muộibên nhau từ nhỏ đến lớn, sao không thấy con có chút nào tiến bộ vậy?” Chu thịrăn dạy Lâm Ngũ một hồi, rồi cầm chén trà suy nghĩ hồi lâu, phân phó Thạch Lưu:“Ngươi đi hỏi thăm một chút, Tam phòng gần đây đang làm cái gì? Có phải có độngtĩnh gì về mặt tiền bạc hay không?”