Thế Hôn

Chương 427: Ưu tư



Lục Kiến Tân dùng phương thuốc Lục Giam đưa lên, bênhphong thấp có đỡ hơn chút, đau đớn được giảm bớt, tâm tình lại càng thêm trầmtrọng. Năm ngoái bất lợi, mùa xuân này thật là gian nan.

Thứ nhất, người lúc trước giao hảo với hắn, lúc hắnsắp sửa trở lại chốn quan trường lại không thấy mở lời. Đương nhiên, hắn ở chốnquan trường đắm mình nhiều năm, không phải chỉ có một chi tiết này, nhưng rốtcuộc giao tình không giống, năm trước cũng tốn chút công phu, nghĩ đến ngườinày ngày sau bay xa vạn dặm, dẫn hắn càng tiến thêm một bước, ai ngờ lại đimất. May mà hắn thông minh, ngày thường chưa lộ ra dấu vết gì, chưa từng bịliên lụy. Nhưng ngày sau muốn một lần nữa mở rộng, mưu cầu vị trí, cũng phảitốn nhiều công phu.

Tiếp theo là Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung sau khi trở vềtừ thư viện, tỏ vẻ dọc theo đường đi nhìn thấy quá nhiều dân đói khát, cũngkhông thấy triều đình khai thương phóng lương, trộm cướp không ngớt, dân chúngkêu ca phẫn nộn rất nhiều, hắn viết thư trần tình.

Lục Kiến Tân tất nhiên là không đồng ý, hắn làm quannhiều năm, cũng chỉ làm đến chức vị Tri châu, chủ yếu dựa vào làm việc ổn thỏa,không thích dính vào thị phi, luôn khéo léo. Không mưu tính chức quan gì ở đây,lại đang chịu tang, chuyên tâm tẫn hiếu là tốt rồi, chọc vào điều này đã khôngđược lợi lại tìm phiền toái làm gì? Nhưng hắn từ trước đến nay biết được tínhtình của Lục Giam, chỉ sợ Lục Giam trở nên quật cường, gạt hắn sang một bên, vìthế sau lưng Lục Giam gọi Lâm Cẩn Dung đến, thấp giọng phân phó một hồi, muốnnàng khuyên nhủ Lục Giam, coi chừng Lục Giam.

Lâm Cẩn Dung nghe vậy thật sự lo lắng, tỏ vẻ nhất địnhsẽ khuyên Lục Giam. Kế tiếp Lục Giam cũng không có động tĩnh gì dị thường, nghỉngơi hai ngày, lại đi tìm hắn, tỏ vẻ muốn phát cháo miễn phí. Hắn trái lo phảinghĩ, thấy xem như trấn an Lục Giam, liền đáp ứng, lại uyển chuyển mà tỏ vẻ,mới vừa rồi phân chia, lại vừa bỏ vốn, nhà mình không còn nhiều lương thực, LụcGiam thực sảng khoái nói, Lâm Cẩn Dung bỏ ra tiền, chỉ cần hắn đồng ý là đượcrồi.

Cũng không phải muốn hắn dùng lương thực của mình, LụcKiến Tân cũng sẽ không phản đối, chỉ sai người gọi Lâm Cẩn Dung tới, phân phóphu thê hai người: “Muốn làm việc thiện là chuyện tốt, nhưng phải lượng sức, tathấy phát vài ngày là tốt rồi, không có đạo lý vứt không lương thức ra ngoài.Cũng nên đề phòng người trong nhà không đủ ăn a.” Hiện nay giá lương thực tăngvọt, một ngày làm việc thiện chính là bao nhiêu tiền tài a!

Lâm Cẩn Dung lúc ấy đáp ứng thật sự sảng khoái, nhưngdù thế nào hắn đều thấy trong mắt nàng có vài phần không cho là đúng. Hai hàitử này không đồng ý với hắn, tuy rằng ở mặt ngoài tất cung tất kính, nhưngtrong lòng lại không đồng ý hắn! Lục Kiến Tân trong lòng hiểu được, loại tìnhhuống này không thể cứ tiếp diễn, phải tìm cơ hội giải quyết.

Đây là việc thứ hai.

Thứ ba, lại là chuyện hải vận. Hắn dựa vào kinh nghiệmnhiều năm, đã trực giác cảm thấy vụ hải vận này xảy ra chuyện! Chính là còn ômchút tâm tư mong chờ may mắn, có thể giảm bớt tổn thất đến mức nhẹ nhất.

Vì thế, trong lúc lo lắng chờ đợi, bệnh phong thấp củaLục Kiến Tân chưa tốt lên, lại thêm nóng trong, đau răng nhiệt miệng, thật sựlà làm cho người ta gian nan.

Chuyện thứ tư, Chư sư mẫu bên kia truyền đến tiếnggió, bà dự định sẽ liên hợp với nữ quyến phú hộ thành Bình châu xây dựng nhàtình nghĩa, chuyên môn giúp nữ tử bần hàn xuất giá. Đại nghĩa nói một đống,nhưng nói trắng ra là, muốn mọi người bỏ tiền! Chư tiên sinh ở Bình châu rất códanh vọng, rất nhiều người đều ước gì đưa con cháu tới chỗ hắn, có thể sải cánhbay lên trời. Cho nên Chư sư mẫu vừa mở miệng, liền có rất nhiều phú hộ hưởngứng, Đào thị là người đầu tiên, Ngô gia bên kia là Ngô Đại phu nhân, cũng làmẫu thân của Ngô Tương Dương thị rất tích cực hưởng ứng, nghe nói ngay cả Trichâu phu nhân, Tri huyện phu nhân cũng đều khẳng khái nhận lời.

Lục Giam dựa vào Chư tiên sinh chỉ giáo mới có thể cóngày hôm nay, Lâm Ngọc Trân sao có thể từ chối, Lâm Cẩn Dung, mỗi người đềubiết đồ cưới của nàng dày, lại nhiệt tâm, đương nhiên cũng không thể bỏ ra íttiền. Lục Kiến Tân đau lòng, tuy rằng là chuyện nữ quyến, nhưng số tiền nhiềunhất chỉ sợ sẽ do nhà hắn bỏ ra. Hắn có chút tức giận, chuyện này từ sau khibọn họ đến thư viện về mới có, hơn phân nửa có liên quan đến Lâm Cẩn Dung. Vìthế liền gọi người nhìn xem Lâm Cẩn Dung có hành động gì không.

Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam đã nhanh chóng hành động,Lâm Cẩn Dung chuẩn bị phát cháo hai mười ngày. Nàng sớm đã an bài, năm kialương thực mùa thu hoạch không bán hết, dân loạn tương khởi, rất nhiều lươngthực cũng không thể mang theo, nàng cũng không có ý tại thời điểm dân tình khókhăn mà tăng giá, không bằng lúc này phát một ít, có thể cứu thêm người nào hayngười đó, giảm bớt cũng tốt. Mà người Lục gia không chịu phát cháo, vốn đã nằmtrong dự kiến của nàng, cho nên cũng không nói nhiều một câu – kho lúa tràn đầykia của Lục lão ông, vẫn nên giữ lại đến lúc đó cứu tế tộc nhân đi.

Chuyện của Lục Giam càng nhiều hơn, đầu tiên, nămtrước hạn tán, mọi người đều rất trọng thị cày bừa vụ xuân năm nay, hắn luônluôn tới điền trang của Lâm Cẩn Dung, Đại phòng, Tam phòng một chuyến, giám sáttrang đầu làm việc ở đó; Tiếp theo, phát cháo là đại sự, một chi tiết không cẩnthận, chuyện tốt sẽ trở thành chuyện xấu, không thể không cẩn thận trông chừng.

Hai người đều sử dụng lực lượng ít ỏi của mình làmchuyện mà mình muốn.

Nhưng người sầu lo nhất chính là Lâm Thế Toàn, vì phốihợp với Lâm Cẩn Dung, hắn mấy ngày nay cũng bận tối mày tối mặt, trong lòng lạicó chút mê hoặc. Lâm Cẩn Dung gần đây làm chuyện hơi bất thường — vốn nàng muốnkiến lập nhà tình nghĩa, cần rất nhiều tiền tài chống đỡ, dựa theo suy nghĩ củahắn, sản nghiệp ở Giang Nam đa phần chuẩn bị cho việc này, nhưng bắt đầu từ nămkia, nàng lại bảo hắn không đem lợi nhuận từ Giang Nam đưa đến Bình châu nữa,đều là ngay tại chỗ mở cửa hàng, hoặc là tích trữ trong nguồn tiền riêng. Lầnnày hắn tính đem tiền bạc từ bên kia sang, nhưng Lâm Cẩn Dung không cho, ngượclại bảo hắn rút bớt từ bên này đi.

Lại chính là chuyện trà tứ, năm năm thuê kì lập tứcsắp hết, phòng ốc chủ nhân đã tìm người đến hỏi thăm, hỏi còn muốn tiếp tụcthuê hay không. Sinh ý của trà tứ rất tốt, làm mấy năm nay, cũng có chút danhtiếng, đúng là thời điểm tốt để kiếm tiền, hắn nghĩ không thành vấn đề, khẳngđịnh sẽ tiếp tục thuê, nhưng tôn trọng ý tứ của Lâm Cẩn Dung, hắn vẫn sai ngườichạy về hỏi một chuyến, chưa từng tự chủ trương, kết quả Lâm Cẩn Dung bên kiatrả lời là không thuê nữa!

Nếu không phải người truyền lời là người hoàn toànđáng tin cậy, Lâm Thế Toàn cơ hồ sẽ hoài nghi chính mình cùng Lâm Cẩn Dung cóphải bị người ta che mắt hay không. Hắn ẩn ẩn có chút nghi ngờ, thấy Lâm CẩnDung coi như là đối với sinh ý của Bình châu không quá để bụng, thậm chí còn cóý muốn thu tay. Nhưng Lâm Cẩn Dung trước đây cũng chưa từng tỏ vẻ gì với hắn,khiến hắn không khỏi thập phần sầu lo.

Lâm Thế Toàn ôm tâm sự, cưỡi ngựa lúc lắc đi đến mộtgian trà tứ bên ngoài, vừa mới nhìn thấy Lục Giam từ bên trong đi ra, đang cùngvài người mặc áo ngắn vải thô ôm quyền chia tay, liền dừng ngựa lẳng lặng chờ ởmột bên, chờ Lục Giam cùng người nói xong, mới lên tiếng gọi hắn: “Nhị lang đâylà muốn đi đâu?”

Lục Giam nhìn thấy hắn rất cao hứng, cười tủm tỉm chàođón nói: “Tam ca đây là muốn đi đâu?”

Lâm Thế Toàn cùng hắn thi lễ, sầu lo nói: “Ta muốn đigặp A Dung. Nàng gần đây làm việc có chút không rõ ràng.” Vì thế kể lại chuyệntrà tứ, lại ẩn ẩn nói ra vấn đề tài chính nếu nàng muốn xây dựng nhà tìnhnghĩa, chỉ không dám đề cập tới sản nghiệp ở Giang Nam, chỉ nói tới cửa hàngbảo hóa trong kinh và sản nghiệp ở Đình huyện: “Bên kia tài chính dày, kiếmtiền vốn vẫn còn nhiều, ta định rút phần tài chính từ đó qua, nàng lại khôngcho, thế nào cũng phải dùng bên này, nhưng nếu vậy, không phải ảnh hưởng tớisinh ý bên này sao? Nói về trà tứ, sinh ý tốt như thế, nàng không tiếp tụcthuê, chẳng lẽ còn muốn đem tiện nghi có sẵn cho người khác kiếm sao?”

Lâm Thế Toàn nói xong còn có chút tức giận: “Lúc trướcchưa từng đề cập với ta, nếu không phải ta hiểu được nàng vốn không phòng bịta, tin ta, ta sẽ hoài nghi nàng có phải muốn đuổi ta đi không a!”

Lục Giam cũng không quá rõ ràng chuyện kinh doanh củaLâm Cẩn Dung, nghe vậy vội cười làm lành khuyên nhủ Lâm Thế Toàn: “Tam ca đừngtức giận, nàng có chỗ nào không đúng, để ta thay huynh mắng nàng!”

Lâm Thế Toàn cười khổ: “Ta là rất tức giận, không phảichỉ tức giận bình thường! Nhớ ngày đó, chỉ có chút tiền vốn, cửa hàng nhỏ nhưthế, lo lắng hết lòng, từng bước cẩn thận, thật vất vả mới đi đến ngày hôm nay,nàng lại dễ dàng bỏ qua, bảo sao ta có thể không tức giận? Nếu nàng không muốnquan tâm, ta có thể toàn tâm làm tốt, cũng không cần nàng tốn bao nhiêu tâm tưa.”

“Đừng tức giận, đừng tức giận!” Lục Giam kéo hắn vềphía mình: “Nàng đại để là gần đây hay hồ đồ, đợi hai người trở về, gọi nàngra, giáp mặt hỏi một chút liền rõ ràng.”

Lâm Thế Toàn nói: “Ta muốn đích thân đến hỏi nàng, nếunàng quả thực phạm vào hồ đồ, đệ phải ngăn cản nàng! Nơi này mới là gia hương,mới là căn bản, không từ mà biệt, vì Nghị Lang, cũng nên ở lại lâu chút.” Hắncòn có một câu chưa nói ra, Giang Nam mặc dù tốt, rốt cuộc vẫn không phải làcăn nguyên của Lục gia, Nghị Lang rốt cuộc vẫn họ Lục, ở Bình châu có sảnnghiệp của mình mới có thể ổn định.

Lục Giam miệng đầy đáp ứng: “Nhất định, nhất định.”

Lâm Thế Toàn rốt cuộc đã là nam tử trưởng thành quenmặt, cũng đè nén lửa giận cùng buồn bực kia xuống, ngược lại cùng Lục Giam nóiđến chuyện phát cháo: “Vài nhà đều phát cháo, cũng không chất lượng giống nhưchúng ta, thời gian phát cháo cũng cũng không dài. Hiện nay thanh danh của Lụcgia rất vang vọng, lại không có người nhận ra là đệ và A Dung làm.”

Lục Giam nói: “Có thể làm, tốt xấu sẽ có người đi theolàm, đây là điều vô cùng tốt. Lấy hư danh kia làm chi?” Nói xong thở dài mộttiếng: “Sợ là việc này cũng khó giảm bớt.”

Lâm Thế Toàn nghe trong lời của hắn có chuyện, vộihỏi: “Có ý tứ gì?”

Lục Giam nhịn nhẫn, chỉ chỉ tường thành đứng vững phíaxa, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta xem xét nơi nơi, thiên tai không chếtngười, nhân họa ngược lại sẽ giết chết người a.”

Lâm Thế Toàn nhất thời nhớ tới vài lời đồn đãi trênphố, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Dĩ nhiên bức tử người. Nhị lang nghe nóichuyện ngày hôm trước chứ?” Nói là một hộ gia bần không có tráng đinh, không cótiền để lao dịch, cũng không có thanh niên trai tráng, già trẻ đều đành phải đisửa tường thành, kết quả đứa nhỏ bị bệnh, lão già xin tha nghỉ một ngày, khôngđược cho phép, đứa nhỏ liều chết làm việc, đầu váng mắt hoa, một cước đạp vàokhông trung, ngã chết ở dưới chân tường thành, lão già bi phẫn không hiểu sao,đập đầu chết ở trên tường thành.

Lục Giam gắt gao mím môi, hồi lâu mới thấp giọng nói:“Đành chờ thôi.”

Lâm Thế Toàn đang muốn hỏi hắn chờ cái gì, chỉ thấytrên đường người như nước lũ tràn tới một phương hướng.