Thế Hôn

Chương 410: Làm khó dễ



Trời vừa sáng, phía chân trời màu lam thẫm liền bị ánhbình minh nhiễm hồng, khiến sương trắng ở mái ngói ngọn cây nhánh cỏ lóe chútquang mang.

“So với lúc tuyết rơi còn lạnh hơn.” Lục Kiến Trung ômcánh tay, nhàn nhàn nhìn Lục Kiến Lập mò mẩm: “Hôm nay thời tiết thật sự bấtthường, sớm hay muộn đều lạnh muốn chết, giữa trưa lại ấm áp giống như tiếttháng mười. Tuyết cũng không rơi, lúa mạch non đều bị hỏng.”

Lục Kiến Lập híp đôi mắt kém hướng tới phương xa: “Mùađông này sẽ không khô hạn chứ?” Hắn nhớ đến khoảnh đất mình được phân, nếu bịkhô hạn, vậy phải làm sao bây giờ?

Dù sao hắn không có gì, sợ hạn hán là Đại phòng cùngTam phòng thôi. Lục Kiến Trung còn có chút vui sướng khi người gặp họa, giả mùsa mưa nói: “Không thể nào, bằng không đệ sẽ tổn thất nhiều a.” Lại hỏi LụcKiến Tân ở một bên: “Đại ca, huynh kiến thức rộng rãi, huynh bảo có thể bị khôhạn hay không?”

Lục Kiến Tân khép hờ mắt đứng ở một bên, nghe vậy thảnnhiên nói: “Khô hạn cũng không chết được người.” Nói xong vung tay áo lên, nói:“Mẫu thân đã dậy.”

Vì thế hắn dẫn đầu, mọi người sắp xếp đội ngũ, theothứ tự đi vào thỉnh an Lục lão phu nhân, Tống thị nghiêng đầu hỏi Lâm Cẩn Dung:“Bệnh của bà bà con thế nào rồi, đã đỡ nhiều chưa?”

Lâm Cẩn Dung trên mặt lộ ra vài phần phiền não cùngmỏi mệt, có chút không tình nguyện nói: “Rồi ạ.” Hai ngày này, Lục Kiến Tân yêucầu nàng chạy qua chạy lại giữa Vinh Cảnh cư và sân viện của Lâm Ngọc Trân, làmra một bộ dạng vô cùng tất bật.

Tống thị nhẹ nhàng cười: “Cũng may mà con có nănglực.”

Khi nói chuyện Sa ma ma nâng đỡ Lục lão phu nhân đira, mọi người đều ngừng nói chuyện, tiến lên vấn an. Lục Kiến Tân như cũ tự tayhầu hạ Lục lão phu nhân dùng cơm, thân thiết hỏi bà đêm qua ngủ ngon không,thân thể đỡ hơn chưa.

Tống thị liền nhẹ giọng cùng Đồ thị cười nói: “Nhìnxem Đại bá thật hiếu thuận, cướp hết việc làm của nhi tức chúng ta rồi.”

Đồ thị giật nhẹ khóe môi, cũng không nói gì.

Lục Kiến Tân nghe thấy rõ ràng , lại coi như khôngnghe thấy, chỉ đợi lão thái thái dùng cơm xong, lại tự tay phụng bồi uốngthuốc, hầu hạ lão thái thái súc miệng rồi mới thanh thanh cổ họng, nói: “Mẫuthân, con có chuyện muốn thỉnh giáo mẫu thân.”

Lục lão phu nhân kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì?” Hậu sựcủa Lục lão ông đã được an trí thỏa đáng, bà không nghĩ ra còn đại sự nào cầnsự cho phép của bà nữa. Nghĩ nghĩ, lại thay đổi thần sắc: “Chẳng lẽ là Ngũ langhắn……”

Lục Kiến Tân lắc đầu nói: “Tiểu Ngũ vẫn tốt. Là nhưthế này, hôm qua lão tổ công nói với con, thừa dịp thời tiết nông nhàn, cũngđang thời tiết khô ráo, nên tu chỉnh tông học, mùa xuân vừa đến, hài tử cũng cóthể đến trường, đưa đến chỗ tiên sinh ……”

Lục Kiến Trung lập tức kinh ngạc, nắm chặt quyền đầuvụng trộm đánh giá Lục Kiến Tân, nhìn xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì,nhưng Lục Kiến Tân nhất quán bí hiểm, ra vẻ đạo mạo, cái gì cũng không hiển lộ.Hắn lại nhìn Lục Kiến Lập, kết quả Lục Kiến Lập vẻ mặt mờ mịt, chỉ híp mắt vểnhtai ngây ngốc nghe Lục Kiến Tân nói chuyện, cũng là bộ dạng không biết chút gì.Lục Giam thì sao, hắn cũng lười nhìn, luôn chỉ có một gương mặt. Lâm Cẩn Dungcòn lại lúc nào cũng có bộ dạng biết vâng lời, Lâm Ngọc Trân có thể dễ dàngnhìn ra manh mối thì không ở đây, hắn không nhận ra được gì, liền đơn giản cúimắt, nhanh chóng suy tư.

Hóa ra là đòi tiền. Lục lão phu nhân gật gật đầu: “Tốtlắm, nên làm thế nào thì cứ làm như thế, các con tính xem cần bao nhiêu, ta sẽgọi Sa ma ma mang tiền đến, các con cứ tới lấy. Đây là đại sự, cũng là tạo phúccho tộc nhân, các con không làm thì thôi, nếu đã làm, thì phải làm tốt, đừngvội đánh mất thể diện nhà chúng ta.”

“Vâng, mẫu thân giáo huấn phải, con đều ghi tạc tronglòng.” Lục Kiến Tân vẻ mặt khó xử, do dự một lát, nói: “Con cũng muốn giao phócho xong việc tế điền, mọi người mới tiện trồng trọt, miễn cho lầm vụ mùa.Nhưng con và Tam đệ cũng không biết, nên phân chia thế nào, tính toán ra sao……”

Đây là muốn dựa theo di chúc của lão thái gia mà phânchia gia sản, trong phòng mọi người nhất thời đều lên tinh thần. Dù sao đã sớmphân chia xong xuôi, không bằng như ý bọn họ, có lẽ còn có thể được thêm vàiphần tình cảm. Lục lão phu nhân nhìn một vòng trên mặt mọi người, nhẹ nhàng thởdài: “Sớm hay muộn đều phải như vậy, nếu đã thế, thì thỉnh nhóm tộc lão lạiđây, phân chia rõ ràng đi.”

Lục Kiến Tân tiếp lời: “Nhóm tộc lão đều còn ở trongphủ, cũng không có gì phiền toái, chính là đến lúc đó mẫu thân có tinh thần điqua nhìn một chút không?”

“Có cái gì đẹp mặt chứ?” Lục lão phu nhân thản nhiênnói: “Ta cũng không có tinh thần, tóm lại là hy vọng vài người các con hoanhoan hỉ hỉ, chớ tổn thương hòa khí là được rồi.” Mặc dù là hiểu được sớm haymuộn sẽ có ngày này, nhưng nghe và thật sự nhìn thấy, thủy chung là hai việckhác nhau, bảo bà cao hứng sao nổi.

Lục Kiến Trung gặp biến không sợ hãi, im lặng theo mọingười đến trước mặt Lục lão ông tẫn hiếu, thừa dịp không ai chú ý, liền bìnhtĩnh phân phó Lục Kinh: “Mềm mỏng không bằng bạo lực, mang Phạm Bao ra, chờhiệu lệnh của ta lập tức đẩy người ra, hôm nay phải giải quyết hắn cho xong.”

Lục Kinh gật đầu đi an bài. Lục Kiến Trung trầm trọngnhìn qua mọi người, thấy đích tôn, Tam phòng đang chuyên tâm làm chuyện củamình, cũng không thèm liếc mắt một cái về bên này, cũng không thấy thiếu mộtai, liền thả lỏng tâm tư. Trong lòng kiên định hơn, lại mang theo vài phần hưngphấn chờ mong.

Nhóm tộc lão ăn uống no đủ, được thỉnh đến chính viện,mắt thấy các quản sự Lục gia lưu loát chuẩn bị sổ sách điền sản phòng khế đểbọn họ giám sát việc phân chia. Từng khoản đều rõ ràng, không có gì phải nhiềulời, trong nháy mắt một đống sổ sách điền sản phòng khế liền dựa theo phân phócủa Lục lão ông phân chia thành 3 phần.

Lão tổ công nói: “Mỗi người các con nhận một phần,bình an giao hàng. Phân sản chứ không phân gia, đây là nguyện vọng của phụ thâncác con, muốn các con hòa hòa khí khí, hiếu thuận tý phụng mẫu thân bảo dưỡngtuổi thọ, mới là mỹ sự nhân gian.”

Lục Kiến Tân dẫn huynh đệ chất nhi hành lễ đa tạ vàivị tộc lão, rồi dẫn đầu chọn phần của mình, xem qua rồi cũng không dị nghị, rớthai giọt lệ thương tâm, hô gọi phụ thân, xoay người lui xuống.

Kế tiếp là Lục Kiến Trung, Lục Kiến Trung chậm rãi cầmphần của hắn lên, nhìn một lát, buông phòng khế, lại cầm lên một quyển sổ sáchxem nửa ngày, rồi nhíu mày nói: “Chỗ này không thích hợp a……”

Mọi người đã sớm ngại hắn tay chân chậm chạp, xem tráixem phải, chẳng lẽ còn có thể thấy được hoa nở trong đó, không có đống vàng bạcnào sao? Đang ngại phiền, chợt nghe hắn đột nhiên nói một câu như vậy, vì thếtập thể đều hưng phấn.

Nhóm tộc lão trao đổi ánh mắt, cười mà không nói.

Lục Kiến Tân tay vuốt chòm râu mị mắt, chỉ trầm mặc.

Người tức tối nhất là Lục Kiến Lập. Phần của hắn cònchưa được cầm vào tay, mắt thấy lập tức sẽ đạt được, lại bị Lục Kiến Trungngang trời cãi cọ, thực tại sợ hãi sẽ bị đâm ngang, liền mất hứng nói: “Nhị ca,có cái gì không thích hợp chứ? Đây là phần phụ thân đã phân chia xong xuôi, cũngđược các vị tộc lão dòng họ giám sát……”

Lục Kiến Trung cười nói: “Tam đệ đừng vội, ta khôngphải nói chỗ này không đúng. Ta là nói, sổ sách này có vấn đề……”

Lục Kiến Lập mất hứng, cũng không biết nói gì, liềnđem ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Kiến Tân. Lục Kiến Tân uy nghiêm nói: “Nhị đệ,thời điểm phân chia lúc trước thì đệ không nói, lúc này mới bảo là không đúng,đến tột cùng đệ muốn làm cái gì? Dứt khoát đi, đều là người trong nhà, không cógì khó nói cả.”

Lục Kiến Trung giương mắt nhìn hắn cười: “Đại ca, kỳthật là có chuyện quan trọng, đã sớm muốn làm, nhưng huynh và Nhị chất nhikhông có ở nhà, Đại tẩu kiên quyết không cho phép, cho nên vẫn kéo dài tới ngàyhôm nay. Thừa dịp lúc này tộc lão có mặt ở đây, liền xử lý đi.” Cũng không chongười khác có cơ hội phản đối, trực tiếp vỗ tay, Lục Kinh lập tức liền mangtheo hai người đẩy Phạm Bao bị trói gô đi vào.

Phạm Bao tóc có chút tán loạn, quần áo xộc xệch, vẻmặt phẫn nộ, nhìn qua có chút chật vật, cho thấy vừa rồi đã giãy giụa. Tộc lãoLục thị thường lui tới cùng Phạm Bao giao tế không ít, chợt nhìn thấy bộ dạngnày của hắn, đều có chút kỳ quái, khe khẽ nói nhỏ hai câu, lão tổ công lêntiếng hỏi: “Đây không phải Phạm đại quản sự sao? Tại sao lại thành thế này?”

“Lão gia tử……” Phạm Bao mới mở miệng, Lục Kiến Trungliền chỉ định hắn, lớn tiếng nói: “Để cho các vị dòng họ chê cười, đây là Phạmđại quản sự đứng ở trước mặt các vị, uổng công phụ thân ta vẫn nể trọng thâncận hắn như con cháu trong nhà, coi hắn là phụ tá đắc lực, kết quả hắn lại làtiểu nhân vong ân phụ nghĩa. Những năm gần đây, hắn dựa vào sự tín nhiệm củaphụ thân ta, kéo bè kéo cánh, làm giả sổ sách, tham ô mưu lợi riêng, không biếtđã chiếm bao nhiêu tiền bạc.” Rồi rất có khí thế ném quyển sổ sách kia vào mặtPhạm Bao, mắng: “Phạm Bao, chứng cớ vô cùng xác thực, nếu ngươi ngoan ngoãnnhận tội, ta còn có thể khuyên Đại lão gia nể mặt lão thái gia, sẽ bảo toàn thểdiện cho ngươi, tha cho ngươi một con đường sống, nếu không, đừng trách takhông buông tha tiểu nhân xấu xa như ngươi, truy cứu quan phủ.”

Lục Kiến Tân lạnh nhạt ngồi đó, vẫn mị mắt trầm mặckhông nói.

Lục Kiến Lập khẩn trương: “Sẽ không, Phạm quản sựkhông phải người như vậy, Nhị ca nhất định nghĩ sai rồi.”

Lục Kiến Trung hơi hơi cười lạnh, thở dài nói: “Tam đệa, mọi người đều hiểu được đệ là người thành thật, cho nên tiểu nhân luôn rấtdễ lừa gạt đệ. Đệ bị hắn lừa gạt mà…… Ta đã sớm hiểu được hắn làm chuyện tốtnày, nhưng vì lão phụ thân, vẫn ẩn nhẫn không mở miệng……” Nói tới đây, hắn rớtra hai giọt lệ, đầy cõi lòng thương tâm: “Phụ thân bệnh nặng, người lại cực kỳtin cậy Phạm Bao, ta cuối cùng vẫn không thể kích thích người……”

Vài tộc lão trao đổi ý kiến, quyết định chỉ xem diễn,không lên tiếng.

Lục Kiến Trung quay đầu nhìn Lục Kiến Tân, vạn phầnthành khẩn: “Đại ca, huynh nói gì đi?”

Lục Kiến Tân lúc này mới làm ra vẻ kinh ngạc: “Nhị đệhỏi ta?”

Lục Kiến Trung có chút tức giận: “Tiểu đệ tất nhiên làhỏi Đại ca rồi. Huynh là Đại ca, chuyện này còn cần huynh làm chủ mà.”

Lục Kiến Tân gật gật đầu, hỏi Phạm Bao: “Thời điểm lãothái gia còn sống luôn chú trọng phải khiến người ta phục. Ngươi có lời gì muốnnói, thì cứ việc nói ra, ta sẽ không oan uổng ngươi.”

Phạm Bao ngang nhiên đứng dậy: “Trên có trời cao, dướicó nhật nguyệt, ai mới là kẻ tiểu nhân giả nhân giả nghĩa đây. Đại lão gia, tamuốn cáo trạng Nhị lão gia bất hiếu, bất nhân bất nghĩa làm giả sổ sách, là dochính hắn làm.”