Thế Hôn

Chương 369: Hãn khí



Mắt thấy Lục lão thái gia tắt thở, Lục lão phu nhânmột tay bắt lấy áo, hai mắt trợn ngược lên, thân mình thẳng tắp ngã xuống, nhấtthời lại là một mảnh người ngã ngựa đổ.

May mắn còn có đại phu ở một bên, lập tức châm cứu,cũng là miệng không thể nói, chỉ có thể rơi lệ. Lục Kiến Trung quyết định thậtnhanh, chỉ huy Phạm Bao: “Lập tức đi ra ngoài an bài nhân thủ chế tạo gấp gáptang phục, dựng linh đường, trướng mạn nào cần thay đổi thì phải đổi, trời sángliền xuất môn báo tang, Đại lão gia cùng Nhị gia nơi đó, phải cố gắng đến trạmdịch, kịch liệt báo tang.”

Mặc dù là biết được Lục Kiến Trung muốn mình rời khỏiđây, nhưng làm đại quản sự, cũng là chức trách, không có biện pháp có thể từchối. Phạm Bao sầu muộn nhìn Lục Kiến Lập một bên khóc muốn sống muốn chết,luôn mồm nói mình bất hiếu, vừa lo lắng nhìn gương mặt Lâm Cẩn Dung không chútthay đổi, cúi đầu rời đi.

Lục Kiến Trung thấy hắn đi, thanh thanh cổ họng, trướcnghẹn ngào hai tiếng, rồi nói: “Hiện tại Đại ca không ở nhà, mẫu thân bị bệnh,chỉ có mình ta làm trụ cột.”

Trong phòng tiếng khóc nhất thời thấp xuống, Lục KiếnTrung chỉ vào Lục Kinh: “Ca ca và các đệ đệ của con cũng không ở đây, việc vặtbên ngoài chỉ có dựa vào con thôi.”

Lục Kinh vội đáp ứng: “Vâng.”

Lục Kiến Trung lại chỉ vào Tống thị: “Đại tẩu thân thểkhông tốt, nàng cũng không được nhàn hạ, phải giúp đỡ Đại tẩu chưởng quản nộiviện.” Quay đầu lại nhìn Khang Thị: “Còn có con, Tam Lang tức, việc con phảilàm chính là quản tốt việc trong tay, quản hảo thủ bên dưới, chiếu cố lão tháithái, chiếu cố ẩm thực của toàn gia, chiếu cố Đại tẩu con, chiếu cố tiểu hàitử, xảy ra vấn đề gì thì sẽ truy cứu trách nhiệm từ con.”

Khang Thị nhanh đứng dậy đáp ứng.

Lục Kiến Trung mới lại nhìn về phía Lâm Ngọc Trân:“Đại tẩu, cố nhiên thương tâm, nhưng vẫn nên cố gắng hoàn thành hậu sự cho phụthân, làm phiền tẩu……”

Lâm Ngọc Trân đem khăn tay lau lệ, thanh âm nghẹn ngàonói: “Không cần đệ phân phó ta, ta tự hiểu được nên làm thế nào.”

Lục Kiến Trung bị mất mặt, nhưng cũng chưa nói cái gì,chỉ phân phó Lâm Cẩn Dung: “Nhị lang tức, con vừa mới về nhà, ngay cả ngủ ngonmột giấc cũng chưa được hưởng, theo lý nên cho con nghỉ ngơi một chút mới đủnhân tình. Nhưng trong lúc này, cũng đành phải vất vả con. Còn làm phiền conchiếu cố lão thái thái, chuyện này vô cùng trọng yếu, là đại hiếu đạo, nhữngngười khác làm ta cũng không yên tâm, chỉ có con mới có thể làm tốt.”

Buổi nói chuyện này xem như quang minh chính đại đáLâm Cẩn Dung ra khỏi phạm vi gia sự, các việc tang sự hậu sự đều không liênquan đến nàng. Lâm Ngọc Trân giận dữ, dựa vào cái gì Khang Thị thì có thể quảnnhiều việc mấu chốt, mà Lâm Cẩn Dung thì núp ở phía sau hầu hạ Lục lão phu nhânđây? Đáng tiếc Lục Kiến Trung chiếm ưu thế, chiếm hai chữ hiếu đạo, dù thế nàocũng vô pháp phản bác, cũng không thể nói Lâm Cẩn Dung không nên hầu hạ lãothái thái mà nên cầm quyền quản sự được?

Lâm Cẩn Dung sớm đã đoán trước, loại chuyện này, nămđó nàng có thể làm, hiện tại cũng có thể làm, không chỉ như thế, có thể làm còncó rất nhiều. Lập tức sảng khoái nhanh đáp ứng: “Nhị thúc phụ sao lại nói vậy,chiếu cố trưởng bối, vốn chính là bổn phận của chất tức. Tại sao nói làm phiềnhay không làm phiền đây? Có phải Nhị thúc phụ không coi ta là người Lục gia,cho nên mới khách khí như vậy chăng?”

Còn có thể nói móc đây. Lục Kiến Trung theo thói quenđịnh bày ra khuôn mặt tươi cười trung hậu, khóe môi hơi nhếch lên, lại nghĩ tớilúc này không thể cười, nhanh chóng thu về, nói: “Ta không có ý vậy.”

Lâm Cẩn Dung một quyền đánh vào bông, đơn giản quayđầu tránh ra.

Lục Kiến Trung tiến lên an ủi Lục Kiến Lập khóc lớnkhông ngừng, lại vẫn đang tự trách thê lương bi ai: “Tam đệ, chớ khóc, khôngtrách đệ.” Nói xong nước mắt chảy đầy mặt, nghẹn ngào nói: “Chuyện chuẩn bị đồtang, còn phải nhờ đệ cùng Tam đệ muội.”

Lục Kiến Lập khóc càng dữ. Đồ thị mềm mại sâu kín nóimột câu: “Nhị bá khách khí cái gì? Đây là bổn phận, là chuyện của mọi người,cũng không phải là chuyện của một mình huynh, nói cái gì làm phiền hay khônglàm phiền?” Nàng bất mãn đã lâu, thấy Lục Kiến Trung nghiễm nhiên biểu lộ bộdạng trưởng tử, thật sự không thuận mắt, thấy Lâm Cẩn Dung đâm Lục Kiến Trungmột câu, cũng nhịn không được muốn học theo.

Lục Kiến Trung lại bị nói móc, nhưng cũng bất kể thếnào, xoay người chỉ huy người dùng nhuyễn kiệu nâng Lục lão phu nhân về VinhCảnh cư. Đợi đến khi an trí Lục lão phu nhân nằm xuống nghỉ, Lâm Cẩn Dung đơngiản sai người thu thập Nghị lang ở sương phòng phía bên trái trong Vinh Cảnhcư, thuận tiện cũng làm chỗ để nàng nghỉ tạm. Bệnh của Lục lão phu nhân, trongVinh Cảnh cư chính là Sa ma ma định đoạt, có tình phân lúc trước, Sa ma ma tấtnhiên là khuynh lực duy trì nàng, đem sương phòng bên trái bố trí thư thư phụcphục.

Lúc hừng đông, mưa nhỏ, lạnh đến thấu xương.

Lục lão phu nhân chảy lệ ngủ say, Sa ma ma liền thúcgiục Lâm Cẩn Dung: “Nhị thiếu phu nhân đi nghỉ chút đi, nơi này có lão nô trôngchừng rồi, có người đến liền tới gọi người.”

Lâm Cẩn Dung cũng không cùng bà khách khí, lại càngkhông lo lắng bà sẽ đùa giỡn gì, liền trở về sương phòng ngã vào trên giường,gọi Anh Đào tới hỏi: “Nói thế nào?”

Anh Đào đáp: “Đại quản sự nói, lão thái gia có an bàihậu sự, thỉnh thiếu phu nhân gặp hắn một lần, hắn có chuyện quan trọng cần nóivới thiếu phu nhân.”

Lâm Cẩn Dung trầm ngâm một lát, nói: “Lúc này bênngoài đang làm cái gì?”

Anh Đào cũng đã hỏi thăm rành mạch chuyện bên ngoài,lập tức tiếp lời: “Lúc này ở tiểu liễm.”

Lâm Cẩn Dung lại cố gắng đứng lên, nhanh chóng đi tìmLâm Ngọc Trân.

Tụ Hiền các, tiểu liễm vừa lập xong, cả phòng là tiếngkhóc rống. Lâm Ngọc Trân đang cầm khăn tay bụm mặt, khóc lóc đứt hơi, chợt bịngười phía sau kéo vạt áo, không khỏi giận dữ: “Làm gì vậy?”

Tống thị lập tức ngẩng đầu lên ánh mắt sáng ngời nhìnqua. Lâm Cẩn Dung thần sắc lạnh nhạt dán tại bên tai Lâm Ngọc Trân thấp giọngnói: “Có chuyện quan trọng.”

Lâm Ngọc Trân lập tức dừng khóc, hồ nghi nhìn nàng.

Lâm Cẩn Dung nói: “Phạm Đại quản sự có việc muốn nóivới người, sự tình liên quan đến hậu sự của lão thái gia, cầu người an bài gặphắn một lát, nếu để muộn chỉ sợ sẽ không kịp.” Một cây làm chẳng nên non, côchưởng nan minh (một bàn tay không vỗ ra tiếng), thoáinhượng một chút không tổn hại gì. Nàng cố ý nói nguy cấp một chút, muốn kíchphát cỗ hàn khí trên người Lâm Ngọc Trân, điêu ngoa thì thế nào? Không phân rõphải trái thì sao? Cũng chỉ có như vậy, mới có thể địch nổi với Nhị phòng.

Lâm Ngọc Trân quả nhiên đả khởi tinh thần, hung tợnhướng tới Tống thị trừng mắt trở về. Tống thị bị bộ dạng hung thần ác sát củanàng dọa sợ tới mức ngẩn ra, lập tức lại cúi đôi mắt.

Lâm Ngọc Trân đứng dậy, không giải thích nửa câu, đượcLâm Cẩn Dung nâng đỡ đi ra bên ngoài. Tống thị ngẩng đầu lên, hung tợn nhìnchằm chằm bóng dáng cô chất nàng, quay đầu lại chạm phải ánh mắt Đồ thị, liềnlập tức thay đổi vẻ mặt thích hợp, đem khăn tay lau ở khóe mắt, ai thán nói:“Tam đệ muội, muội đi khuyên nhủ Tam thúc đi! Muội xem hắn vừa mới khóc ngất đirồi, nói đến nói đi, cũng không thể để hắn như thế.”

Đồ thị trong lòng vẫn suy nghĩ, nghe Tống thị nói nhưthế liền thu hồi ánh mắt hướng tới bên kia nhìn qua, quả nhiên thấy Lục KiếnLập ở đó khóc cơ hồ ngất đi, chỉ đành buông tâm tư, đi qua an ủi Lục Kiến Lập.

Tống thị quay đầu liền phân phó người: “Nhanh đi theodõi.” Vừa nói, vừa ra hiệu với Lục Kiến Trung.

Lại nói Phạm Bao hối hả nửa ngày, vẫn không thấy LâmCẩn Dung sai người đến gọi hắn, trong lòng khó tránh khỏi lo sợ, khó khăn lắmmới đợi đến khi một thủ hạ thân tín lại đây kể lại rõ ràng việc phân công củanhóm chủ tử cho hắn nghe. Phạm Bao mới nghe xong, cổ họng xoang mũi đều trở nênđau nhức. Vốn loại sự tình này, hắn là đại tổng quản dù thế nào cũng nên ở mộtbên dự thính, sau đó lại thông qua hắn truyền lệnh xuống cho các quản sự bêndưới mới đúng. Nhưng Lục Kiến Trung chỉ phân phó hắn nhanh đi ra ngoài an bàiviệc vặt, sau đó cũng không sai người tới gọi hắn về. Hiện tại các quản sự phíadưới đều biết việc phân công, hắn còn không biết, điều này chứng tỏ cái gì đây?

Phạm Bao ngửi thấy hương vị bất thường — hắn đã khôngcòn là đại tổng quản nữa, mặc dù có vẻ vẫn đứng hàng đầu, ở trong mắt Nhị phòngLục gia hắn không còn là cái gì nữa rồi. Hắn vô cùng lo lắng chờ đợi Lâm CẩnDung, nhịn không được miên man suy nghĩ, chẳng lẽ là tiểu nha hoàn Anh Đào kianói không rõ ràng sao? Nếu quả thực như thế, vậy đó là số mạng rồi. Đang lúcthẫn thờ bất an, chỉ thấy Phương Trúc lại đây nói: “Đại tổng quản, Đại phu nhâncó việc muốn hỏi ngươi, mời ngươi tới phòng khách nghị sự.”

Phạm Bao lập tức đả khởi tinh thần, Lâm Cẩn Dung hiệntại không phải là đương gia phu nhân, muốn gặp hắn, một quản sự bên ngoài, tấtnhiên là ngôn bất chính danh bất thuận, đương nhiên phải mượn lực Lâm Ngọc Trângọi hắn mới đúng. Vì thế công đạo hai câu với thủ hạ thân tín, vội vàng hướngtới phòng khách. Mới được vài chục bước, đã bị hai quản sự bên người của LụcKiến Trung ngăn lại: “Phạm Đại quản sự, Nhị lão gia mời ngươi đi qua mộtchuyến.”

Phạm Bao theo bản năng cảm thấy không ổn, cười làmlành nói: “Đại phu nhân có việc tìm ta, ta đến chỗ Đại phu nhân trước rồi sẽđến sau.”

Hai người kia mặt không chút thay đổi nói: “Nói chúngta phải đưa người tới ngay, Đại quản sự có nguyện ý đi hay không, thỉnh tự mìnhsuy nghĩ.”

Phạm Bao trầm mặc một lát, nói: “Ta nên đến chỗ Đạiphu nhân trước. Nghĩ đến Nhị lão gia cũng sẽ không trách ta vô lễ.” Tuy là LụcKiến Tân chưa từng trở về nhà, dựa theo thứ tự, Lục Kiến Trung vẫn ở dưới LâmNgọc Trân, phân biệt già trẻ lớn bé không thể loạn, hắn lượng định Lục KiếnTrung cho dù có kỹ xảo gì, cũng không dám tại đây trước mặt nhiều người pháttác hắn, trừ phi là không cần thanh danh nữa. Mà hắn thì sao, nhất định khôngthể về phe của Nhị phòng, sớm muộn gì cũng đều phải xé rách mặt, không cần ủykhuất chính mình như vậy.

Hai người kia liếc nhau, một trái một phải tiến đến:“Đại quản sự! Ngươi không cần……”

“Phạm Đại quản sự? Sao ngươi còn ở nơi này? Đại phunhân bảo lão thân đến xem, đến tột cùng ngươi bận việc gì mà nửa ngày cũngkhông thấy đến?” Phương ma ma bước nhanh đi tới, vẻ mặt phẫn nộ: “Chẳng lẽngươi không đem Đại phu nhân để vào mắt sao?”

Phạm Bao trong lòng nhất thời buông lỏng, “A” mộttiếng, nói: “Ta đang muốn đi đây, nhưng có người nói là Nhị lão gia cũng tìmta.”

Hai người kia cũng cười nói: “Ma ma, làm phiền ngươiđi nói với Đại phu nhân một tiếng, Nhị lão gia có việc gấp muốn hỏi đại quảnsự, sự tình liên quan đến hậu sự của lão thái gia, thỉnh Đại phu nhân nhườngcho……”

Phương ma ma chống thắt lưng cười lạnh, nửa điểm khôngbuông tha: “Phi! Hai hầu tử nhãi con! Nhị lão gia quan tâm hậu sự của lão tháigia, Đại phu nhân sẽ không quan tâm sao? Nhị lão gia hỏi về hậu sự của lão tháigia, Đại phu nhân không có quyền hỏi sao? Không nói đến mọi việc đều có thứ tựtrước và sau, dù thế nào cũng phải dựa theo tôn ti già trẻ lớn bé, làm sao cóchỗ cho hai nô tài nhỏ bé các ngươi xen miệng vào? Làm gì vậy? Khiến người chêcười rồi! Cho dù là Nhị lão gia ở trong này, cũng sẽ không nói ra lời vô lễ nhưthế!” Lần này nàng đã chuẩn bị mà đến, lão thái gia đã chết, Lục lão phu nhânhôn mê bất tỉnh, Lâm Ngọc Trân phải làm chuyện gì cũng sẽ không chọc đến LụcKiến Tân cùng Lục Giam, nếu không mạnh tay một chút, sợ là xương cốt cũng sẽ bịđánh gãy hóa thành bột a.