Thế Hôn

Chương 366: Trân bảo



Trong chốc lát dùng cơm xong, mọi người theo thứ tựđứng dậy đến phòng Lục lão ông.

Nhưng thấy ba người Lục Kiến Trung, Lục Kiến Lập, LụcKinh đã sớm ăn xong, tất cả đều vây quanh ở bên người Lục lão ông, hoặc ngồihoặc đứng, sắc mặt nghiêm túc, lặng yên không một tiếng động.

Lục lão phu nhân vội nhỏ giọng nói: “Như thế nào rồi?”

Lục Kiến Lập nhanh tiến lên từng bước đỡ lão nương,thấp giọng nói: “Phụ thân đang ngủ.” Vốn bọn họ ăn xong đã tới đây, chỉ thấytay Lục lão ông ôm quanh Nghị lang, tằng tổ phụ và tằng tổ tôn đều ngủ say liềnkhông dám phát ra tiếng, chỉ đứng ở một bên.

Lục lão phu nhân thở dài, quay đầu nói với Lâm CẩnDung: “Vốn thấy tổ phụ con hôm nay có tinh thần, đại để là muốn cùng con nóinhiều chuyện, nghe con kể về chuyện trong kinh, nhưng nhìn bộ dáng này, vẫn làchống đỡ không được. Tản đi thôi.”

Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Con ôm hài tử trở về, đỡcho lúc hắn tỉnh khóc nháo, ầm ỹ tằng tổ phụ hắn.”

Lục lão phu nhân nói: “Cũng tốt, ngày mai tổ phụ condậy thì lại ôm hắn tới đây.”

Lâm Cẩn Dung đáp ứng, vững bước tiến lên, Lục Kiến Lậpvừa vặn đứng ở một bên, thấy thế vươn tay đi ôm Nghị Lang, cũng là có ý tứ muốnthân thiết gần gũi. Ai ngờ mới bế lên, Nghị Lang liền lặng lẽ mở mắt, nhìnquanh trái phải, không thấy được người quen thuộc, “Oa” một tiếng liền khóclên.

Lục Kiến Lập rất xấu hổ, muốn dỗ hắn, lại sợ ầm ỹ Lụclão thái gia, không dỗ hắn, cũng sẽ ầm ỹ Lục lão thái gia, trong hai cái khónày chỉ có thể nhanh chóng đưa cho Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung mới vuốt ve NghịLang, Lục lão ông liền tỉnh lại: “Làm gì vậy?”

Lão thái thái vội ôn nhu nói: “Là Nghị Lang khóc, hắntỉnh rồi.” Lời còn chưa dứt, Lục lão ông liền phát ra một trận ho khan kịchliệt. Mọi người chạy nhanh tiến lên, xoa lưng vuốt ngực, rót nước.

Lâm Cẩn Dung ra hiệu cho Đậu Nhi, bao nhanh chăn phủtrên người Nghị Lang, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, xoay người đi ra ngoài.

Lục lão ông một tay túm áo, một tay chỉ vào bóng dángmẫu tử nàng, Tống thị ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Cẩn Dung, trước khi Lục lão phunhân mở miệng liền cất tiếng nói: “Nhị lang tức, lão thái gia bảo con để NghịLang lưu lại, hắn không sợ ầm ỹ.” Lời còn chưa dứt, đã nhận được ánh mắt tándương của Lục lão ông.

Lâm Cẩn Dung liền dỗ Nghị Lang đi tới, Nghị Lang khôngđược ngủ đủ, bắt đầu nổi nóng, khóc lóc không ngớt, thanh âm vừa vang vừa rõ,rơi vào trong tai mọi người đúng là tư vị nói không nên lời.

Lục lão ông khó khăn ngừng ho khan, cố gắng tươi cười,ý bảo Lâm Cẩn Dung đem hài tử đưa qua, Nghị Lang hai mắt đẫm lệ chống lại gươngmặt già nua hoàn toàn xa lạ này, vừa mới ngừng khóc nháo lập tức lại thăng cấp,gào khóc chết sống không chịu rời khỏi ôm ấp của Lâm Cẩn Dung, khóc lóc khiếnLục lão phu nhân đều có chút biến sắc, mấy người Tống thị khẽ nhếch khóe môi,đứng dậy lui qua một bên, đứng ở một góc.

Mọi người luôn thích dỗ tiểu hài tử chưa thay răng nóilời cát tường, đồng thời cũng không thích nhìn thấy hài tử khóc lóc kêu gào,đặc biệt là bệnh nhân cùng lão nhân, giống như khóc lóc là điềm xấu vậy. LụcKiến Lập trong mắt lộ ra vài phần lo âu, ngốc nói: “Hài tử này cũng giống Nhịlang ngày bé, không ngủ đủ sẽ khóc nháo.”

Lục lão ông cũng không để ý, mỉm cười, nhéo nhéo mặtNghị Lang, nói: “Thanh âm đủ vang!” Liền không hề cưỡng cầu, chỉ lệnh Lâm CẩnDung ôm gần một chút, quả nhiên Nghị Lang thấy hắn không bế mình, liền ở tronglòng Lâm Cẩn Dung an tĩnh lại, ngược lại mở to một đôi ánh mắt đen láy tò mòđánh giá chung quanh.

“Xem, ngoan rồi này.” Lục lão ông thở hổn hển chỉ vàogối đầu của mình, Lục lão phu nhân vội vươn tay thò vào lấy ra một cái hộp nhỏ,Lục lão ông ý bảo bà mở ra, run run chỉ về phía Nghị Lang: “Tằng tổ phụ tặng lễgặp mặt.”

Lâm Cẩn Dung không kịp thấy rõ ràng bên trong là cáigì, liền ôm Nghị Lang dập đầu trước Lục lão ông, đa tạ Lục lão ông. Đợi đến khiđứng lên, Lục lão phu nhân dĩ nhiên đã cầm hộp tới, bên trong chính là ngọc bộibuộc quanh thắt lưng hình cánh hoa sen, phía dưới còn nhét theo giấy, phía trêncòn viết một chữ “Sâm”.

Ngón tay Lục lão ông nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhỏnhắn của Nghị Lang, thấp giọng nói: “Sâm, chính là trân bảo.” Cũng là banthưởng đại danh.

Lâm Cẩn Dung nhanh chóng bế Nghị Lang dập đầu: “Tạ tổphụ ban thưởng tên.”

Lục lão ông mỉm cười, vẻ như mệt mỏi, nửa khép mắtnói: “Đi đi, giáo dưỡng thật tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của ta.”

Lục lão phu nhân nghe lời này, dường như có chút ý tứcông đạo di ngôn, nhất thời trong lòng thê lương, thấp giọng nói: “Nếu chàngthích, hài tử cũng đã tỉnh lại, không ngại để hắn bồi bên cạnh?”

Lục lão ông nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, ta mệt mỏi, hắncũng mệt mỏi, còn nhỏ đã đi xa như thế, không dễ dàng.” Mặt sau một câu khôngdễ dàng, thật giống như nói mê vậy.

Lục lão phu nhân liền cúi mắt, trầm mặc một lát, thấpgiọng nói: “Đều tan đi.”

Lục Kinh cùng Lục Kiến Trung liếc nhau, cùng kêu lên:“Tối nay vẫn để con ở trong này chăm sóc tổ phụ/phụ thân đi.” Lục Kiến Lập nghevậy, môi giật giật, dường như muốn nói cái gì, chung quy lại không thể thốt ra,chỉ cúi mắt đứng ở một bên. Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị trên mặt lộ ra vài phầnkhông cho là đúng, vừa nâng mắt lên, lại rụt trở về.

Lâm Cẩn Dung nhìn tình hình này, đoán mấy ngày nay đạikhái hai người bọn họ vẫn đều canh giữ bên cạnh Lục lão thái gia, viện đủ loạilý do, vẫn đều tranh nhau thủ hộ, thậm chí khiến cho Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thịbất mãn, nhưng các nàng là nữ nhân, không tiện ở lại, ban đêm chăm sóc cũngkhông tiện, người duy nhất có thể tranh thủ là Lục Kiến Lập lại người tính tìnhyếu đuối, vừa thấy có người muốn tranh, liền tình nguyện buông tay.

Chỉ nghe Lục lão phu nhân nói: “Đều đi ngủ đi, tối nayđể ta.” Mới nói câu này, trong phòng một loạt người liền quỳ xuống, mở miệngđều nói mình bất hiếu, sao có thể để lão thái thái thủ hộ Lục lão ông? Lục lãophu nhân thở dài, chỉ đành nói: “Ta đây bồi hắn trong chốc lát. Các con thươnglượng xong thì để lại đây một người.”

Lục lão ông đột nhiên trợn mắt: “Lão Tam theo giúpta.”

Lục Kiến Lập lập tức nâng mắt lên nhìn Lục lão tháigia, ánh mắt phát sáng.

Lục Kiến Trung cùng Lục Kinh đều cúi mắt, im lặng mộtlát, Lục Kiến Trung tiến lên nghiêm túc dạy Lục Kiến Lập: “Phụ thân ban đêmkhông ngủ ngon, tay chân dễ bị mỏi. Giờ tý cho uống thuốc một lần, giờ dần cònuống một lần nữa, nếu là nghe thấy người thở dốc, thì nhanh gọi hắn tỉnh lại,rồi thỉnh đại phu……”

Lục Kiến Lập gật đầu giống như gà mổ thóc: “Vâng, tanhớ kỹ.”

Lục Kiến Trung nghiêm túc nói: “Đệ thuật lại một lầnnữa cho ta nghe.”

Lục Kiến Lập ngẩn ngơ, nhưng thật sự mở miệng thuậtlại một lần.

Lâm Cẩn Dung không khỏi hơi hơi nhíu mày, Lục Kiến Lậpcũng là lão nhân đã có tôn tử, Lục Kiến Trung vì biểu hiện nhà mình hiếu thuậnlàm hết phận sự, nhưng lại trước mặt nhiều tiểu bối đối xử với hắn như một tiểuhài tử thế này, thật sự hơi quá đáng.

Lục lão ông cũng là không rên một tiếng, chỉ nửa khépmắt, coi như đã ngủ rồi. Lâm Cẩn Dung nghiêng người, nhẹ nhàng vỗ lưng NghịLang, Nghị Lang ánh mắt dần dần trở nên mờ mịt, lại nằm yên trong lòng nàng ngủsay.

Lục Kiến Trung xuất ra uy phong của đương gia chủ sự,chỉ huy mọi người: “Đều tan đi.” Lại nhìn về phía Lục lão phu nhân, ôn nhu dỗnói: “Mẫu thân, con đưa người trở về? Thân thể của người vốn không tốt, muốnbồi phụ thân, lúc nào mà không được? Nếu người cố gắng quá lại mệt mỏi…… bảobọn tiểu bối sao có thể an tâm?”

Lục lão phu nhân suy nghĩ một lát, chạm vào tay Lụclão ông: “Ta đi về trước, ngày mai lại đây thăm chàng, nếu ta cũng bị bệnh,cũng không phải là lại ép buộc con cháu sau? Ta sẽ không để bọn họ thêm phiềntoái.”

Lục lão ông không hé răng, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Lụclão phu nhân một chút. Lục lão phu nhân thở dài, đứng dậy ra bên ngoài, nhưngcũng không cần Lục Kiến Trung đưa: “Con đã thức nhiều ngày, tối nay Tam đệ conchăm sóc phụ thân, con đi ngủ đi, chớ để mệt mà bị bệnh.”

Lục Kiến Trung vẫn kiên trì muốn đứa bà về Vinh Cảnhcư, hắn kiên trì, những người khác đều không thể rảnh rỗi, đều tỏ vẻ muốn đưaLục lão phu nhân trở về. Lục lão phu nhân chối từ, mọi người kiên quyết từchối, có vẻ ai không đưa, người về sẽ trở thành kẻ bất hiếu vậy. Lâm Ngọc Trâncực kỳ hận làm ra vẻ như thế, tiến lên nói: “Ta đưa mẫu thân trở về, các ngươiđều đi nghỉ ngơi, lúc này ta là người nhàn rỗi nhất.”

Mọi người đều nhất tề không nói gì. Lục lão phu nhântrầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Nếu Đại tức đã nhàn rỗi nhất, thì để con đưata trở về đi.”

Bà bà còn hầu hạ cụ bà bà, tiểu nhi tức như nàng đươngnhiên không thể phủi tay bỏ về, Lâm Cẩn Dung ý bảo Đậu Nhi tiếp nhận Nghị Lang:“Các ngươi đi về trước an trí, sau đó ta sẽ trở về.” Nói xong đi đến bên ngườiLục lão phu nhân đỡ bà, cười nói: “Ta cũng đưa tổ mẫu.”

Lục lão phu nhân thấy nàng, thần sắc hơi thay đổi, đốivới Lâm Ngọc Trân vẫn thản nhiên: “Đi thôi.”

Nhìn theo Lục lão thái thái ra cửa, Lục Kiến Trung mớihướng Tống thị gật đầu ý bảo, Tống thị liền lôi kéo Đồ thị, dẫn theo Khang Thịim ắng đi ra ngoài.

Lục Kiến Trung không rời đi, tự mình hầu hạ Lục lãoông uống thuốc xong một lần, lại đợi sau một lúc lâu, xác nhận Lục lão ông quảnhiên đang ngủ, mới ý bảo Lục Kiến Lập theo hắn ra gian bên ngoài, thấp giọngnói: “Cẩn thận một chút.” Lại xoa bóp quần áo của Lục Kiến Lập: “Thật là đơnbạc, sẽ bị đông lạnh mất.” Không đợi Lục Kiến Lập mở miệng, liền phân phó LụcKinh: “Đi lấy áo khoác da cáo trong phòng ta tới cho Tam thúc phụ con mặc.”

Lục Kinh lên tiếng, bước nhanh rời đi.

Lục Kiến Lập vội đáp: “Ta cũng có mà.”

Lục Kiến Trung đè lại bờ vai của hắn, thấp giọng nói:“Khách khí với ta làm cái gì, chúng ta là thân huynh đệ, khách khí với nhau sẽkhiến người ta thất vọng đau khổ. Là mới mà, ta còn chưa từng mặc qua, đệ cứcầm đi.”

Lục Kiến Lập môi giật giật, rặn ra một câu: “Đa tạ Nhịca.”

Lục Kiến Trung hòa ái cười: “Cảm tạ cái gì? Mấy ngàynay ta canh giữ ở bên người phụ thân, đột nhiên cảm thấy nhân sinh bất quá chỉlà như thế, từ trước ta ít quan tâm đến đệ. Chúng ta chỉ có 3 huynh đệ, Đại cahàng năm ở bên ngoài, hiện nay, đã là nhiều năm không gặp hắn, cũng không biếthắn thành bộ dáng gì nữa? Nhưng thật ra hai huynh đệ chúng ta, hằng ngày ở nhà,lại không thường xuyên ở cùng một chỗ uống rượu trò chuyện, không công lãng phírất nhiều thời gian.”

Lục Kiến Lập có chút cảm khái, thở dài một tiếng, cũngkhông nói gì nhiều, chỉ thấp giọng nói: “Nhị ca nhanh đi đi, đừng lại trì hoãnlâu.”

Lục Kiến Trung nhấc lên mành cửa nhìn Lục lão ông nằmtrên tháp, vỗ nhẹ đầu vai Lục Kiến Lập: “Có việc thì gọi ta.” Nói xong tự đi racửa phòng. Đi tới trước cửa, thấy trong rừng trúc có đèn đuốc hiện lên, rồi lạitắt đi, liền lạnh lùng cười, bước đi tiến vào trong rừng trúc.