Thế Hôn

Chương 356: Tháng bảy



Lâm Ngọc Trân một hơi gửi đi ba phong thư, nghĩ LâmCẩn Dung dù thế nào cũng sẽ trở lại, vì thế ánh mắt nhìn về phía Tống thị bàtức cũng không giống như trước. Tống thị rất nhanh liền chú ý tới biến hóa này,đợi đến khi biết việc nàng làm thì không khỏi cười đau cả bụng.

Lã thị đang mang thai ngồi ở một bên, thật cẩn thậnhỏi: “Bà bà cười cái gì vây? Lúc này không nên để nữ nhân kia trở về, nếu nàngtrở về, thật sự là khó giải quyết.” Hiện nay cả nhà đều đang đem hết toàn lực,muốn từ chỗ Lục lão ông cứu vãn hình tượng thất bại những lần trước, Lâm NgọcTrân bên kia kế tiếp bại lui, lộ ra đều là xuẩn ngốc cùng không buông tha ngườikhác, nếu Lâm Cẩn Dung đột nhiên trở về, ai nói được sẽ phát sinh biến hóa gìđây?

Tống thị cười nói: “Con thì hiểu cái gì? Hiềm khíchnhất định sẽ xảy ra, Lâm Cẩn Dung căn bản sẽ không trở về, còn có thể oán hậncô cô nàng! Ai bảo nàng bị ép buộc.” Thật sự là ngu xuẩn mới về nhà. Đúng làkhông phải thân sinh, nếu là nàng, sao có thể khiến độc đinh ăn đau khổ này?Đừng vội nói tới Lục lão ông chưa từng mở miệng lên tiếng, ngay cả lên tiếng, nàngcũng chỉ có thể kéo dài thời gian thôi. Bà tức như vậy, mẫu tử như vậy, muốnkhông sinh hiềm khích cũng khó a. Huống chi, lúc này chỉ sợ vợ chồng son bênkia trong lúc đó cũng xuất hiện mâu thuẫn đi? Nàng đã làm mẫu thân, đương nhiênbiết không có người nào nguyện ý ép buộc nhi tử mới sinh, nhưng nàng cũng biếttính tình của Lục Giam, tất nhiên là muốn làm tròn hiếu đạo.

Nếu Lâm Cẩn Dung về, trong lòng khó tránh khỏi oán hậnLâm Ngọc Trân, trên đường còn phải mạo hiểm phiêu lưu, nếu hài tử xảy ra chuyệngì, sẽ oán hận Lục Giam; Còn nếu Lâm Cẩn Dung không về, dù thế nào cũng sẽ bịngười ta nói là bất hiếu, Lâm Ngọc Trân sẽ sinh oán hận, chỉ sợ Lục Giam cũngngại nàng không hiểu chuyện, là bất hiếu. Chọn lựa thế nào đều khó a. Lâm NgọcTrân đây là bản thân ép buộc chính mình a. Đúng là tầm nhìn hạn hẹp!

Lã thị suy nghĩ một hồi, xem như đã nghĩ cẩn thận, nhẹgiọng nói: “Xứng đáng a!” Trong lòng nhớ tới nhi tử đẻ non kia của mình, khôngkhỏi đôi mắt lại đỏ, hung tợn nói: “Người như thế, nên bị báo ứng.”

Tống thị biết nàng chỉ cái gì, ánh mắt dừng lại trênbụng nàng, lạnh lùng thốt: “Sự tình như thế đừng để xảy ra lần thứ hai. Con nênphân rõ chủ yếu và thứ yếu, chớ ép buộc, bằng không……”

Lã thị vội đáp: “Nhi tức đã biết.”

Tống thị trầm ngâm một lát, thấp giọng phân phó: “Thờiđiểm nhàn rỗi thì nên cùng Tam đệ muội con qua lại nhiều hơn.”

Lã thị trong mắt lộ ra vài phần ghen tuông: “Nàngkhông thuận mắt con a.”

Tống thị trừng mắt liếc nàng một cái: “Nàng khôngthuận mắt con sao? Nàng nói thế với con sao? Nàng đối với con bất kính ư?” Nămđó. Lâm Ngọc Trân mới là chân chính khinh thường nàng mà? Nếu Lâm Ngọc Trân cómột nửa lương thiện đúng mực như Khang Thị, nàng cũng sẽ không oán hận chánghét Lâm Ngọc Trân như vậy.

Lã thị phẫn nộ nói: “Vậy thì không có.” Nếu là KhangThị thì sao dám để nàng bắt được nhược điểm, nhưng dù Khang Thị chưa từng làm,nhưng nàng lại biết, Khang Thị xem thường nàng.

Tống thị liền đứng dậy: “Nếu không có, sao con biếtnàng không thuận mắt con? Các con mới là cùng một nhà, đoàn kết mới có thể hưngthịnh, nếu để ta biết các con làm ầm ĩ thì đừng trách ta không khách khí. Tađến chỗ tỗ mẫu con nhìn xem. Con hiện tại là nhàn rỗi nhất, lão thái thái mấyngày nay cũng không có tâm quản giáo hai hài tử, con nên tốn chút tâm tư, đặcbiệt là Nguyên Lang, hắn đọc sách rất có thiên phú, đừng vội thả lỏng.”

“Vâng.” Lã thị vội đưa nàng ra ngoài, xoay người lệnhTố Cẩm: “Đi xem Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia đang làm cái gì.”

Trong Tụ Hiền các, Lục Kiến Trung cầm một bát sứ men xanh,cau mày nhìn vào trong đó, nước thuốc đen tuyền, đắng ngắt làm cho người ta runlên, chỉ một ngụm đã khiến hắn rùng cả mình. Cau mày, vô hạn xót thương nhìnLục lão ông: “Phụ thân, thuốc này rất đắng. Bằng không đổi một đơn thuốc khác?”

Lục lão ông trầm mặc vươn tay.

Lục Kiến Trung bất đắc dĩ, chỉ đành đưa chén thuốcqua, Lục lão ông mày cũng chưa nhăn lại một cái đã uống một hơi cạn sạch. LụcKiến Trung cuống quít đưa trà qua để hắn súc miệng, lại dâng mứt hoa quả: “Phụthân, người dùng đi.”

Lục lão ông tiếp nhận mứt hoa quả đưa vào trong miệng,hơi hơi nhíu mày: “Tam Lang đâu?”

Nghe hắn hỏi Lục Kinh, Lục Kiến Trung vội đáp: “Đãnhiều ngày nay mưa nhiều, hắn sợ nhóm nông dân sơ sẩy, lười biếng, liền hướngthôn trang đi tuần tra, chỉ huy người hạn chế ngập úng. Đêm qua cũng không thấytrở về nhà.”

Lục lão ông gật gật đầu: “Tốt lắm, hắn như vậy tốtlắm. Tuy rằng hắn đọc sách bất thành, nhưng nếu có thể kiên định làm việc nhưvậy, thật vô cùng tốt.”

Lục Kiến Trung nghe hắn nói như thế, trong lòng liềnđau xót, mấy năm nay, vẫn đều yêu cầu Nhị phòng bọn họ kiên định làm việc, Đạiphòng hưởng thụ, bọn họ vất vả, Lục Kiến Tân đối với chuyện trong nhà cơ bảnchẳng quan tâm, chỉ giả mù sa mưa gửi vài thư nhà, đưa chút quà tặng trong ngàylễ, bên ngoài cũng không biết vụng trộm tích trữ tiền riêng biết bao nhiêu, LâmNgọc Trân khí thế bức người, để ý không buông tha, kiêu căng ương ngạnh, mọichuyện đều phải bắt bọn họ nhường nhịn, ở trong mắt lão thái gia, có thể cócông bằng hay không?

Lục Kiến Trung thở dài, nói: “Phụ thân, Đại Lang hồđồ, làm chuyện sai lầm, Tam Lang thiên phú có hạn, Ngũ lang hiện giờ khôngrõ……” Trong mắt rớt xuống hai giọt lệ: “Controng lòng khổ sở a…… Chỉ sợ là nước sông ngày ngày rút xuống, càng ngày càngkhông được.” Hắn đang lấy lại công đạo cho Nhị phòng. Đại phòng phong cảnh nhưvậy, muốn cái gì có cái đó, vì sao không chừa lại chút cho Nhị phòng đây?

Lục lão ông trầm mặc nhìn thứ tử. Trước đó vài ngàyhắn bệnh nặng, một ngụm đờm mắc trong cổ họng phun không ra, nuốt không được,thiếu chút nữa đã chết, là Lục Kiến Trung miệng đối miệng giúp hắn hút ra. Cóthể làm như vậy được mấy người? Muốn nói Lục Kiến Trung bất hiếu, trong lòngkhông có người phụ thân như hắn, vậy thật đúng là không thể nói rõ.

Lục Kiến Trung thấy hắn trầm mặc không nói, vội thulệ, miễn cưỡng cười nói: “May mắn hài tử Nguyên Lang đọc sách cũng không tệlắm, tiên sinh nói hắn có thiên phú, tương lai của chúng con hơn phân nửa phảidựa vào hắn a.”

Lục lão ông “Ân” một tiếng, hồi lâu mới nói: “Vậy làtốt rồi, giáo dưỡng đứa nhỏ cho ổn.”

Lục Kiến Trung không có được đáp án mong muốn, tronglòng lạnh đi vài phần, thấp giọng nói: “Con đi xuống trước. Phụ thân cẩn thậnnghỉ ngơi, buổi tối con lại tới bồi người.”

“Con bận nhiều việc, không cần mệt nhọc như vậy.” Lụclão ông hướng hắn vẫy vẫy tay.

Lục Kiến Trung nức nở nói: “Phụ thân nói với con nhưvậy, là còn trách con chăng? Con người luôn có lúc phạm hồ đồ, con đã sớm biếtsai rồi…… Ngày sau sẽ dựa theo phân phó của phụ thân, thanh thản ổn định làmviệc, cùng Nhị lang sống chung thật tốt.”

Lục lão ông nói: “Ta không trách con, đi đi.” Đợi đếnkhi Lục Kiến Trung lui ra, nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, từ dưới bàn lấyra một tờ giấy, tinh tế nhìn một hồi, đề bút sửa thêm vào đó.

Tháng 7, thời tiết chuyển lạnh.

Hai con ngựa phong trần mệt mỏi xông vào thành Bìnhchâu, hướng về phía Lục phủ. Vài gã sai vặt ngồi ở thềm đá trước cửa nói chuyệnphiếm nghe được tiếng vó ngựa, đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Giam mặc áo samphong trần mệt mỏi phóng ngựa hướng tới nơi này, có vài phần dại ra. Vẫn là mộtngười tuổi lớn chút phản ứng kịp, lớn tiếng hét lên: “Nhị gia đã trở lại, Nhịgia đã trở lại!” Vì thế mọi người vây quanh đi lên, dẫn ngựa, vấn an, loạnthành một đoàn.

Lục Giam không quản gì, bỏ roi quẳng ngựa, liền hướngtới Tụ Hiền các. Bên ngoài Tụ Hiền rừng trúc vẫn xanh tươi rậm rạp, Tụ Hiền cáccửa khép hờ, im lặng, Lục Giam kìm lòng không được phóng nhẹ cước bộ, nhẹ nhàngđẩy cửa ra, nhìn xung quanh vào bên trong.

Trong viện một mảnh yên tĩnh, Đồng Nhi ngồi ở chỗ râmmát nghe được tiếng vang ngẩng đầu lên, thấy Lục Giam, trong mắt hiện lên mộttia sáng, lập tức định mở miệng, Lục Giam vội hướng hắn làm thủ thế, Đồng Nhihiểu ý, chỉ ra hành lang.

Hành lang tiếp theo có bày chiếc ghế nằm bằng gỗtrương đằng, Lục lão ông nằm trên đó đang ngủ, từ góc độ này của Lục Giam nhìnqua, chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc bạc trắng. Xoang mũi của hắn đột nhiênđau xót, hai năm trước, trên đầu Lục lão ông còn chưa thấy một sợi tóc bạc, nămtrước, hắn trở về nhà, Lục lão ông tóc đã bạc trắng một nửa, nay đã bạc toànbộ. Còn trở thành bộ dạng suy yếu này, sao không khiến lòng người chua xót đây!

Hắn nhẹ nhàng đi đến bên người Lục lão ông, Lục lãoông đang ngủ, hai hàng lông mày dày đậm gắt gao nhíu cùng một chỗ, môi mímchặt, trên mặt còn mang theo đường cong kiên nghị, nhưng lại có thể nhìn ra vàiphần đau khổ sầu muộn.

Đồng Nhi không tiếng động nâng cái ghế lại đây, LụcGiam ngồi xuống, im lặng bồi tổ phụ hắn.

Gió thổi qua rừng trúc, phát ra một trận thanh âm sànsạt dễ nghe, Lục lão ông đột nhiên bừng tỉnh lại: “Giờ nào rồi?”

“Đại để là giờ thân.” Lục Giam cầm tay hắn, quỳ xuốngđất: “Tổ phụ, tôn nhi bất hiếu.”

Lục lão ông giống như ở trong mộng, dùng sức xoa xoamắt, rồi không thể tin được nói: “Sao lại là con! Nhị lang, sao lúc này con lạiở đây?”

Lục Giam trong mắt hàm chứa lệ: “Tổ phụ, tôn nhi vềthăm người. Người đã khỏe hơn chưa?”

Lục lão ông tâm tình kích động: “Tốt tốt, tổ phụ hếtthảy đều tốt, mau đứng lên, mau đứng lên. Con……” Ánh mắt từ trên người Lục Giamqua lại đánh giá một lần, thấp giọng nói: “Con gầy đi, trên đường thực vất vảđúng không?”

“Không vất vả.” Lục Giam nhìn hắn chỉ cười, tâm lạichua xót, Lục lão ông mới thật sự là gầy, hơi thở suy vong đã lộ ra từ da thịt,ước chừng, thật sự là không còn xa nữa.

Lục lão ông gắt gao nắm tay Lục Giam: “Sao con lại trởvề? Bên kia con phải làm sao bây giờ?”

Lục Giam lại cười nói: “Tôn nhi thỉnh nghỉ bệnh, quantrên rất tốt……”

Thủ trưởng cho dù tốt cũng không thể lầm công sự, thỉnhnghỉ bệnh, kia rõ ràng là nói dối, phạt bổng là thứ yếu, nếu như bị người bắtđuôi thì phải làm sao bây giờ? Chức quan này có được dễ dàng sao? Lục lão ôngtrầm mặc một lát, mạnh mẽ đẩy hắn ra: “Ai cho con tự chủ trương?! Ta còn chưachết, con chạy về đây làm cái gì? Ai cho con đi?”

Lục Giam bị hắn đẩy một cái, có chút ngây người, lạitràn đầy cảm động, trên đời này có ai vì mình suy nghĩ nhiều nhất? Là Lục lãoông. Vì vậy thanh âm càng thêm nhu hòa: “Tổ phụ, tôn nhi nhớ người.”

Lục lão ông cười lạnh: “Nếu con thật sự nhớ ta, thậtlà vì ta suy nghĩ, sao lại tổn hại ý tứ của ta, mạc danh kỳ diệu chạy mộtchuyến này? Con lập tức cút trở về cho ta!”

Lục Giam khoanh tay mà đứng, một câu cũng không nói.

Phạm Bao nghe thấy đi tới, bước lên phía trước khuyênnhủ: “Lão thái gia, Nhị gia ngày đêm trở về, chính là muốn thăm người, lộ trìnhgần một tháng, không đến hai mươi ngày đã đến nơi, hôm nay trời chưa sáng đãdậy, đến bây giờ mới ăn vài bánh bao nguội ngắt, dù người bắt hắn trở về cũngphải để hắn nghỉ ngơi một chút chứ?”