Thế Hôn

Chương 161: Mẫn hành



Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung ánhmắt thẳng tắp nhìn chằm chằm giá áo trước mặt, đôi tay nắm chặt lớp quần áo,khớp xương trở nên trắng bệch. Sau khi hô hấp vài lần, nàng mới buông ra: “Maubuông tay, nếu để mấy người Lệ Chi thấy thì không tốt. Có cần uống canh giảirượu không?”

“Nàng là thê tử của ta, sợ cái gì?” Lục Giam bắt lấycánh tay nàng, xoay nàng lại đối mặt với hắn, nhìn thẳng mắt nàng, ngữ khí cóchút đông cứng: “Ta không say, tự ta biết rõ, không cần canh giải rượu.”

“Được. Vậy không cần.” Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Khôngcòn sớm nữa, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”

Lục Giam im lặng nhìn nàng một lát mới buông tay ra,tự đi vào phía sau bình phong. Lệ Chi vẫn cúi mắt đứng ở góc, thấy thế chạynhanh tiến lên chuẩn bị nước.

Lâm Cẩn Dung lê bước chân đi đến ghế dựa, đem quyểnGiang Nam du ký cầm lấy vuốt lại cho phẳng, rồi cẩn thận đặt lên trên bàn, sauđó đi đến bên giường, trải đệm chăn xong xuôi thì thoát giầy, ngoại bào, rồinằm xuống.

Một lát sau, tiếng bước chân của Lục Giam truyền đến,đi đến trước giường thì dừng lại, im lặng ước chừng một nén nhang, giường nhẹnhàng trầm xuống, đèn được thổi tắt, tiếp theo hắn mang theo một cỗ khí lạnhyên lặng nằm bên cạnh nàng.

“Nếu ban đêm không thoải mái thì gọi ta.” Lâm Cẩn Dungđợi một lát, không thấy hắn có động tĩnh gì, đoán hắn hẳn là đang ngủ, liền nhẹnhàng thở ra, cẩn thận duỗi tay chân rồi nhắm mắt lại. Không biết qua bao lâu,nàng bị bừng tỉnh, một bàn tay từ trong ổ chăn vươn tới nhẹ nhàng đặt trên lưngnàng. Bất quá nàng lại rõ ràng, động tác nhỏ của hắn như vậy có ý nghĩa gì. LâmCẩn Dung theo bản năng co rụt lại, mở mắt ra, ngừng thở, vẫn không nhúc nhích.Bàn tay kia đặt bên hông nàng ngừng một lát, lại nhẹ nhàng lui về.

Lâm Cẩn Dung nhắm mắt lại, nặng nề đi vào giấc ngủ.

Một mảnh thanh âm, Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, chỉ thấyánh nắng mỏng manh, Lục Giam đang ngồi ở bên giường nhẹ tay nhẹ chân mặc quầnáo.

Lâm Cẩn Dung xoay người ngồi dậy: “Giờ nào rồi? Sớmnhư vậy đã dậy sao?”

“Mới vừa canh năm.” Lục Giam quay đầu nhìn nàng, bêntrong ánh sáng hôn ám, nàng không thấy rõ sắc mặt của hắn, chỉ theo trực giáccảm nhận tâm tình của hắn không tốt lắm, liền hướng hắn cười cười: “Ta chuẩn bịnước cho chàng.” Nói xong xuống giường đi hài, thắp đèn, rồi đi đến sau bìnhphong. Vừa đem nước và khăn sạch chuẩn bị xong, Lục Giam cũng quần áo chỉnh tềtheo vào.

Lâm Cẩn Dung đưa khăn cho hắn: “Là muốn đi đọc sáchsao? Ta bảo mấy người Lệ Chi đi xem phòng bếp đã chuẩn bị điểm tâm xong chưa,ăn xong hẵng đọc sách sẽ thoải mái hơn một chút.” Sau đó xoay người ra bênngoài chuẩn bị gọi Lệ Chi vào.

Lục Giam lau mặt, nói: “Trong nhà có thói quen, nếukhông có phân phó đặc biệt, điểm tâm phải đợi nửa canh giờ nữa mới có, cũngkhông vội, đến giờ các nàng sẽ đưa lại đây. Tổ phụ nói muốn đem Thính Tuyết cáclàm thư phòng cho ta, nàng có muốn đi qua nhìn xem một chút không?”

Tay Lâm Cẩn Dung đang cầm khăn tay dừng lại một chút:“Thính Tuyết các?” Lục Giam nói: “Chính là nơi năm ấy mở ấm lô hội, bên ngoàitrồng đủ loại hoa mai. Lúc này mai vàng mặc dù đã héo tàn, hồng mai đang bắtđầu chớm nở, đứng từ trên lầu nhìn xuống, cảnh sắc thật sự rất đẹp, phảng phấtgiống như một áng mây đỏ.”

Lâm Cẩn Dung lại lau mặt nói: “Ta đây trước mang mấyngười Lệ Chi đi thu dọn một chút rồi Nhị gia mới qua được không? Lúc này Nhịgia có thể ở trong phòng đọc sách, ăn xong điểm tâm, thời điểm cũng vừa vặn.”

“Không cần, bên kia đã có người thu dọn rồi. Trong mấyngày này tổ phụ bảo ta không cần đọc sách, ta vừa vặn đang rảnh, có thể dẫnnàng làm quen với chung quanh một chút.” Lục Giam nhíu mày nhìn Lâm Cẩn Dung,hắn đã nói rõ ràng như vậy, không tin nàng nửa điểm cũng không hiểu.“Nếu Nhịgia không chê ta ầm ỹ, ta sẽ cùng Nhị gia đi qua nhìn xem.” Lâm Cẩn Dung đã rửamặt xong, trên mặt tràn đầy tươi cười, không hề lưu ý nói: “Có cần ta chải đầucho Nhị gia không?”

“Ân.” Lục Giam mày vẫn nhíu, chậm rãi đi đến ngồixuống trước bàn trang điểm.

Nhẫn hắn, nhẫn hắn một tháng, hắn sẽ trở lại chỗ Chưtiên sinh đọc sách. Lâm Cẩn Dung rũ mắt nhìn chằm chằm nước trong chậu một lát,hít một hơi, xoay người đi ra ngoài, mở hộp trang sức lấy lược gỗ hoàng dươngra, thay Lục Giam chải tóc, rồi vấn thành búi. Động tác của nàng thực nhanhnhẹn, bất quá chỉ mất giây lát, cũng đã nhanh nhẹn thay Lục Giam búi tóc rồicài trâm, lại đội tiểu quan màu bạc. Đem gương đặt trước mặt Lục Giam, cườinói: “Chàng xem có vừa lòng không?”

Lục Giam nghiêm túc nhìn, mỉm cười: “Tốt lắm. So vớita tự mình làm hay để Trường Thọ làm đẹp hơn nhiều.”

“Tay của nữ nhân luôn khéo léo hơn.” Lâm Cẩn Dung imlặng cười, cũng tự chải đầu, lấy trâm cài tóc, tự vấn thành búi cho mình, rồichọn một châu sai trân châu, không thoa phấn, chỉ thoa chút son nhẹ, lấy áochoàng cho hai người, cười nói: “Đi thôi.”

Lệ Chi dẫn Quế Viên, Anh Đào, Đậu Nhi ăn mặc sạch sẽđứng ở hành lang, thấy hai người đi ra, nhất tề tiến lên hành lễ.

Lục Giam có chút ngoài ý muốn: “Sao đã đứng hầu bênngoài rồi?” Lệ Chi cười nói: “Đã sớm dậy, nhưng chưa nghe thấy Nhị gia cùngthiếu phu nhân triệu hồi, cho nên vẫn chờ ở đây.” Lục Giam vừa lòng gật đầu,quay sang cùng Lâm Cẩn Dung khen: “Rất biết quy củ.”

Lâm Cẩn Dung từ chối cho ý kiến cười, thấy Lệ Chi taycầm đèn lồng bọc bằng vải lụa, liền ý bảo Lệ Chi tiến lên chiếu sáng. Chợt ngheLục Giam nói: “Nàng thấy không rõ lắm sao?”

Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Thấy không rõ lắm.”

Lục Giam liền vươn tay tiếp nhận đèn lồng trong tay LệChi: “Đi thôi.” Hôm nay không thể so với hôm qua, trên đường đi, hai người cơhồ không gặp một ai, thanh tịnh vô cùng, Lục Giam mỗi khi đến một sân viện,liền dừng lại chỉ cho Lâm Cẩn Dung xem, lời ít mà ý nhiều nói cho nàng nên cưxử ra sao.

Đến khi tới Thính Tuyết các, sắc trời sáng rõ, LụcGiam tắt đèn lồng trong tay, đuổi ma ma tiến lên hành lễ vấn an, đưa tay choLâm Cẩn Dung: “Đi vào rừng mai một chút.” Lâm Cẩn Dung trầm mặc đặt tay vàolòng bàn tay hắn, cùng hắn bước vào rừng mai. Trong rừng mai tràn ngập một mùihương thản nhiên, sương mù mông lung, Thính Tuyết các trở nên mờ ảo, giống nhưnhân gian tiên cảnh.

“Không sai, ta thích nhất chính là nơi này.” Lục Giamđột nhiên trở nên hưng trí: “Mùa đông năm nay, chúng ta có thể cùng nhau đếntảo tuyết, ủ đến sang năm dùng để pha trà.”

Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn gốc cây mai lớn nhất kia,cúi đầu lên tiếng: “Được.”

Lục Giam lôi kéo nàng tiến lên vỗ vỗ gốc cây mai, ánhmắt phát sáng, tươi cười sáng lạn: “Cây này đã gần một trăm năm. Hiếm có là nóvẫn có bộ dạng tốt như vậy, đóa hoa mặc dù không lớn, nhưng lại tươi tắn nhấtthơm nhất. Tương lai chúng ta quét tuyết, thì cứ chôn bên dưới nó, nàng thấyđược không?”

“Được.” Lâm Cẩn Dung ánh mắt phức tạp nhìn tươi cườitrên mặt Lục Giam, trăm vị tạp trần. Hắn có thể không hay biết cười vui vẻ nhưvậy, nàng dù thế nào cũng không thể vui vẻ nổi. Càng nhìn hắn cười, nàng lạicàng khó chịu. Đặc biệt ở đây, trong tình cảnh này, càng khiến nàng buồn nôn.

Lục Giam chống lại ánh mắt của Lâm Cẩn Dung, giậtmình, tươi cười phai nhạt, buông tay nàng ra hỏi: “Nàng không vui?”

Lâm Cẩn Dung rũ mắt xuống: “Không có. Chỉ là có chútbất an. Hôm qua ta lại đắc tội cô cô, hôm nay muốn sớm qua thỉnh an mới đúng.”

Lực chú ý của Lục Giam quả nhiên bị dời đi, nhíu màyhỏi: “Vì chuyện gì?”

Lâm Cẩn Dung không nói.

Thấy nàng không nói, liên hệ đến chuyện sáng hôm qua,Lục Giam liền hiểu được vài phần, có chút bất đắc dĩ thở dài: “Nàng nhịn mộtchút, đối với nàng không có hại gì. Tính tình người như vậy, qua một thời gianngắn, dần dần sẽ quên, không cần giữ uất ức trong lòng.” Rồi ngưng một lúc, lạinói: “Nếu có gì khó xử hay không biết xử lý thế nào thì có thể nói với ta. Đithôi.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ta nhớ kỹ, cám ơn.”

Lục Giam trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Có phải vềsau nàng làm gì cho ta ta cũng phải nói cám ơn hay không?” Lời này ngữ khíkhông tốt, Lâm Cẩn Dung giật nhẹ khóe miệng: “Nhị gia nguyện ý nói, ta cũngnguyện ý nghe. Người ngoài nghe thấy, tất yếu sẽ tán dương chúng ta tương kínhnhư tân.”

Nghe ra nàng đang cố ý thả lỏng không khí, Lục Giamcũng phối hợp theo cười: “Tiên sinh đã đặt tên cho ta, là Mẫn Hành. Về sau nàngkhông cần gọi ta là Nhị gia, có thể gọi ta là Mẫn Hành được rồi.” Lâm Cẩn Dungbiết nghe lời gọi: “Mẫn Hành.”

Lục Giam cười cười, vốn còn muốn nói thêm hai câu,nhưng thấy Lâm Cẩn Dung cúi mắt chỉ lo đi phía trước, cũng trở nên trầm mặc.

Tới sân viện của Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân cũng vừadậy, thần thái thản nhiên, trong ngữ khí còn thân thiết, dặn dò hai người nênkính trọng nhau, Lục Giam nên đối xử tử tế với Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung lạinên đốc thúc Lục Giam đọc sách, chiếu cố ăn mặc của Lục Giam.

Hai người đều đáp ứng, trong chốc lát, Lục Vân cũng điđến, cười hì hì trêu ghẹo hai người một hồi, không khỏi phân trần đã sai ngườibưng đồ ăn lên, cùng nhau dùng điểm tâm. Lâm Cẩn Dung xới cơm gắp thức ăn, tậnchức tận trách, ngữ khí ôn hòa, tùy thời đều mang theo vài phần tươi cười, lạicó Lục Vân chêm vào chọc cười, điểm tâm trôi qua im lặng thông thuận.

Ăn điểm tâm xong, Phương ma ma tiến vào nói là lãothái thái đã dậy, vì thế bốn người cùng nhau đến vấn an Lục lão phu nhân. Nửađường gặp được Đồ thị dẫn theo Lục Thiện vẫn như cũ gầy yếu như cọng cỏ, LâmNgọc Trân trầm mặc bước nhanh hơn. Lâm Cẩn Dung hàm chưa tươi cười tiến lêncùng Đồ thị và Lục Thiện chào hỏi: “Tam thẩm nương, Lục đệ sớm.”

Lục Vân cũng cười hì hì tiến lên hành lễ: “Tam thẩmnương cùng nhau đi đi.”

Đồ thị vẻ mặt ảm đạm nhìn bốn người bọn họ, thanh âmkhàn khàn nói: “Các con đi trước, Lục lang thân thể yếu đuối, không thể đinhanh, chúng ta cứ chậm rãi đến.” Nói xong liền giúp Lục Thiện buộc chặt cổ áo,giống như Lục Thiện lập tức sẽ bị gió thổi bay vậy. Cách làm này của Đồ thị,thật sự khiến người ta không thích thú nổi. Lục Vân trong mắt hiện lên một tiahèn mọn, trên mặt còn mang theo nụ cười: “Lục đệ, đã dùng hết nhân sâm chưa?”

Lục Thiện cúi đầu một câu không nói, chỉ hướng nhíchlại gần bên cạnh Đồ thị, Đồ thị thở dài nhẹ nhàng vỗ về đầu của hắn: “Dùng là,không cần không được. Có điều nhân sâm tốt cũng không dễ kiếm.”

Việc cả cuộc đời này của Đồ thị yêu thích nhất chínhlà giúp Lục Thiện bồi bổ thân mình, nhưng càng không ngừng bồi bổ, kết quả LụcThiện càng suy nhược càng quái gở. Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lục Giam, chỉ thấyLục Giam cúi mắt, gắt gao mím môi, không nói được một lời.

Lục Vân cũng quét Lục Giam liếc mắt một cái, cười nói:“Chỗ ta có mấy nhánh tốt, nếu không chê, ta sẽ sai người đưa qua.”

Không đợi Đồ thị mở miệng, Lục Giam đột nhiên ngẩngđầu lên, có chút đông cứng nói: “Mấy ngày trước đây ta không phải còn thấy Lụcđệ và Ngũ đệ cùng nhau trèo cây sao? Tiểu hài tử nên vận động nhiều một chút,suốt ngày uống thuốc bổ, sao tốt cho được?”

Đồ thị hoàn toàn đỏ hốc mắt, ủy khuất nhìn Lục Giam,cắn môi một câu cũng không nói.