Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 405: Nguyệt Thần Cung



Dịch giả: aluco

Kiếm Đạo lão tổ ở trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp bồi dưỡng thần hồn, bình thường nếu không có chuyện gì thì sẽ không tỉnh lại.

Bất quá giờ phút này Diệp Vân muốn hỏi qua Lão Thành một số sự tình có quan hệ đến đời trước của Thiên Kiếm Tông chính là Tiên Kiếm Tông, tự nhiên muốn Kiếm Đạo lão tổ ở một bên để nghe, xem những lời nói này có phải là sự thật hay không.

Kiếm Đạo lão tổ rất không tình nguyện tỉnh lại, giọng nói có chút không vui: "Tiểu tử tìm ta làm gì? Không phải nói đi Đại Tần đế quốc nếu như không có chuyện gì thì đừng nên quấy rầy ta sao?"

Diệp Vân trong nội tâm cười nói: "Lão tổ, ta hiện đang ở Đông Bắc của Đại Tần đế quốc tại một nơi gọi là Loạn Thạch Thành, trong thành nghe được một gã thuyết thư tựa hồ đối với Thiên Kiếm Tông đời trước vô cùng minh bạch, nên muốn cho ngươi nghe một chút."

"Thiên Kiếm Tông đời trước? Ngươi muốn nói đến Tiên Kiếm Tông? Xem ra trong Đại Tần đế quốc còn truyền lưu uy danh năm đó của Tiên Kiếm Tông a, nếu là như vậy, ngày sau chúng ta tìm kiếm bí tàng có lẽ sẽ phiền toái một chút." Kiếm Đạo lão tổ khẽ giật mình, chậm rãi nói ra.

Diệp Vân nói: "Chúng ta trước hết hãy nghe gã thuyết thư này nói như thế nào."

Lão Thành đã sớm ngồi xuống, đem hồ lô rượu đặt lên bàn, cây quạt xếp hắn cắm vào trong áo phía sau ót, chà xát hai tay, ánh mắt nhìn vào bầu rượu trên bàn, vẻ mặt chờ mong.

Không bao lâu, tiểu nhị Tiểu Thôi liền đưa tới hai vò rượu, vỗ nhè nhẹ để mở lớp bùn niêm phong, một cỗ mùi rượu nồng đậm đã đến cực hạn phiêu tán ra, tràn ngập toàn bộ quán rượu.

"Hảo tửu, thật sự là hảo tửu a."

"Không thể tưởng được một quán rượu nho nhỏ thế này lại có được rượu ngon như vậy, thật sự là ra ngoài ý định."

"Lão tử uống rượu ở chỗ này mười bảy mười tám năm cũng chưa từng gặp qua rượu ngon như vậy, cái này chỉ sợ là trấn điếm chi bảo rồi a."

"Rượu ngon thế này phải tốn bao nhiêu Linh Thạch? Ta ngược lại rất là hiếu kỳ đây."

Mùi rượu xông vào mũi, trong tiệm khách nhân nhao nhao tán thưởng, rượu ngon như vậy thật là ngoài ý định.

"Chư vị khách quan, cái này chính là hảo tửu mấy chục năm cực kỳ trân quý của chưởng quầy ta, tổng cộng tại đây chỉ có hai hũ, nếu không phải vị công tử này nói muốn có rượu ngon nhất, chỉ sợ cũng sẽ không lấy ra." Tiểu Thôi đem bùn niêm phong đẩy ra, cẩn thận từng li từng tí đổ vào hai cái chén sứ bạch ngọc đặt trên bàn.

Màu rượu hơi vàng, màu sắc giống như hổ phách, Lão Thành nhìn qua nước miếng chảy xuống ròng ròng.

"Rượu này chỉ có hai hũ? Bao nhiêu Linh Thạch?" Diệp Vân cười hỏi, hắn đối với rượu cũng không có quá nhiều nghiên cứu, nhưng lại cũng có thể nhìn ra rượu trước mắt này phẩm chất hoàn toàn chính xác bất phàm.

"Ta xem công tử xuất thân hào môn thế gia, nếu là rượu bình thường chắc có lẽ không lọt vào mắt của ngài, rượu này coi như nửa bán nửa tặng, hai hũ này xin ngài cho hai nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch là được." Không đợi Tiểu Thôi mở miệng, chưởng quầy ước chừng hơn năm mươi tuổi chậm rãi bước đến.

Hai nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch!

Trong tiệm hầu như tất cả mọi người nhịn không được hít sâu một hơi. Cực phẩm Linh Thạch trân quý bực nào, mặc dù là tại Đại Tần đế quốc cũng là đồng tiền mạnh. Tán tu bình thường nghĩ phải lấy được một ít cực phẩm Linh Thạch đều cần hao phí đại lượng thời gian cùng tinh lực. Bình thường mà nói tán tu có thể có thượng phẩm Linh Thạch coi như không tệ, việc tu hành coi như đã thỏa mãn.

Bất quá, bên trong cực phẩm Linh Thạch ẩn chứa Linh khí càng thêm thuần hậu, hơn nữa tạp chất cực ít, hấp thu lại càng thêm dễ dàng. Nhưng mà hầu như toàn bộ Đại Tần đế quốc tất cả cực phẩm Linh Thạch đều bị quản lý khống chế nghiêm khắc, mấy cái mạch khoáng Linh Thạch lớn đều bị Hoàng tộc cùng đại tông môn khống chế, đào ra cực phẩm Linh Thạch hầu như đều nộp lên trên đại tông môn hoặc là cống nộp cho hoàng thất, chỉ có một số rất ít mới lưu lạc trên thị trường.

Giờ phút này, chỉ là hai vò rượu, chưởng quầy rõ ràng báo ra giá cả chính là hai nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, hoàn toàn vượt quá dự liệu của tất cả mọi người.

Lão Thành bưng lấy bát sứ men xanh bạch ngọc, ngơ ngác nhìn xem rượu trong chén giống như hổ phách, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.

Vẻ mặt Diệp Vân thong dong, trên mặt nhìn không tới nửa điểm kinh ngạc.

"Hai nghìn cực phẩm Linh Thạch sao? Cũng không coi là nhiều, giá cả vừa phải." Diệp Vân vẫy vẫy tay, một đạo quang ảnh từ đầu ngón tay hắn bắn ra, đã thấy một đống cực phẩm Linh Thạch rơi vào trên mặt bàn, tản mát ra vầng sáng nhu hòa.

Cực phẩm Linh Thạch? Thật đúng là cực phẩm Linh Thạch!

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn xem một đống Linh Thạch trên bàn, bọn hắn như thế nào đều không thể tưởng được Diệp Vân rõ ràng bất động thanh sắc liền lấy ra cực phẩm Linh Thạch, lại còn nhiều hơn hai nghìn miếng.

Trong lúc nhất thời, hầu như tất cả mọi người cảm thấy thiếu niên trước mắt này đến từ một thế lực lớn nào đó, thậm chí có phải hay không là đệ tử của hoàng thất?

"Thật. . . Thật là cực phẩm Linh Thạch?" Ngay cả chưởng quầy cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn trước kia chẳng qua là giở công phu sư tử ngoạm, không nghĩ tới Diệp Vân rõ ràng lông mày đều không có nhăn thoáng một phát.

"Không thể giả được." Diệp Vân cười cười.

Kỳ thật trong nửa tháng này, Diệp Vân đã sớm hiểu được sự phân bố cùng giá trị của Linh Thạch tại Đại Tần đế quốc.

Linh Thạch chính là căn bản của tu sĩ, là đồ vật không thể thiếu được trong khi tu luyện. Đại Tần đế quốc tuy rằng tông môn như rừng, cao thủ nhiều như mây. Ngay cả tán tu cường giả cũng so với Tấn quốc mạnh hơn ra rất nhiều, Kim Đan Cảnh cũng là bình thường. Nhưng mà sự khống chế đối với Linh Thạch lại là cực kỳ nghiêm khắc, hầu như đều do hoàng thất cùng đại tông môn khống chế trong tay, tuyệt đại bộ phận cực phẩm Linh Thạch đều dùng để cung cấp cho đệ tử kinh tài tuyệt diễm của mình tu luyện, hầu như sẽ không để thất thoát ra ngoài.

Mà ở Tấn quốc lại là bất đồng, cực phẩm Linh Thạch tuy rằng cũng là trân quý, nhưng có lẽ nguyên nhân là do các loại công pháp tu hành cùng các phương diện khác, cực phẩm Linh Thạch cũng không bị quản lý khống chế một cách nghiêm khắc giống như tại Đại Tần đế quốc, cho dù là tông môn nhỏ cũng có nắm giữ một ít, điều này cũng không hiếm thấy.

Diệp Vân lúc rời đi khỏi Tấn quốc, Đoàn Thần Phong cho hắn hầu như gần một nửa tài nguyên tu luyện trong quốc khố, các loại thiên tài địa bảo cái gì cần có đều có. Mà nhiều nhất vẫn là Linh Thạch, thượng phẩm Linh Thạch cùng cực phẩm Linh Thạch, thượng phẩm Linh Thạch cỡ chừng mấy ngàn vạn, cực phẩm Linh Thạch cũng có hơn hai mươi vạn.

Tán tu cùng tông môn bình thường ở Đại Tần đế quốc hầu như ngay cả cực phẩm Linh Thạch hình dáng thế nào đều rất ít khi thấy được, chớ đừng nói là trọn vẹn hai nghìn miếng. Giờ phút này nhìn xem Linh Thạch chất đầy trên bàn, tròng mắt mọi người hầu như đều muốn rớt ra.

"Tiểu Thôi, đem trân tàng hảo tửu trong tiệm đều chuyển ra cho ta, kêu nhà bếp có thức ăn gì ngon đem hết ra đây, hôm nay ta muốn cùng vị công tử này nâng ly một phen, hơn nữa bổn điếm ngày hôm nay sẽ cho chư vị có mặt nơi đây biết cái gì gọi là “quái đản” à lộn “quán đãi”, tất cả ăn uống đều được miễn phí, chư vị không say không về." Chưởng quầy hai mắt tỏa ánh sáng, tiến lên một bước đem Linh Thạch trên bàn quơ một phát sạch sẽ, la lớn.

Tiểu Thôi trên mặt cũng đầy vẻ tươi cười, lên tiếng mà đi.

Trong tiệm lập tức vang lên thanh âm cảm tạ, âm thanh lấy lòng nổi lên bốn phía, bất quá đại bộ phận đều là tạ Diệp Vân, trong ánh mắt nhìn về phía hắn cũng mang theo một tia kính sợ.

Diệp Vân bất động thanh sắc, chẳng qua chỉ mỉm cười mà ngồi xuống, sau đó bưng bát sứ men xanh bạch ngọc lên uống một hớp rượu, liền để xuống.

Lão Thành chứng kiến Diệp Vân bưng bát uống rượu, làm sao còn nhịn được, lập tức uống một hơi cạn sạch, trên mặt đầy vẻ thỏa mãn.

"Công tử, gặp nhau chính là hữu duyên, lão hủ trước tiên uống cạn để tỏ lòng kính trọng." Chưởng quầy cũng bưng lên bát rượu, uống một hơi cạn sạch. ( Khôn vãi, nói một câu rồi uống ké @@ )

Lão Thành chứng kiến chưởng quầy cũng tới uống rượu, không khỏi khẩn trương, lập tức uống liền mấy bát, sắc mặt đỏ bừng.

"Lão Thành, vừa mới nghe được ngươi nói chuyện cũ của Tiên Kiếm Tông, rất là hiếu kỳ, nhưng những chuyện của ngươi lại có chút bất đồng so với những chuyện ta nghe được trong tông đấy." Diệp Vân chứng kiến hai người uống không ít rượu, liền vừa cười vừa nói.

Lông mày Lão Thành lông mày, nói: "Có chút bất đồng? Công tử ngươi cứ hỏi, Lão Thành tri vô bất ngôn (không biết không nói)."

Diệp Vân cười nói: "Ta lúc trước nghe nói Tiên Kiếm Tông hình như chỉ có một gã Thánh Nhân, thế nhưng theo lời ngươi nói đã có vài vị, đến cùng là thật hay giả?"

Lão Thành lại dốc thêm một chén rượu vào trong bụng, nói: "Tất nhiên là thật, bất quá số lượng mà Lão Thành ta nói có chút hơi thổi phồng, nhưng mà thật sự có hai vị Thánh Nhân, một gã chính là Tiên Kiếm Tông Thái Thượng Trưởng Lão, ẩn cư nhiều năm. Mà một vị khác thì trong khi chiến đấu đột nhiên đột phá Thánh Nhân, dốc sức chiến đấu cùng với hai gã Thánh Nhân trẻ tuổi của hoàng thất mà không địch lại, cuối cùng nghe nói mang theo một ít người già nua yếu ớt đi xa tha hương, về phần đi nơi nào cũng không biết."

Diệp Vân gật gật đầu, Lão Thành nói những thứ này cùng những ghi chép của Tấn quốc vương thất cũng không sai biệt quá lớn, hắn cũng chỉ là thoáng xác minh, vừa rồi nhân tiện hỏi hai câu, sau đó lông mày chau lên, cười hỏi.

"Vừa rồi ta nghe Lão Thành ngươi nói hai gã Thánh Nhân kia là đến từ thượng diện, thượng diện là cái gì? Ta ở trong tông tại sao lại chưa từng nghe qua?"

Lão Thành vừa bưng bát rượu uống được một nửa, nghe nói như thế yết hầu dường như bị ai đó bóp chặt, rút cuộc uống không trôi.

"Công tử, ngươi thật sự chưa từng nghe qua thượng diện?" Lão Thành thở sâu, nhìn chung quanh, thanh âm đè nén cực nhỏ.

Diệp Vân nhíu mày, lắc đầu.

"Công tử, ngươi xuất thân hào phú đại tộc, chưa từng nghe qua cũng là bình thường, hai chữ thượng diện này chính là do những tán tu chúng ta gọi như vậy." Chưởng quầy cũng hạ giọng.

"Thượng diện chính là phía trên kia?" Diệp Vân nhỏ giọng hỏi.

"Công tử có từng nghe qua Nguyệt Thần Cung?"