Thể Diện Của Con Gái Là Quan Trọng Nhất

Chương 4: Lão nương sẽ tỏa sáng trên sân nhà



Vạn Hãn sợ tới mức hồn vía lên mây, không biết Hứa tổng là đang đe dọa hay là ra lệnh.

Anh ta nhìn về phía sếp của mình, giám đốc Lưu cầu xin giúp đỡ, nhưng giám đốc Lưu lắc đầu tỏ ý anh nên an phận, đừng có xúc phạm người ta nữa.

Phía bên kia, trên đường về nhà Thịnh Hủy mới nhìn thấy cuộc gọi của hai sếp.

Nhân lúc chờ đèn xanh cô nhanh chóng gọi lại.

Điện thoại gọi vào số của giám đốc Lưu, giám đốc Lưu liền đưa điện thoại cho Hứa tổng.

Hứa tổng cầm điện thoại đi ra chỗ xa. Từ góc độ của Vạn Hãn, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng anh ta. Người lúc nãy còn cực kỳ sắc bén, đột nhiên khí thế trở nên dịu lại, sống lưng thẳng tắp cũng hơi cong xuống.

Rốt cuộc Thịnh Hủy là ai?

Vạn Hãn cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không thích hợp. Người lãnh đạo trực tiếp, giám đốc Lưu còn đang ở đây, vậy thì có công việc gì cần phải liên hệ với cấp trên.

Là phó hội trưởng hiệp hội rượu mạnh thế giới, một vị đại lão mà trước kia Thịnh Hủy tự thân xuất mã liên hệ. Bây giờ người đó đang ở Trung Quốc và đột nhiên quyết định đến thăm tập đoàn Thịnh Thế. Chủ tịch không ở trong nước, toàn bộ giám đốc có chút trở tay không kịp.

Thịnh Hủy vội vàng quay đầu xe, nhờ dì Tôn đi đón Tiểu Hạnh giúp cô.

Trở lại công ty, sau cuộc gặp mặt ngắn gọn, đoàn người vây quanh vị đại lão đến tham quan trang trại rượu, xưởng chưng cất, cuối cùng ăn tối tại khách sạn 5 sao mang tên tập đoàn. Không nhiều người tham dự hành trình lần này, họ đều là thành viên cấp cao của tập đoàn, ngoại trừ Thịnh Hủy.

Sau đó sự việc bị lan truyền, có người nói giám đốc Lưu cố ý đề bạt Thịnh Hủy, cũng có người cho rằng Thịnh Hủy có phải có quan hệ hay không. Đối với việc cô đã làm gì cho công ty, trả giá nhiều như thế nào thì không ai quan tâm.

Bản thân Thịnh Hủy không để bụng đến lời người khác, cô chỉ lo làm công việc của mình, vân đạm phong khinh*, không thẹn với lương tâm.

(*: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi - nguồn: vuonhoacuabachtra.wordpress)

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Buổi tối khi đang chuẩn bị về đến nhà, Thịnh Hủy nhớ tới phải kiểm tra điện thoại, phát hiện đã bỏ lỡ mấy cuộc gọi của dì Tôn.

Cô tăng tốc chạy về nhà.

Bình thường, vào thời điểm này, Tiểu Hạnh hẳn là vẫn chưa ngủ, nếu không ngồi chơi đồ chơi thì cũng là xem phim hoạt hình học tiếng Anh. Nhưng hiện tại trong phòng khách chỉ thắp sáng một bóng đèn, chiếu sáng tủ rượu, mang theo vài phần vắng vẻ, tĩnh mịch.

Dì Tôn nghe thấy tiếng vang, bèn khoác một tấm áo mỏng ra tìm Thịnh Hủy.

"Cái gì?! Bọn họ vu khống Tiểu Hạnh trộm đồ vật?"

Đầu Thịnh Hủy "Ong" một tiếng, "Sau đó thì sao?"

"Cô gọi cho cháu mấy cuộc nhưng cháu không nghe. Cô đương nhiên không thể để yên cho bọn họ bắt nạt Tiểu Hạnh, muốn tranh cãi với bọn họ đến cùng, nhưng Tiểu Hạnh con bé....." Dì Tôn dừng một chút, trên mặt biểu cảm bi thương cùng không đành lòng: "Bản thân Tiểu Hạnh thừa nhận, chính là con bé lấy."

Bầu không khí đột nhiên ngưng lại.

Thịnh Hủy cắn môi, bước chân về phía phòng ngủ trên tầng.

Dì Tôn ở phía sau nôn nóng gọi cô: "Tiểu Hủy, Tiểu Hạnh chắc chắn không lấy trộm đồ của người khác."

Thịnh Hủy: "Cháu biết."

Con gái cô, cô đương nhiên tin tưởng. Nhưng vì sao Tiểu Hạnh lại thừa nhận? Là bị người khác ép buộc hay sao? Thịnh Hủy muốn biết rõ ràng.

Mở cửa phòng con gái, đèn ngủ trên giường phát sáng, Tiểu Hạnh nằm trên giường, ôm gấu bông Peppa cô bé thích nhất.

Cô bé còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động, thân thể run lên, ngoài cái này ra không còn thêm động tác dư thừa nào khác, khuôn mặt vẫn như cũ chôn đầu vào trong gối.

Trong lòng Thịnh Hủy như muốn nổ tung.

Kìm nén cơn tức giận, cô nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Hạnh, nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Hạnh đẫm nước mắt, tim cô đau như dao cắt.

"Thật xin lỗi bảo bối, mẹ trở về muộn. Kim cài áo hoa hướng dương kia vẫn luôn gài trên váy của Stella Lou, làm sao lại thành của người khác vậy?"

Stella Lou: nhân vật búp bê trong hoạt hình Disney.

Thứ sáu hàng tuần, nhà trẻ cho phép các bạn nhỏ mang một món đồ chơi khi đi học.

Hôm nay Tiểu Hạnh mang theo Stella Lou, con thỏ con xinh đẹp mặc váy công chúa trước ngực gắn kim cài áo hoa hướng dương. Đó là kim cài áo đá quý hàng thật giá thật, có khăn màu vàng nhạt bọc dưới viên đá mã não màu đen, hai tháng trước Cù Dao tặng cho cô bé, là sản phẩm mùa thu mới nhất của dòng trang sức thương hiệu T.

Độ cứng của đá quý quá cao, rất nguy hiểm đối với các bạn nhỏ, cho nên dù Tiểu Hạnh có vô số châu báu, đều chỉ dùng để trang trí cho bọn gấu bông, Thịnh Hủy rất ít khi cho cô bé đeo.

Rất nhanh đến thời điểm tan học, Khương Vũ Ca phát hiện không thấy kim cài áo hoa hướng dương mang trên ngực cô bé. Sáng sớm trước khi đi học, mẹ cô bé đã cố ý dặn dò cái kim cài áo ấy cực kỳ quý giá, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.

Khương Vũ Ca hoảng sợ khóc nấc lên, cô giáo cũng nôn nóng, huy động các bạn học tìm giúp cô bé. Sau đó mọi chuyện liền tính lên đầu Thịnh Tiểu Hạnh.

Kim cài áo trị giá năm con số xuất hiện trên gấu bông chỉ mấy trăm, làm cho ai cũng cảm thấy không bình thường.

Lúc này, các phụ huynh lục tục đi đến.

Tiểu Hạnh khăng khăng kim cài áo là của mình. Khương Vũ Ca có mẹ chống lưng, chất vấn cô bé kim cài áo này từ đâu ra, có phải nhặt được rồi chiếm làm của riêng hay không.

Mẹ Khương Vũ Ca còn nói: "Đây không phải vấn đề về đồ vật đó có quý giá hay không, chúng ta không thể dung túng cho lối sống như vậy. Tiểu Hạnh tuy còn nhỏ, nhưng vẫn phải dạy con bé chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm."

Những ánh mắt nghi ngờ của các bạn học và phụ huynh đã đâm sâu vào Tiểu Hạnh một cách đau đớn, ngoài dì Tôn, không ai tin tưởng bé.

Tiểu Hạnh khóc không ngừng, căn bản không thể trả lời câu hỏi của Khương Vũ Ca.

Kim cài áo là từ đâu ra? Hình như là dì Dao Dao đưa cho.

Có phải nhặt được hay không? Hình như là vậy......

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Thịnh Hủy có một thói quen. Vì cô quá giàu nên không để tâm đến vật chất, mỗi lần mua đồ hay tặng quà cho Tiểu Hạnh, Tiểu Hạnh đều hỏi cái này từ đâu ra, cô luôn là cười hì hì thoải mái mà đáp: "Mẹ tùy tiện nhặt ở ven đường", hoặc là "Dì Dao Dao nhặt được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu".

Trong tiềm thức của Thịnh Hủy, cô hy vọng đứa nhỏ cho rằng những đồ vật ấy cho dù giá cả cao cỡ nào, thì cũng chỉ là những thứ nhỏ bé.

Nhưng mà Tiểu Hạnh không giống như cô. Thế giới quan của Tiểu Hạnh là một tờ giấy trắng, cô bé đang trong quá trình hình thành nhận thức, được dạy và cảm thấy là những thứ đó không quan trọng. Cô bé không biết rằng mình có rất nhiều bảo bối, không biết những thứ này thực chất rất quý giá, thậm chí còn không biết rằng mình là đứa nhỏ giàu có.

Bạn học của cô bé đều rất tự cao, thích đem những món đáng giá nhất ra để khoe. Có lần Trần Tử Hiên mang theo mô hình Lego phiên bản giới hạn, Tiểu Hạnh tò mò lại gần nghe nhóc giới thiệu lai lịch món đồ chơi, bé cực kỳ kinh ngạc và cảm thấy lợi hại, kết quả lại bị các bạn học cười nhạo nói không hiểu sự đời.

Tiểu Hạnh nhào vào lồng ngực mẹ sụt sịt: "Có phải dì Dao Dao không cẩn thận nên nhặt lấy kim cài áo của Vũ Ca phải không ạ? Con không biết, mẹ ơi con rất sợ.......Cho nên con đưa kim cài áo kia cho Vũ Ca......"

Thì ra là như vậy.

Thịnh Hủy vuốt ve mặt con gái, trái tim từng chút từng chút vỡ thành nhiều mảnh.

Cô không khỏi tự vấn lại bản thân. Con gái nhập học được hai tháng, bằng mắt thường có thể thấy được bé càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng tự ti, là người mà ai cũng có thể bắt nạt, vênh mặt hất hàm sai khiến cô bé.

Mà người mẹ như cô lại làm gì? Cô sống như người tàng hình, tự cho là cái gì cũng không để bụng, kết quả làm cho con gái không dám ngẩng đầu trước mặt bạn học.

Thịnh Hủy vỗ lưng Tiểu Hạnh, âm thanh Tiểu Hạnh nức nở ngày càng nhỏ, dần dần nhăn mặt mà chìm vào giấc ngủ.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Đêm khuya, một mình Thịnh Hủy ngồi ở quầy bar bên cạnh uống rượu.

Rượu Brandy có nồng độ cao, màu trong suốt, không hề có tác dụng làm thư giãn thần kinh.

Tửu lượng của Thịnh Hủy rất tốt, nhưng để bảo vệ khứu giác với vị giác nên cô chưa bao giờ uống nhiều. Hôm nay lại có chút mất khống chế.

Tùy tiện lướt xem vòng bạn bè, cô nhìn thấy ảnh chụp Diêu Gia đã đăng.

Các bạn nhỏ lớp hai xếp thành hàng, trên người mặc bộ đồ người đưa thư nhỏ, và đang luyện tập bài hát cho tiết mục lễ hợp xướng lập đông vào thứ hai tuần tới.

Cô nhớ rõ, nửa tháng trước, một ngày nọ sau khi tan học, Tiểu Hạnh vui vẻ phấn chấn nói với cô rằng mình được cô giáo sắp xếp đứng ở vị trí trung tâm trong đội ngũ hợp xướng.

Tiểu Hạnh là đứa bé xinh đẹp nhất toàn khối, là visual, đứng ở trung tâm đương nhiên hợp lý.

Nhưng mà trong ảnh chụp của Diêu Gia, Tiểu Hạnh xuất hiện ở phía ngoài hàng sau cùng. Bé hơi khom lưng, ánh mắt rụt rè nhìn về phía ống kính.

Thịnh Hủy suýt chút nữa bóp vỡ ly thủy tinh.

Nếu ngay từ ban đầu sắp xếp cho Tiểu Hạnh đứng ở ngoài góc thì cô không có gì để nói, nhưng tại sao lại như vậy chứ? Tiểu Hạnh không thể nào nói dối cô.

Cô hầu như không dám tưởng tượng, Tiểu Hạnh làm thế nào từ vị trí trung tâm lại bị ép xuống phía ngoài góc.

Đứa trẻ khóc nháo sẽ có kẹo để ăn, chúng về nhà xin sự giúp đỡ từ bố mẹ, sau đó bố mẹ lại tạo áp lực lên giáo viên.... Từ lần đó trở đi, Tiểu Hạnh chưa bao giờ nhắc lại với cô về vị trí đứng hợp xướng.

Ai mà không muốn đứng ở vị trí trung tâm dễ thấy nhất? Thịnh Hủy có thể hiểu cho tâm lý của mấy đứa nhỏ cùng phụ huynh khác, cô trách là trách chính mình.

Con của cô sẽ không đòi hỏi gì, khổ sở liền nuốt vào bụng, bị bắt nạt thì âm thầm chịu đựng, cũng không làm phiền đến mẹ.

Cho nên cô rốt cuộc sống khiêm tốn để làm gì? Phật hệ* để làm gì?

(*: không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được)

Thịnh Hủy chưa bao giờ cảm thấy mình thất bại như vậy.

Xã hội hiện đại, chỗ nào mà không phải là chiến trường? Cứ tưởng rằng nhà trẻ là nơi trẻ nhỏ hòa thuận, thực ra phụ huynh đang đem con mình cùng chiến đấu.

Thịnh Hủy đặt ly rượu xuống. Cô chưa bao giờ say rượu, tối nay cũng không ngoại lệ.

Nhưng đầu óc lại giống như đang say, tràn đầy ham muốn chiến đấu xưa nay chưa từng có.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Thứ hai, lập đông.

Trong lúc ăn sáng, Thịnh Hủy nghiêm túc xin lỗi con gái:

"Lúc trước mẹ đều nói sai rồi. Những món đồ chơi của bảo bối, và cả quần áo xinh đẹp cùng đá quý, đều là mẹ với dì Dao Dao bỏ tiền mua cho bảo bối. Dì Dao Dao là nhà thiết kế vô cùng lợi hại, dì ấy đưa cho bảo bối rất nhiều món quà mà người khác muốn mua cũng không mua được."

Tiểu Hạnh chớp đôi mắt, miệng há thành hình chữ o, cảm thấy không thể tin nổi.

Tim Thịnh Hủy như lại bị đâm thêm một nhát. Quả nhiên, Tiểu Hạnh căn bản không biết bản thân chính là đứa nhỏ giàu có, có nhiều đồ vật quý giá.

"Đợi lát nữa mẹ đưa con đi học, chúng ta cùng đi tìm Vũ Ca nói chuyện rõ ràng." Thịnh Hủy nghiêm túc nhìn vào mắt con gái: "Ngày hôm qua mẹ không có ở bên cạnh bảo bối, để cho bảo bối bị những người khác dọa nạt rồi. Thật ra chính bảo bối cũng biết, chúng ta không có lấy đồ của người khác đúng không?"

Tiểu Hạnh mờ mịt mà nhìn mẹ, qua một lúc, mới dùng sức gật đầu hai cái.

Đi đến nhà trẻ, trong lòng Tiểu Hạnh vẫn còn sợ hãi, rụt lại trong lòng mẹ không dám ngẩng đầu.

Những ánh mắt lạnh băng của mọi người, lời nói trách cứ, làm cô bé cảm nhận được sự sợ hãi sâu sắc.

Thịnh Hủy đem video giám sát trên đường phố đến trước mặt giáo viên và mẹ Vũ Ca. Sáng sớm thứ sáu tuần trước, Tiểu Hạnh còn chưa bước vào cổng trường, trong lòng bé đã ôm thú bông Stella Lou có mang kim cài áo.

"Mỗi một góc của nhà trẻ đều gắn camera, làm phiền giáo viên lát nữa liên hệ với phòng giám sát. Viên đá quý ba vạn mất trong một đêm, chứng tỏ có khả năng người nhặt được không muốn trả lại, nếu gọi cảnh sát thì có đủ hồ sơ để lập án."

Thịnh Hủy không thực sự định báo án, câu cuối cùng cũng chỉ là để đe dọa giáo viên với nhà trường tăng hiệu suất làm việc.

Sắc mặt mẹ Vũ Ca trắng xanh một lúc, do dự nửa ngày mới nói: "Buổi chiều vào tiết hợp xướng, tôi sẽ về lấy đá quý trả cho cô."

"Không phải là trả lại cho tôi, mà là trả cho Tiểu Hạnh." Giọng Thịnh Hủy dừng lại một chút: "Mẹ Vũ Ca, tôi hy vọng mấy người có thể nói xin lỗi với Tiểu Hạnh."

Xin lỗi?

Mẹ Vũ Ca cảm thấy mình không làm sai việc gì. Ngày hôm qua cô ta có chút lớn giọng, nhưng cuối cùng là do ý chí của Tiểu Hạnh không kiên định, đưa kim cài áo cho cô ta. Hơn nữa, camera trong phòng học còn chưa xem, kim cài áo của Vũ Ca chưa rõ bị mất ở đâu, ai cũng có khả năng lấy cắp, lỡ may chính là Tiểu Hạnh lấy thì sao?

Thịnh Hủy thấy cô ta không nói gì, trong lòng đại khái cũng hiểu rõ.

Muốn cho mấy người phụ huynh tinh anh này cúi đầu, bản thân phải có bản lĩnh mới được. Thế giới này chỉ chia mạnh yếu, không nói đạo lý.

May mắn, cô có rất nhiều biện pháp làm cho bọn họ phải cúi đầu.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Một lát sau, cô giáo công khai rửa sạch oan khuất cho Tiểu Hạnh trong lớp. Các bạn học không còn dùng ánh mắt khác thường để nhìn bé nữa, nhưng cũng không có ai chủ động đi an ủi Tiểu Hạnh. Ở trong lớp nhân duyên của Tiểu Hạnh vẫn luôn không tốt lắm.

Mượn xem camera theo dõi, liền thấy Vũ Ca đánh mất kim cài áo ở trong bụi cỏ sân thể dục, bé liền bị mẹ hung hăng giáo huấn một trận.

Hứa Ý Lâm là bạn tốt của Vũ Ca, lại là bé gái được nhiều người yêu thích, lúc Vũ Ca buồn bé mang theo một đám bạn nhỏ vây quanh Vũ Ca an ủi cô nhóc, giống như Vũ Ca mới là người bị bắt nạt.

Tiểu Hạnh im lặng chịu đựng sự cô đơn. Bé là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiếm có, sẽ không vì bị người khác đối xử tệ mà tâm sinh oán hận. Nhưng bé rất muốn kết bạn, ánh mắt nhìn về phía đám con gái đầy hâm mộ.

Giữa trưa, các bạn nhỏ vây quanh ở bàn cùng nhau ăn cơm trưa. Hứa Ý Lâm bỗng nhiên chú ý tới trên đầu Tiểu Hạnh có mang kẹp tóc hoa anh đào.

Hôm nay Tiểu Hạnh tết tóc ba kiểu bánh ma hoa*, buộc lại phía sau đầu, là một kiểu tóc trông tinh nghịch. Mỗi một bím tóc bánh ma hoa đều mang kẹp tóc hình hai quả anh đài, và sáu cánh hoa đào nở rộ ở giữa, cánh hoa không phải bằng nhựa mà hơi giống thủy tinh, tỏa sáng trong suốt, cực kỳ xinh đẹp.

Bánh ma hoa: giống bánh quẩy thừng ở Việt Nam

"Đó là cái gì, vì sao lại sáng như vậy?" Hứa Ý Lâm nhịn không được mà hỏi.

Tiểu Hạnh nhớ lại lúc sáng mẹ nói với bé: "Đây là pha lê tường vi, dì tớ mang về từ nước ngoài."

Hứa Ý Lâm lại hỏi: "Nó có đắt hay không?"

Tiểu Hạnh không thể trả lời.

Có bạn học bên cạnh nói: "Nếu là mang từ nước ngoài về, lại là pha lê, đương nhiên là rất đắt rồi!"

Tiểu Hạnh do dự một chút, rồi lấy từ trong túi ra một cái cái hộp nhỏ, sáng nay mẹ cố ý bỏ vào. Bé đỏ mặt nói:

"Đắt hay không đắt thì tớ không biết, nhưng nhà tớ có rất nhiều, chỗ này có thể tặng cho các cậu."

Mấy bé gái nhỏ hoàn toàn không thể cưỡng lại được những đồ vật sáng lấp lánh trắng mịn, ngay cả Vũ Ca lúc nãy còn không vừa mắt với Tiểu Hạnh, hiện tại cũng ỡm ờ mà nhận lấy quà của Tiểu Hạnh.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

3 giờ chiều, tiết mục của nhà trẻ Tiểu Phúc Tinh mở màn Lễ hợp xướng Lập Đông.

Hầu hết phụ huynh tham gia Lễ hợp xướng là phụ nữ, có một vài bà mẹ còn mặc trang phục công sở, chắc là đang làm việc thì xin nghỉ để tham gia.

Khi Thịnh Hủy có mặt, nhìn quanh bốn phía, rồi khẽ nhướng mày —— mấy gia đình ở đây quả thật không khác gì gia đình đơn thân giống cô. Đàn ông thì có ích gì?

Diêu Gia dẫn con gái vào ngồi dưới khán phòng. Nhìn thấy kẹp tóc hoa anh đào trên đầu con gái, thắc mắc hỏi: "Kẹp tóc ở đâu ra vậy?"

Hứa Ý Lâm: "Tiểu Hạnh tặng ạ!" Giọng điệu còn rất hưng phấn.

Diêu Gia dùng ngón tay khảy khảy viên pha lê màu hồng nhạt, xúc cảm cứng rắn có trọng lượng. Trong lòng cô ta khẽ "Hừ" một tiếng: Đồ giả này cũng không tệ lắm.

Ở chỗ ngồi bên cạnh, mẹ Vũ Ca trực tiếp đem kẹp tóc trên đầu Vũ Ca tháo ra ném xuống mặt đất, động tác rất mạnh bạo.

"Loại hàng rách nát này mà mày cũng mang?" Cơn tức giận buổi sáng của cô ta còn chưa có tiêu tan, càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt.

Ai lại lấy kim cài áo có giá trị ba vạn gài cho thú bông? Nhất định là hàng giả, lại còn không biết xấu hổ bảo cô ta xin lỗi, da mặt cũng thật dày.

Cô giáo tập hợp các bạn nhỏ lên sân khấu để hát. Tiết mục hợp xướng của lớp hai là 《Xe ngựa đưa thư》, giai điệu cực kỳ tươi vui, giọng trẻ con vừa đều vừa trong trẻo, phụ huynh ngồi dưới sân khấu rất nhanh đã vỗ tay ào ào.

Xe ngựa đưa thư: tên tiếng anh là Csikos Post là bản nhạc hòa tấu do Hermann Necke người Đức sáng tác. Bài hát nói về niềm vui của các bạn nhỏ sống ở đồng cỏ xa xôi, mong ngóng những chiếc xe đưa thư đem thư đến vì thời điểm đó rất khó để liên lạc với mọi người. Giai điệu bài hát tràn ngập niềm vui.

Hát xong, các bạn nhỏ xếp hàng xuống sân khấu, Tiểu Hạnh đi cuối cùng của hàng, trông giống cái bóng cô đơn đáng thương. Đọc‎ thêm‎ ?hiều‎ tru?ệ?‎ ở‎ ﹎‎ T‎ R?MTR??ỆN.ⅴ?‎ ﹎

Rất nhiều phụ huynh chạy xuống sân khấu phía dưới để nghênh đón đứa nhỏ. Tiểu Hạnh tìm kiếm bóng dáng của mẹ mình ở trong đám người, đi tới đi lui, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bó hoa hướng dương lớn kiều diễm tỏa sắc vàng.

"Tiểu Hạnh hát hay quá đi!" Cù Dao khom lưng bế bé lên, những đóa hoa tươi phản chiếu gương mặt tươi cười của cô, cực kỳ cao hứng: "Nhanh hôn dì Dao Dao một cái đi."

Tiểu Hạnh hết sức kích động, sáp lại gần rồi dùng sức "Ba" một cái trên mặt Cù Dao, sau đó ôm chặt lấy cổ cô: "Sao dì Dao Dao lại ở đây?"

"Đương nhiên là tới để cổ vũ cho bảo bối Tiểu Hạnh rồi."

Hôm nay Cù Dao mặc bộ áo gió màu lam kiểu dáng cool ngầu, phía trong là bộ váy liền xám đậm, đi đôi bốt quá đầu gối, khí chất cực kỳ mạnh mẽ.

Chỗ ngồi của cô ở phía trong nhưng cô không đi chỗ ít người mà cứ phải ôm Tiểu Hạnh chen vào trước mặt phụ huynh khác.

Mẹ Vũ Ca cau mày, khép chân lại nhường đường, trong lúc vô tình nhìn thấy mặt Cù Dao, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.

Diêu Gia ngồi bên cạnh nghiêng người qua, giọng điệu kinh ngạc không thôi: "Kia không phải là Cù Dao đi?"

Nhà thiết kế kim bài của thương hiệu T, nhân vật phong vân thường xuất hiện trong các buổi lễ thời trang, người bình thường có thể không nhận ra cô ấy, nhưng mấy cô tự xưng là tín đồ thời trang thời thượng, đương nhiên có ấn tượng sâu đậm với gương mặt của Cù Dao.

"Thật sự là cô ấy!". Diêu Gia thậm chí còn mở Weibo Cù Dao để xác nhận lại, "Trời ơi......."

Mẹ Vũ Ca nhìn bóng lưng Cù Dao, mí mắt giật không ngừng.

Cô ta nhớ ra kim cài áo hoa đá quý hình hướng dương chính là sản phẩm thuộc dòng trang sức của thương hiệu T.

Mà nhà thiết kế thương hiệu T Cù Dao hôm nay lại cố ý mang bó hoa hướng dương đến nhà trẻ cổ vũ cho Tiểu Hạnh, không cần nói cũng biết là có dụng ý gì.

Người ta cần gì phải mua hàng giả? Nói không chừng còn không cần dùng đến tiền.

Mẹ Vũ Ca ngồi thụp xuống như lên cơn đau tim, còn liếc nhìn qua Cù Dao đang ôm Tiểu Hạnh đi đến chỗ ngồi bên cạnh, sau đó như nhớ tới cái gì, lại vòng lại đường cũ, khí tức như đang bốc hỏa, nhanh chóng dừng trước mặt cô.

"Cô chính là mẹ Vũ Ca?"

Cù Dao ôm Tiểu Hạnh, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn xuống: "Nghe nói cô nghi ngờ Tiểu Hạnh lấy đồ nhà cô?"

Mẹ Vũ Ca hoảng sợ, vội vàng giải thích: "Chỉ là hiểu lầm thôi."

Cù Dao dời ánh mắt, xoa nắn tay Tiểu Hạnh: "Bạn nhỏ bốn năm tuổi cũng biết làm sai cần phải xin lỗi. Cô lớn như vậy rồi còn cần người khác dạy cô xin lỗi như thế nào sao?"

Trước mắt nhiều người, mẹ Vũ Ca không nói nên lời, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng bệch.

Đồng thời thay đổi sắc mặt còn có cả mấy phụ huynh xung quanh. Ngày đó chưa làm rõ sự thật mọi người đã chỉ trích Tiểu Hạnh, giờ phút này ai cũng đều không thể thoái thác tội của mình.

Mẹ Vũ Ca bị ép, bất đắc dĩ cắn răng nói "Thật xin lỗi".

Cù Dao vẫn không hài lòng.

Xin lỗi ai vậy chứ, chủ ngữ cũng không có? Không có cả cảm tưởng và lời hứa không tái phạm? Cô giáo dạy ngữ văn trung học mà nghe được chắc sẽ tức hộc máu mất.

Cù Dao uyển chuyển mà yêu cầu nói lại một lần nữa.

Cho đến khi mẹ Vũ Ca dùng giọng nói lí nhí, một lần nữa nói xin lỗi với Tiểu Hạnh, hơn nữa còn nghiêm túc kiểm điểm lại hành động của bản thân thì Cù Dao mới cười nhẹ "Trẻ nhỏ dễ dạy", rồi hỏi Tiểu Hạnh có nhận lời xin lỗi của mẹ Vũ Ca hay không.

Tiểu Hạnh chớp đôi mắt, giọng nói trong trẻo: "Cô giáo nói, biết sai rồi sửa, vẫn là đứa trẻ ngoan."

Cù Dao cười rộ lên, cũng không thèm nhìn những người xung quanh, mang theo Tiểu Hạnh nghênh ngang rời đi.

Các phụ huynh vây xem toàn bộ quá trình đều cực kỳ kinh ngạc, có người đơn thuần chỉ vì lời nói trắng trợn của Cù Dao mà ngạc nhiên, cũng có người rùng mình, cảm thán may mắn mũi dao không chĩa về phía bọn họ. Diêu Gia là một trong số đó.

Cô ta không ngừng lén lút nhìn về hướng Cù Dao rời đi, thấy Thịnh Hủy cùng với Cù Dao ngồi với nhau chuyện trò vui vẻ, giống một đôi bạn tốt đã quen nhiều năm, cực kỳ thân mật.

Diêu Gia còn chưa quên sự kiện rượu giả kia, nhìn Thịnh Hủy vô cùng không vừa mắt.

Cô ta không cam lòng mà nghĩ rằng ai mà không có người bạn là doanh nhân lợi hại chứ? Bạn học cấp hai của mình trong giới giải trí cũng là người có giá trị trăm triệu, anh em của chồng mình cũng là nhân viên trong Liên hợp quốc đấy thôi.

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

Sau buổi trưa, ánh nắng chiếu xuống, làm cho kẹp tóc trên đầu Tiểu Hạnh trở nên rực rỡ lấp lánh.

Cù Dao sờ đầu Tiểu Hạnh, quay mặt, nhìn về phía Thịnh Hủy tranh công: "Bà chủ Thịnh, biểu hiện hôm nay của tớ thế nào?"

Thịnh Hủy: "Cậu là thần của tớ rồi đấy, xứng đáng được thưởng thêm đùi gà!"

Giọng nói vừa dứt, hai người đồng thời cười ra tiếng.

Một cơn gió nhẹ thổi qua khán phòng ngoài trời, Thịnh Hủy hất mái tóc dài bị thổi phía trước mặt ra sau.

Cù Dao híp mắt trong gió đánh giá cô, rồi đột nhiên hỏi: "Sao lại trang điểm vậy?"

Cô ấy hỏi ngắn gọn. Thực ra mỗi ngày đi làm Thịnh Hủy đều trang điểm nhẹ, nhưng mà hôm nay mới thực sự trang điểm nghiêm túc. Trong mắt Cù Dao đây mới là trang điểm, đã lâu rồi cô chưa thấy Thịnh Hủy nghiêm túc trang điểm.

Kẻ mắt màu đen làm nổi bật đôi mắt thanh tú quyến rũ, lông mi dài như lông quạ, tằm nằm cạn giống như nét chấm phá, tô thêm vẻ đẹp cho đôi mắt long lanh, rực rỡ. Nửa trên khuôn mặt vẽ công phu thì nửa dưới khuôn mặt lại đơn giản nhưng phù hợp, một lớp son hồng khói mỏng, vừa tao nhã lại kiêu sa.

"Tớ cảm giác đám đàn ông hiếm hoi ở đây đều nhìn chằm chằm cậu, ấy, còn cả đám trẻ con bốn năm tuổi nữa." Cù Dao nín cười nói: "Cậu không trang điểm đã đủ đẹp, hôm nay quả thật là áp đảo hoa thơm cỏ lạ. Vì sao đột nhiên muốn trở nên nổi bật vậy?"

Thịnh Hủy tỏ vẻ bí mật nói: "Đợi lát nữa đến đoạn chụp ảnh tập thể phụ huynh với bọn trẻ, tớ muốn mang theo Tiểu Hạnh đoạt vị trí trung tâm."

Cho dù là bọn họ dựa vào tài sản cá nhân hay là địa vị xã hội thì cô đều phải phá vỡ bầu không khí bất lương này. Nhất định phải cho thấy rằng vị trí trung tâm nên thuộc về người đẹp nhất.

Làm như vậy có đạo lý sao? Không có. Thịnh Hủy chỉ đơn thuần muốn thể hiện ý chí chiến đấu thôi.

Trong giới giải trí, cuộc chiến tranh đoạt vị trí center đồng nghĩa một cuộc chiến gió tanh mưa máu, giành hot search khắp nơi. Cù Dao được xem là một nửa người trong cuộc, vì vậy nên cảm xúc dâng trào, không khỏi bật ngón tay cái lên với bạn thân của mình: "Bà chủ Thịnh trâu bò, lần này nhất định có thể đại sát tứ phương!"

Hai người quen biết hơn mười năm, trong trí nhớ của cô ấy, Thịnh Hủy chưa bao giờ cố tình khoe khoang. Cô chỉ cần đứng ở đấy cũng trở thành tiêu điểm trong đám người. Cho đến mấy năm gần đây, cô ngay cả việc đứng trong đám người cũng không muốn, tựa như muốn cách ly với thế giới, lúc ấy mới là chân chính khiêm tốn.

Hôm nay bà chủ Thịnh gọi cô ấy tới là để giữ thể diện cho Tiểu Hạnh, cố gắng trang điểm tỉ mỉ lại để đoạt vị trí center, điều đó cũng đồng nghĩa là phát tín hiệu "Cuộc sống khiêm tốn đến đây kết thúc, từ nay trở đi lão nương sẽ tỏa sáng trên sân nhà".

Cù Dao kích động giống như được tiêm máu gà, đột nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: "Vậy Diệp Thư Thành thì sao? Không tránh anh ta nữa à?"

Cô là người thứ hai duy nhất trên thế giới biết được mối quan hệ giữa Diệp Thư Thành và Tiểu Hạnh. Mấy năm nay vốn dĩ Thịnh Hủy sống khiêm tốn như vậy phần lớn nguyên nhân chính là do người đàn ông này.

Thịnh Hủy nhìn về phía Tiểu Hạnh. Hôm nay rõ ràng cô bé vui hơn nhiều so với mọi khi ở trường, cô bé đang cùng các bạn nhỏ khác chia sẻ hoa hướng dương tươi đẹp, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn so với hoa còn đáng yêu hơn nhiều.

Thịnh Hủy nở nụ cười từ tận đáy lòng, trả lời một cách nhẹ nhàng bâng quơ: "Lúc trước là tớ sai rồi. Hiện tại mới nhận ra, so với thể diện của con gái tớ thì anh ta không tính là cái gì."