The Dark Duet Series

Quyển 2 - Chương 8-5



Âm nhạc vang lên trong không gian khi chúng tôi bước đi, và không lâusau, tôi nhận thấy nơi này trông giống như một khách sạn xa hoa vậy. Sàn nhà là đá cẩm thạch được trải thảm màu rượu vang rất thịnh hành. Tôi cố đi thật gần Caleb, đặc biệt là vì anh không hề ngăn cản chuyện đó. Độtnhiên, tôi nghe thấy một tiếng ‘chát’ rất lớn ở phía bên trái, theo saulà tiếng rên rỉ đau đớn của một phụ nữ. Hai mắt tôi lần theo âm thanhkia, vượt qua người đàn ông ở trước mặt chúng tôi, và dừng lại ở cảnhtượng trong căn phòng cạnh bên.

Một đám đông những người đàn ông ăn vận đẹp đẽ, và thậm chí có vài phụnữ nữa, đang tụ tập để xem một người đàn ông mặc áo đuôi tôm trắng giữmột phụ nữ khỏa thân nằm sấp trong lòng mình. Mái tóc đen của cô ta được vén sang một bên, gương mặt hằn vẻ đau đớn hiện ra rõ rệt. Cơ thể củacô ta trông vô cùng duyên dáng, kể cả khi đang ở vị trí thấp kém. Mộtdấu tay đỏ chói nổi bật trên nền da trắng nhợt của cô ta. Người đàn ôngve vuốt tấm lưng cô gái và cô ta ưỡn cong người, nâng phần mông lên caohơn như thể đang cầu xin anh ta đánh mình lần nữa. Tôi quay đi khi anhta làm thế, và người phụ nữ kia lại rên rỉ, nhưng không hề kêu thét.

Đó là chuyện Caleb muốn ở tôi sao? Tôi đã biết câu trả lời rồi.Tôi cũng biết mình sẽ thất bại thảm hại. Bất luận đã bao lần bị Calebđét mông, tôi vẫn luôn la hét và cầu xin anh dừng lại, kể cả khi tôi đầu hàng trước những cơn cực khoái anh đem đến.

“Có người ở đây muốn gặp hai người, Tôi đang đưa hai người đến gặp ông ấy,” người dẫn đường của chúng tôi nói.

Những ngón tay Caleb giần giật trên sống lưng tôi và tôi cảm thấy mộtcơn hoảng loạn nguyên thủy tràn dâng. “Là chủ nhân của ngôi nhà à? Tôiđã rất nôn nóng được gặp ông ấy.”

Người dẫn đường vẫn tiếp tục bước đi trong khi đáp lời, “Không, thưaNgài. Chủ nhân của ngôi nhà này là ngài Felipe Villanueva. Chúng ta vừađi qua ngài ấy cùng nô lệ của ngài ấy, Celia trong phòng riêng. Ngài ấythường xuyên mời khách lắm; vì ngài ấy thích sự chú ý.”

Một nô lệ nữa. Một người phụ nữ nữa bị bắt giữ trái ý muốn trong cùngngôi nhà này. Điều đó khiến tôi phát ốm. Người phụ nữ tôi nghiệp kia, bị hạ nhục ngay trước mặt những kẻ xa lạ, và biết rằng chẳng có ai trongsố đó chịu giúp mình.

Caleb dừng lại và tôi nhảy nhổm khi tay anh đẩy tôi về trước. Mắt chúngtôi chạm nhau. Đôi mắt xanh dương của anh lạnh lẽo, chôn giấu điều gì đó vô cùng đen tối. Tôi không muốn biết anh đang nghĩ gì. Tôi buộc mìnhphải tiếp tục bước đi.

Tiếng nhạc và âm thanh của những vị khách khác dần tan đi với mỗi ngã rẽ đưa chúng tôi vào một mê cung. Thật không may là chúng lại bị át đi bởi tiếng thét của một phụ nữ. Tôi không thể ngăn mình bắt đầu khóc lóc vào lúc đó. Tìm thấy cánh tay của Caleb, tôi bấu víu vào đó bằng cả haitay, quấn mình quanh nó. Khi nhìn lên, tôi thấy người dẫn đường trượt mở hai cánh cửa ra và tiếng thét trở nên lớn hơn nữa. Người đàn ông vàCaleb trao đổi một cái gật đầu ngắn gọn, sau đó ông ta rời đi. Caleb kéo theo tôi vào trong khi bước đi.

Sau khi bước được vài bước, Caleb dừng lại, và tôi cảm nhận được cáicách cả người anh căng ra. Có gì đó khiến anh giật mình. Người phụ nữkia vẫn tiếp tục kêu thét.

Tôi ngẩng lên và cảnh tượng trước mặt khiến tôi ngất đi. Nancy, cô gáiđã tham gia vào vụ cưỡng hiếp bất thành của tôi, người đã trơ mắt đứngnhìn những gã đàn ông đó vật tôi xuống và cố xâm phạm tôi. Người đã vôtâm đứng một bên trong lúc bọn chúng đấm, tát và đá tôi! Cô ta chính làngười đang kêu thét. Cô ta đang khỏa thân và bị trói úp mặt xuống thứtrông như một con ngựa gỗ, trong khi một người đàn ông trông giống dân Ả Rập đang dữ dội đi vào cô ta hết lần này đến lần khác.

Khi đã tỉnh lại, tôi nhận ra Nancy không còn la hét nữa. Tôi đang nằmtrên một chiếc trường kỉ bọc da màu đỏ tía, và gương mặt giận dữ củaCaleb đang nhìn xuống tôi. Anh không nói gì khi kề ly nước vào miệngtôi. Thậm chí tôi còn chẳng thể nghĩ tới việc lên tiếng nữa. Tôi đã nhìn thấy điều có thể sẽ xảy ra nếu Caleb rời bỏ mình, và quyết tâm sẽ khiến anh yêu chuộng tôi.

Đột nhiên, giọng một người đàn ông phá tan sự im lăng. Ông ta dùng thứngôn ngữ tôi không hề hiểu. Cũng là một tràng những lời nhanh gọn, súctích hệt như Jair từng nói vậy. Cuộc trao đổi của ông ta và Caleb đầy dữ dội, ghê gớm. Người đàn ông nọ cười vào mặt Caleb. Tôi không dám nhìn về phía giọng nói kia.

Lông mày của Caleb nhíu lại, và hai mắt anh tập trung vào phía bên trên, đằng sau tôi, “Cô ấy chỉ sợ thôi. Tôi không hiểu được dọa nạt cô ấythôi thì được lại cho ai chứ.”

Người đàn ông bật ra một tràng cười quái dị, “Tiếng Anh sao, Khoya? Cậu muốn cô ta hiểu những gì chúng ta nói à?” Lời lẽ của ông ta mang nặngtrọng âm, nhưng vẫn có thể hiểu được. “Cô ta nên sợ hãi. Sau cuộc rượtđuổi mà cô ta lôi cậu vào, cùng những rắc rối đã gây ra, rõ ràng là côta còn chưa đủ kinh hãi đâu. Jair có nói rằng cậu đã nương tay với côta,” người đàn ông nói.

Có thể nói người đàn ông này hẳn phải rất “có máu mặt”. Tôi không thểtưởng tượng được Caleb sẽ để ai đó nói chuyện với mình kiểu này.

Caleb cao giọng lên tiếng và tuông ra một tràng những lời lẽ bằng thứngôn ngữ mà tôi không hiểu được; tiếng Ả Rập, tôi nghĩ vậy. Nếu phảiđoán, tôi sẽ nói rằng anh đang nói cho người đàn ông kia một phần suynghĩ của mình. Tôi rút người lại trên ghế và cố trở nên vô hình trongkhi hai người họ cự cãi qua lại.

Cuối cùng, Caleb nói, “Đủ rồi! Mèo Con, quỳ xuống sàn ở tư thế nghỉ đi.” Dù rất kinh hãi, nhưng tôi không hề do dự mà nhanh chóng vâng lời, quỳxuống sàn bên cạnh chân Caleb, hai chân mở ra và tay đặt lên đùi, đầucúi xuống, như được bảo.

“Ta muốn xem cô ta. Lại đây…,” ông ta lại bật cười, “Mèo Con.”