The Dark Duet Series

Quyển 1 - Chương 7-4



Với những ngón tay khéo léo, hắn xoay sở khóa chặt hai cổ tay tôi giữa cácchấn song đầu giường. Cơ thể tôi căng cứng, chuẩn bị chống đỡ. Sức nặngcủa hắn rời khỏi giường. Rồi tôi nghe thấy tiếng hắn cởi quần áo. Lầnnày khác. Rất khác.

Tôi kéo giật dây trói. “Làm ơn đừng.” Không thể ngăn mình không lên tiếng.

Hắn chuẩn bị rất chậm rãi. Tôi nhìn vào không gian tối tăm quanh mình,cố gắng bắt lấy hình dáng mờ ảo của hắn rõ ràng hơn. Mạch máu đập rộnbên tai tôi và nỗi sợ như hiện hữu trong không khí. Trọng lượng của hắnkhiến chiếc giường dịch chuyển, và tôi lập tức hiểu rõ chuyện sắp xảy ra là không thể tránh khỏi.

Hắn áp vồng ngực trần trụi của mình lên tấm lưng trần của tôi, sức nặngcủa hắn gần như nghiền nát tôi. “Em có muốn làm người tình của tôikhông, Mèo Con? Đó có phải lý do em gọi tên tôi ra không?” Tôi giãy giụa điên cuồng, cố đẩy hắn khỏi lưng mình và kéo giật hai cổ tay bị tróichặt. Còn tệ hơn cả vô dụng nữa. Tôi cảm thấy hắn cứng lên giữa hai đùimình. Và tôi nằm bất động. Hắn đang hoàn toàn khỏa thân. Hắn chưa từnghoàn toàn trần trụi trước đây. Tôi thổn thức trên tấm trải giường. Hắnnghe có vẻ không hề hụt hơi khi tiếp tục nói vào tai tôi. “Tôi đã khiếnem lên đỉnh quá nhiều lần rồi, chưa chưa một lần tôi bắt em phải đáp lại ân huệ đó cả. Em phải giành quyền được gọi tôi bằng tên chứ.”

“Chủ Nhân, làm ơn.” Tôi khóc to trong bóng tối.

Hắn áp sát vào tôi, nơi cương cứng nóng bỏng và cứng rắn nằm giữa đôichân run rẩy của tôi. “Không, đừng gọi tôi như thế, đêm nay thì không.Hãy gọi tên tôi vì em sắp đạt được quyền đó rồi.” Tôi chỉ khóc to hơn.

Hắn thở dài, cay nghiệt, giận dữ - thất vọng?

Caleb lăn khỏi người tôi, vóc dáng to lớn khiến tấm đệm kêu cọt kẹt khihắn nằm xuống. Tôi không thể ngừng khóc, dù nỗi nhẹ nhõm đã quét quangười. Sao hắn lại làm chuyện này chứ!

Hắn vuốt tóc tôi một lúc lâu, chạm vào mặt tôi bằng những đầu ngón tay.Chiếc giường lại kêu kẽo kẹt khi hắn chỉnh lại tư thế để xoa bóp cholưng, tay, và chân tôi một cách chậm rãi, dịu dàng… đầy kinh nghiệm. Tôi khóc thút thít vào mặt đệm, sau đó thì nín hẳn khi hắn ru tôi vào mộttrạng thái an toàn phi lý. Toàn thân tôi căng ra lúc hắn nằm trở lạitrên người mình. Hắn ra lệnh cho tôi phải thả lỏng hết lần này đến lầnkhác. Hắn hôn khắp cơ thể tôi, không như vừa nãy, sự tức giận không hềhiện hữu. Và Chúa giúp tôi, lẽ ra phải không có gì khác đi mới phải,song thế nào đó lại có thật.

Tôi chưa từng ở gần một người đàn ông đến vậy. Tôi chưa từng biết hơinóng cơ thể trần trụi của hắn áp lên mình lại tạo ra ảnh hưởng như thế.Tôi phải đấu tranh để không hưởng ứng theo. Cơ thể tôi muốn cuộn vàolòng hắn, nhưng tâm trí lại bảo đó sẽ là một sai lầm khủng khiếp. Cảmgiác sẽ thế nào nếu tôi chạm vào hắn như cách hắn đã chạm vào tôi? Liệuhắn có hoàn toàn mê mụi tôi như cách tôi đã mê mụi hắn không?

Mặc dù đã nỗ lực hết mình, tôi vẫn đánh mất bản thân trong sự vuốt vedịu dàng của hắn, nhữg tiếng rên rỉ khe khẽ thoát khỏi môi tôi. Tay hắnôm lấy mông tôi, nắn bóp, nhẹ nhàng tách ra. Tôi không chống cự. Kể cảkhi những ngón tay hắn lần theo khe giữa, qua chỗ đường cong bờ mông đểtách cánh môi ngoài nơi thầm kín của tôi ra. Nỗi sợ hãi vỡ òa, nhưngkhao khát lại nở rộ khi hắn tiếp xúc với điểm nút bé nhỏ bội phản chôngiấu sâu bên trong đó. Tôi giật nảy, nhưng buộc mình phải xuôi theo sựđộng chạm của hắn. Trước đây hắn đã từng làm thế này với tôi, sử dụngnhững ngón tay trên khe hở phản bội kia để đưa tôi đến đỉnh cao khoáilạc. Và hắn đã đúng; hắn chưa từng yêu cầu tôi phải hồi đáp. Chưa mộtlần nào. Tôi cần điều này. Tôi cần phải quên đi mọi thứ, dù chỉ trongvài phút. Hắn khiến tôi cảm thấy thật tuyệt, quá tuyệt, và thật khó đểkháng cự khi bị ép buộc như thế. Hắn không ngừng cọ xát, cướp lấy nhữngtiếng rên rỉ từ lồng ngực tôi. Nó đang đến, cái cảm giác râm ran dẫn đến sự bùng nổ.

“Mở chân em ra,” hắn thì thầm, “mũi giáo” đập rộn ràng chà xát lên mặtngoài đùi tôi. Ý nghĩ về nó khiến tôi rên rỉ lớn hơn bao giờ hết. Tôikhông biết có chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Chỉ biết rằng tôi cầnphải mở chân ra. “Rộng hơn nữa,” hắn thì thầm và tôi làm theo.

Tôi run rẩy không kiểm soát nổi khi cơn cực khoái xâm chiếm cơ thể từtận sâu bên trong. Đẩy hông ra phía sau, tôi tìm kiếm những ngón tay của hắn, van xin không thành lời cho một cái chạm tay mạnh mẽ hơn. Hắn chotôi điều tôi muốn và tôi bám víu lấy cơn cực khoái lâu hết mức có thể.Tâm trí tôi còn chưa kịp nhận thức được gì, khi hắn quỳ lên và di chuyển vào giữa đôi chân đang mở rộng đầy ham muốn của tôi.

Vào giây phút thứ gì đó tiếp xúc với hậu môn của tôi, tôi giật nhổm dậy. Một bàn tay hắn ấn lên giữa hai vai tôi, “Hạ đầu em xuống đi.” Nhữngngón tay hắn quệt một xúc ẩm ướt mà tôi tạo ra rồi thành thạo thoa lênphần cơ vòng chặt khít. Tôi run rẩy không kiểm soát nổi. Thật kinh ngạckhi khám phá ra, nỗi sợ hãi của tôi cũng xuất phát từ những phần giốngnhau của sự hổ thẹn khi bị chạm vào nơi tư mật, cũng như sự đau đớn kèmtheo khi nơi đó bị xâm nhập. Đây không phải một nơi trên cơ thể nên được phô ra. Tôi chắc chắn chưa từng nhìn thấy nó. Khi một trong số các ngón tay hắn đâm xuyên qua nơi cửa ngõ và xộc thẳng vào phần riêng tư đó, nó trở thành bộ phận duy nhất tôi biết đang tồn tại. Tôi cong người chốnglại sự xâm nhập, nhưng chẳng giúp gì nhiều lắm. Hắn chầm chậm ấn vào,yêu cầu tôi phải thả lỏng trước khi trượt ra và sau đó quay trở vào.Việc đó dường như kéo dài mãi mãi, và trong suốt lúc đó tôi thấy mìnhtập trung vào việc không làm bản thân nhục nhã hơn là việc hắn đang làmgì mình. Ngay lập tức, đau đớn không còn nữa. Có vẻ đã hài lòng, hắn giữ thắt lưng để giúp tôi nằm thật vững.

Có thứ gì đó to lớn không tin nổi ấn lên lối vào của tôi. Tôi đông cứng. Chẳng thể nào hắn đưa được cái thứ đó vào bên trong tôi hết. Tôi vùngvẫy. Chống lại điều không tránh khỏi. “Thả lỏng nào, Mèo Con. Hãy thảlỏng. Hít sâu vào… tốt, lần nữa nào.” Tôi đang bị xé làm đôi. Toàn bộ vũ trụ đảo lộn. Hắn ôm tôi thật chắc khi đẩy vào bên trong tôi, suốt lúcđó liên tục hướng dẫn tôi nương theo. Tôi lắng nghe thật kĩ những câuchữ đều đều của hắn và cố làm theo điều được bảo. Khi nỗi đau lấn átkhoái cảm, tôi cố hết sức nhét tấm trải giường vào miệng mình. Mất rấtlâu hắn mới hoàn toàn lấp đầy tôi. Hắn bất động, áp đầu lên đầu tôi rồidịu dàng nói, “Đừng chống cự”. Hắn mơn trớn hai bầu ngực tôi, bụng tôi,hôn lên vai tôi, một lần nữa khiến tôi rên rỉ vì khoái cảm trái ýnguyện. Trái ý sao? Thật không? Cơ thể tôi thả lỏng và vật khổnglồ của hắn nằm yên bên trong tôi. Hơi thở ấm áp của hắn phả lên gáy tôi, rồi hắn bật ra một tiếng gầm gừ. Âm thanh đó vô cùng nam tính, vô cùnghoang sơ, khiến tôi phải kinh ngạc.

“Làm ơn.” Tôi thì thào, nhưng lại chẳng biết mình đang cầu xin hắn cáigì. Hắn đang ở bên trong tôi, trong từng tế bào. Vật đàn ông của hắnđang đập rộn ràng và tôi có thể cảm nhận được nó. Nhưng hơn thế, tôibiết hắn có thể cảm thấy tôi. Không chỉ sự run rẩy của tôi. Mà là tôi.