Thệ Bất Vi Phi

Chương 172: Mạc nhiên



Edit: Docke

Mẫu Phượng Thấm ánh mắt mê ly, nhìn Lâm Thụy và nói: “Ngươi biết không? Từ khi còn nhỏ được vào cung vấn an cô cô, sau khi nhìn thấy hắn, ta đã không thể nào quên được. Ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải gả cho hắn. Chỉ vì trong ánh mắt hắn ẩn chứa sự mạc nhiên và khinh thường…”   

Nàng quay qua nhìn ta, nói: “Vẻ mặt đó rất giống ngươi, đối với tất cả mọi chuyện đều không để trong lòng, lại thêm phần khinh thường có thể xoay chuyển càn khôn. Ta tận mắt chứng kiến, hắn chỉ dùng vài câu nói mà đã khiến cho cô cô ta lúc ấy đang là hoàng hậu, tức giận đến mức nói không nên lời, nhưng cũng không thể trách phạt. Khi đó, ta đã biết, hắn chính là một cường giả, và chỉ có nữ cường nhân mới xứng đôi với hắn. Vì thế, ta học võ, học vẽ, học thơ, học cơ quan ám khí… Tất cả những thứ có thể trở thành sức mạnh của con người, ta đều học. Chỉ tiếc rằng, hắn vẫn đối với ta mặc nhiên, cho dù đối mặt với ta, hắn vẫn coi ta như trong suốt vô hình. Ta biết, điều hắn quan tâm duy nhất, chỉ là cuộc tranh đấu với Tuyên Vương, là ngôi vị thái tử. Vì thế, vì muốn giúp hắn, vì muốn mình có thể chiếm được một góc nho nhỏ nào đó trong lòng hắn, ta đã thiết kế ra một kế hoạch cực kỳ đại mật…”

Ta nói: “Thực thi kế hoạch này, cũng cần phải có tấm bản đồ thật. Chẳng lẽ trong tay ngươi thật sự có tấm bản đồ kia?”

Mẫu Phượng Thấm nói: “Tuyên Vương gia đi khắp thế giới lục tìm tấm bản đồ đó. Nhưng hắn lại không thể ngờ được, tấm bản đồ đó đã bị thủ hạ trung thành với hắn nhất, đưa cho ta…”

Ta nói: “Ngươi nói, chính là Quy Trữ ư? Quy Trữ có được bản đồ đó từ đâu?”

Mẫu Phượng Thấm cười lạnh: “Tuyên Vương không biết rằng, Quy Trữ chính là người con đã bị Thục Trung Lôi gia đuổi ra khỏi cửa. Lúc hắn bị đuổi khỏi nhà, đã lấy trộm tấm bản đồ này mang đi. Trong lúc, Tuyên Vương phái người đi khắp nơi tìm kiếm nó, hắn lại không biết rằng, tấm bản đồ này đã có sẵn trên người thuộc hạ của hắn rồi…”

Ta chỉ đành than thở một tiếng trong đáy lòng. Tuyên Vương đáng thương! Bên cạnh hắn có ai là người trung thành hay không?

“Tuyên Vương hạ lệnh cho Quy Trữ giết chết Nhàn Phi nương nương. Ta biết, Nhàn Phi nương nương khẳng định sẽ hận hắn đến thấu xương. Mà Gia Cát xiển sư đoán sai nơi đặt Thần Cung là chỗ vốn ngày xưa là Đông Minh Nguyệt Hồ, cộng thêm một vài mối liên hệ, ta đã nảy sinh trong đầu một kế hoạch cực kỳ đại mật. Ta bắt chước theo tấm bản đồ, y theo địa hình núi của Tây Sở mà Quy Trữ đã cung cấp, lựa chọn một sơn cốc được bốn phía vây kín để tạo ra tấm bản đồ này. Mà thật đúng dịp, sơn cốc này không ngờ lại được gọi là Tây Thái Dương Cốc. Ta mới có thể dùng ý tứ tương phản để làm cho bản đồ giả càng khó bề phân biệt được. Mục đích, chính là muốn dẫn dụ Tuyên Vương vào trong sơn cốc này…”

Ta nói: “Chỉ cần dưới sự giúp đỡ của Quy Trữ, dẫn Tuyên Vương vào sơn cốc, đồng thời mật báo với quan viên tại Tây Sở, như vậy thì kế hoạch mượn đao giết người của ngươi sẽ thành công viên mãn. Còn Thụy Vương gia cũng sẽ thuận lợi lên ngôi thái tử…”

Ta hỏi nàng: “Ngươi làm sao có thể khẳng định rằng tấm bản đồ này sẽ rơi vào tay Tuyên Vương?”

Nàng nhàn nhạt nói: “Đương nhiên ta khẳng định được. Chỉ cần ta nói cho hắn biết Nhàn Phi đã dùng bồ câu đưa tin cho ai, hắn còn không thể bắt được hai tiểu cô nương kia hay sao? Chỉ có điều, đến cuối cùng lại truyền đến tin tức Thụy Vương gia yêu thích ngươi, nên ta đã buông bỏ kế hoạch này. Vốn là, ta có thể trợ giúp hắn diệt trừ Tuyên Vương đoạt được ngôi vị thái tử. Kế hoạch này vốn nên được thực hiện sau khi thái tử bị phế trong một hồi cung biến kia. Nhưng mà, tất cả, chỉ vì ngươi mà hoàn toàn thay đổi…”

Ta không khỏi bội phục tận đáy lòng tâm tư thận mật của nàng. Nàng cùng Tuyên Vương liên thủ để hủy bỏ thái tử, sau đó lại phụ giúp Tây Sở bắt giết Tuyên Vương. Như vậy thì cuối cùng, ngôi vị thái tử đương nhiên sẽ thuộc về Thụy Vương gia. Mưu kế âm độc giảo quyệt của nàng thật khiến ta mặc cảm.

Ta nhớ đến một chuyện, nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết rằng hai vị tiểu cô nương kia đã đem tấm bản đồ giả giao cho ta sao?”

Mẫu Phượng Thấm nói: “Đây chính là lỗ hổng lớn nhất trong kế hoạch của ta. Khi Quy Trữ đem tấm bản đồ giấu trong phủ tướng quân rồi thả tin tức cho Nhàn Phi lục soát. Sau đó, nữ nhân kia nhận định tấm bản đồ này là thật, nhưng lại trăm lần dặn dò con gái nàng dùng tấm bản đồ này để bảo vệ tính mạng. Không thể ngờ được, ta còn chưa cho người truyền tin đi thì hai con tiện nhân kia đã giao bản đồ cho ngươi. Lúc ta nghe được tin này, ta đã biết, kế hoạch của ta thật sự cũng không biết có thực hiện được hay không. Bởi vì ta biết, cho dù Tuyên Vương biết bản đồ rơi vào tay ngươi nhưng hắn cũng sẽ không đoạt nó từ trong tay ngươi. Vào đêm hắn thành thân, ta thật sự rất cao hứng. Vốn tưởng rằng sau khi ngươi cùng hắn thành thân, sẽ giao bản đồ ra, cùng hắn đến Tây Sở. Như vậy thì chẳng phải ta sẽ đạt thành nhất tiễn song điêu rồi sao?”

Ta lẩm bẩm: “Vì để bắt giết Tuyên Vương mà ngươi tiêu phí khí lực lớn như vậy, có đáng không? Quy Trữ nếu đã là tâm phúc của Tuyên Vương, cứ bình thường ám sát chẳng phải là rất tốt, càng có nhiều cơ hội không đúng sao?”

Mẫu Phượng Thấm cười lạnh một tiếng, nói: “Tuyên Vương từ nhỏ đã học một thân võ công ‘kim chung cháo’, nào có thể dễ dàng bị ám sát như vậy. Thậm chí là hạ độc, chúng ta cũng đã thử vài lần rồi. Ngoại trừ độc chết mấy hạ nhân thử đồ ăn, không hề có biện pháp. Bên cạnh hắn cao thủ rất đông, nhưng hắn cũng không hề tín nhiệm một ai. Dựa vào một mình Quy Trữ thì làm sao có thể tiến hàng ám sát được? Nói không chừng còn đả thảo kinh xà…”

Ta cười nói: “Đáng tiếc, cuối cùng, mọi chuyện lại không thể theo như ý ngươi…”

Mẫu Phượng Thấm căm hận nói: “Không sai, tất cả những việc ta đã làm, đều đã tan thành bọt nước. Kết quả là, vì không muốn gả cho Tuyên Vương, ta chỉ đành mang theo thị nữ rời khỏi Đại Tề, đến Tây Sở. Đến được đây, ngược lại khiến cho đầu óc ta sáng ngời. Ta biết, các ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ chiếu theo bản đồ mà tìm đến đây. Hơn nữa, chuyện này không thể mượn tay người khác làm, mà tùy tùng dẫn theo cũng không thể dẫn nhiều. Chuyện này với ta mà nói, lại không phải là một cơ hội vô cùng tốt hay sao?”

Ta nhàn nhạt nói: “Vì thế, ngươi kêu Quy Trữ trốn trong phủ tướng quân. Khi nhìn thấy chúng ta đã đến, phái người dẫn Tử Dạ – vẫn luôn đuổi giết Quy Trữ, đến đây. Sau đó để Quy Trữ lưu lại vài chữ. Nhưng ta không hiểu, Quy Trữ vì cái gì lại phải dùng cái chết để hoàn thành chuyện này?”

Ta nghĩ, Quy Trữ này, đầu hắn có phải bị vấn đề gì rồi không? Dám dùng cái chết chỉ để đổi lại vài chữ kia?

Trên mặt Mẫu Phượng Thấm xẹt qua một tia lãnh khốc, nói: “Chuyện này, ta cũng không ép hắn. Tất cả đều do hắn tự nguyện. Khi ta nói kế hoạch này ra, suy đi nghĩ lại cũng không biết làm sao để dẫn dụ các ngươi đến Tây Thái Dương Cốc. Không ngờ hắn dám dùng cái chết của mình để dụ các ngươi lọt lưới. Còn nói, chỉ cần ta cho hắn một vị trí trong trái tim là được rồi…”

Ta nhìn vẻ lãnh khốc trên khuôn mặt nàng, nghĩ rằng. Hai người này thật đúng là một đôi tuyệt phối. Một người đòi sống đòi chết quấn quýt lấy Lâm Thụy. Một người đòi sống đòi chết phản bội chủ tử của mình, chỉ mong có được một vị trí trong lòng mỹ nhân. Chỉ sợ, Quy Trữ đối với nàng, rốt cuộc đã nản lòng thoái chí. Bằng không cũng sẽ không dùng cái chết để đổi lấy một chút tình ý của nàng? Đáng tiếc, e rằng trước mắt, Mẫu Phượng Thấm đã quăng hắn ra sau đầu rồi.

Mẫu Phương Thấm nhìn Lâm Thụy. Lâm Thụy lại dường như không nghe thấy buổi nói chuyện này của nàng vậy, ánh mắt mơ hồ, không biết đang thổi đến nơi nào rồi. Vẻ mặt nàng ảm đạm cùng ưu thương, khiến ta có phần cảm thấy Lâm Thụy thật đúng là một kẻ cực kỳ lãnh khốc. Lại nghĩ, trên đời này sao lại có nam nhân lãnh khốc đến như vậy, hay là đang giả vờ? Ta không khỏi đi đến trước mặt Lâm Thụy, tử tử tế tế đánh giá hắn.

Hắn bị nhìn mà bất ngờ, khó hiểu. Hắn đích xác đủ lãnh khốc, trên mặt một chút thần sắc động tình cũng không có, còn nhàn nhạt nói: “Chuyện này cũng đều là do một phía nàng tình nguyện. Nữ nhân đưa lên tận cửa, Bổn vương cũng không có bổn phận phải có trách nhiệm với họ.”

Hắn thổ lộ những lời này là muốn nói với ta, để ta yên tâm: Hắn đối với nàng không hề cảm động chút nào. Nhưng câu nói này lại khiến sắc mặt Mẫu Phượng Thấm trắng bệch. Trắng đến mức trong suốt. Ta dường như có thể nghe được trái tim nàng phát ra những tiếng loảng xoảng, vỡ vụn…