Thệ Bất Vi Phi

Chương 107: Chần chừ



Edit: Docke

Hiểu rồi, nàng đang thực hành chính sách tư tưởng cũ, thà giết lầm một ngàn còn hơn sót một. Ta nghĩ, ngươi xuất thân cổ đại, sống trong một đại gia tộc như Mẫu gia, tất sẽ được gả cho một người nếu không phú thì cũng quý. Mà đã là người phú quý thì chuyện cưới thêm mười tám cô vợ lẽ khẳng định cũng là chuyện tất nhiên thôi mà. Làm gì có cách nào mà ngươi có thể cấm đoán được. Chỉ có điều, như vậy thì cũng có chút giống ta, đều không thể dung nạp được kẻ thứ ba.  

Ta nói: “Nếu đã như vậy, Mẫu tiểu thư động thủ ngay đi. Còn về phần Tam hoàng tử đang tìm kiếm đại bí mật gì, Mẫu tiểu thư cứ trực tiếp đến hỏi Tam hoàng tử đi. Nô tỳ cũng không nói nhiều…”

Mẫu Phượng Thấm sóng mắt lòe lòe. Hai tiểu nha đầu Tiểu Lan, Đại Lan hiển nhiên cũng có võ công, vừa nghe ta nói đã muốn xông lên rồi. Đặc biệt là Tiểu Lan, quả thật có chút nghiến răng nghiến lợi. Hiển nhiên rồi, tâm linh nhỏ bé của nàng đã bị thương tổn khá nghiêm trọng. Bị một nữ nhân coi trọng, còn đùa giỡn một phen, làm sao nàng có thể kham nổi chuyện này? Tuy rằng trái tim nàng không hề nhúc nhích, nhưng tâm hồn thiếu nữ luôn ôm ấp tình cảm, luôn mơ mộng, kỳ vọng mình có sức quyến rũ vô cùng, được người ta theo đuổi nâng niu. Vốn đã từng cảm nhận được điều đó từ ta, bây giờ nàng lại bị ném từ trên mây mà ngã thẳng xuống đất. Ta cảm giác được, nếu rơi vào tay nàng, chỉ sợ rằng ta sẽ rất thê thảm.

Mẫu Phượng Thấm cười nói: “Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy thì sẽ khiến ta buông tha cho mạng sống của ngươi hay sao?”

Ta nói: “Với trí tuệ của Mẫu tiểu thư, đương nhiên sẽ không bỏ qua nô tỳ. Nô tỳ chỉ đành nhắm mắt chờ chết…”

Nói xong, ta làm như rất nhiều bộ phim điện ảnh và vở kịch truyền hình kinh điển, nhắm mắt chờ chết. Bình thường thì sẽ không chết, nhưng cũng không biết có linh hay không đây? Nhưng ta cũng biết được một chút. Thường thường, nếu người ta đang một lòng một dạ muốn chết thì lại không thể chết được. Đó chính là vì thượng đế trêu ngươi…

Mẫu Phượng Thấm cắn răng nói: “Được. Chỉ cần ngươi nói cho biết nguyên nhân vì sao Tam hoàng tử lại đến Tây Sở, thì có lẽ, ta có thể sẽ tha chết cho ngươi…”

Trong mắt ta phát ra nhiều điểm sáng như ánh sao lung linh, có cảm giác như vừa chạy trốn chết. Ta nói: “Tam hoàng tử thân là hoàng tộc Đại Tề lại nhiều lần đến Tây Sở, bởi vì có một bí mật rất lớn,…” Nói đến đây ta hơi ngừng lại. Bởi vì ta còn chưa nghĩ ra, phải bịa ra chuyện gì tích gì mới có thể lừa được nàng đây?

Ta đảo mắt nhìn quanh, rồi đảo một lượt qua Tiểu Lan và Đại Lan, nói: “Nói ra cũng không sao, chẳng qua là, Mẫu tiểu thư không sợ tin tức bị tiết lộ ra ngoài sao?”

Mẫu Phượng Thấm cười lạnh một tiếng, nói: “Bọn họ đều là tâm phúc của ta. Ngươi có gì muốn nói cứ nói thẳng đừng ngại. Chỉ sợ rằng, ngươi nói cũng không được gì…”

Ta nói: “Không biết Mẫu tiểu thư có biết hay không. Tam hoàng tử có xếp đặt mật thám vào phủ của Chiêu Nguyệt công chúa?”

Mẫu Phượng Thấm gật gật đầu. Nàng đương nhiên biết, bằng không, nàng làm sao biết được nhất cử nhất động của ta?

Ta nói: “Chiêu Nguyệt công chúa vốn không phải là một công chúa ham thích quyền lực, ảnh hưởng trong triều cũng không lớn. Nhưng Nhàn Phi nương nương và Tam hoàng tử lại tranh nhau cài mật thám vào phủ công chúa của nàng, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ Mẫu tiểu thư cũng chưa từng hoài nghi sao?”

Mẫu Phượng Thấm nghe xong, trầm mặc không nói. Ta biết, nàng như vậy là đã có chút động tâm rồi. Ta lại thở dài một hơi, nói: “Kỳ thật, ta cũng chỉ ngẫu nhiên biết được mà thôi. Hóa ra, có người nghe đồn, trong phủ công chúa có liên quan đến một việc vô cùng bí mật. Mà bí mật này trên có thể khuynh quốc, nắm giữ thiên hạ, dưới có thể làm cho người ta phú khả địch quốc (có tài lực ngang một quốc gia)…”

Mẫu Phượng Thấm nghe xong, cười lạnh nói: “Ngươi cũng đừng nói cho ta biết, bí mật liên quan đến phủ công chúa là Thần cung nha?”

Trong lòng ta cả kinh. Thần cung, ta lại nghe được cái tên này thêm một lần nữa. Đầu tiên là từ miệng của tiểu muội muội mù lòa kia. Nói thật, ta không tin tưởng lắm vào lời nói của tiểu muội muội kia. Quan trọng chính là nàng là người mà Lâm Thụy cố ý an bài để xuất hiện bên cạnh ta. Ta vốn nghĩ bịa ta một cái bảo tàng linh tinh gì đó để lừa đảo Mẫu Phượng Thấm, nhưng không thể tưởng được, còn chưa nói được vài câu, nàng đã tự động nói ra Thần cung. Chẳng lẽ, thật sự có một Thần cung bí mật?

Vẻ kinh ngạc trên mặt ta cực kỳ giống kiểu biểu tình ‘Ngươi làm sao đoán được’, trong miệng lại nói: “Chuyện này, nô tỳ cũng không biết rõ lắm đâu. Chẳng qua là lúc Nhàn Phi nương nương qua đời cũng tín nhiệm nô tỳ, đưa cho nô tỳ một cái bản đồ, còn mơ hồ nhắc đến một nơi cực kỳ trọng yếu. Mẫu tiểu thư, ngươi biết đó, nô tỳ địa vị hèn mọn, lại nhiều chuyện. Nhàn Phi nương nương cũng sẽ không nói nhiều cho nô tỳ biết đâu…”

Xem ra, nàng hiển nhiên biết chuyện ta thân là nữ quan bên cạnh Nhàn Phi nương nương. Trên mặt mặc dù thần sắc bất động, nhưng ánh mắt lại hiển nhiên nói rằng nàng đã bị thuyết phục.

Ta nói tiếp: “Gia đình nô tỳ có tiếng là học giỏi ngọn nguồn, hiểu được chút ít về cơ quan ám khí. Tuyên Vương và Tam hoàng tử điều tra rất rõ ràng, cho nên, ba lần bốn lượt muốn nô tỳ giúp hỗ trợ bọn hắn. Bản tính nô tỳ ưa nhàn tản, vốn không thích để ý đến. Nhưng bạn tốt của nô tỳ lại bị giữ tại Đại Tề, vì vậy mà nô tỳ mới bất đắc dĩ phải đến Đại Tề…”

Mẫu Phượng Thấm nửa tin nửa ngờ. Nếu đâm ta một đao, xui sao lại làm lỡ việc của hai vương gia, e rằng hai vị vương gia đều sẽ không tha thứ cho nàng. Ta dùng ánh mắt quét qua phía Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ. Có vẻ như hai người họ vẫn đang phải khổ chiến. Ta kéo dài thời gian lâu như vậy mà vẫn không thấy hai người họ lao ra đây ôm chặt. Xem ra, tình hình quá khó khăn…

Nàng vốn đã tin tưởng, nhìn thấy thần thái của ta lại cười nói: “Giả tiểu thư không cần đợi. Hai người bọn họ không đến đây được đâu. Mười tám vị La Hán chùa Thiếu Lâm cũng phải thua dưới trận này. Hai vị bằng hữu của Giả tiểu thư chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả họ hay sao?

Ta thầm than, không tốt rồi, bị nàng nhìn ra manh mối ta muốn chạy trốn. Ta cười nói: “Mẫu tiểu thư, nô tỳ vốn cũng không có oán cừu gì với ngài. Tội tình gì phải kéo binh đến nháo loạn như vậy? Sao không kêu thủ hạ của ngươi buông tha tính mạng của hai người bạn của ta đi. Có vấn đề gì mà không thể thương lượng được đâu?”

Mẫu Phượng Thấm cười cười nói: “Chỉ cần Giả tiểu thư nói hai vị bằng hữu của người buông tay chịu trói thì bọn họ sẽ dừng tay.”

Ta cười, từ trong lòng ngực lấy ra một cuộn giấy, nói: “Không biết tấm bản đồ của Nhàn Phi nương nương này có thể đổi được tính mạng của bọn hắn hay không?”

Mẫu Phượng Thấm ngắm nghía tấm bản đồ trong tay ta. Nếu nàng còn có nghi vấn gì, có lẽ, trong giờ khắc này cũng đã muốn động tâm rồi…

Ta nhìn nhìn nàng, nói: “Có vẻ như Mẫu tiểu thư không đồng ý với điều kiện này. Nô tỳ bỏ mạng vào lúc này…”

Ta lại lấy từ trong ngực ra một que diêm, tiện tay nhoáng lên một cái, dùng miệng thổi thôi. Que diêm được châm lên, ta đặt tờ giấy lên trước đầu que diêm. Ngọn lửa liếm trang giấy, bốc cháy lên. Mẫu Phượng Thấm rốt cuộc cũng lộ vẻ ham thích, kêu to: “Dừng tay…”

Tiểu Lan và Đại Lan vội vàng xông lên. Một người đoạt tờ giấy trong tay ta, một người đoạt diêm. Lại nghe được những tiếng kêu thảm thiết liên tục. Tiểu Lan và Đại Lan lần lượt đều đã trúng độc, ngã xuống đất…

Nơi tay ta lấy ra, không phải là nơi cất giấu tấm bản đồ kia, nhưng hiển lộ ra ngoài, cũng rất giống tấm bản đồ đó…

Chuyện này cũng không nên trách ta. Đây là các ngươi xông lên tự mình nguyện ý trúng độc. Ta cũng đâu có kêu các ngươi lên cướp tờ giấy này, đúng không? Cũng không chịu nhìn xem giấy này là giấy gì mà đã chạy đến cướp rồi. Trên đó có viết chữ hay không, các ngươi cũng còn chưa kịp làm rõ kìa mà.

Về phần cái que diêm kia, mở ra nhoáng một cái đã có thể đốt cháy được, đó chính là bài học ta đúc rút được sau khi trải qua vô số cảnh tối lửa tắt đèn vô cùng thê thảm ở cổ đại mà chế được. Bên trong cũng bỏ thêm nhiên liệu gặp không khí có thể tự cháy.

Chỉ có điều, xem ra Mẫu Phượng Thấm cũng học được mấy chiêu khoa tay múa chân. Nàng nghiến răng nghiến lợi đuổi theo ta, thật giống như diều hâu tróc nã gà con vậy. Ta chạy, còn thường thường ném cho nàng cái ghế, hay đôi khi là cái chén cái đĩa. Nàng đã có hiểu biết về bản lĩnh hạ độc của ta nên không dám tiếp cận quá mức, cũng không dám lấy tay đón tiếp mấy thứ ta ném qua. Vì vậy mà khiến ta trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cũng không có gì nguy hiểm. Ta càng chạy càng ra đến gần cạnh cửa, muốn nhân cơ hội mà chạy thoát. Mẫu Phượng Thấm nhìn thấy được dụng tâm của ta, hét to: “Bỏ qua hai người đó đi, bắt người này trước đã…”

Ta vừa thấy, thầm than không tốt rồi. Nàng muốn gọi đám người đang vây công Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ quay đầu lại vây công ta đây mà.

Nhưng điều kỳ quái chính là, đám người kia dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục cùng Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ triền đấu. Ta hiểu được. Nhóm người này võ công mặc dù cao, nhưng Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ, sau khi lần lượt trải qua những kỳ ngộ, công lực tăng tiến rất mau, có lẽ cũng tương đương với nhóm người có thể đánh bại mười tám vị La Hán chùa Thiếu Lâm này. Ai cũng không đánh thắng được ai. Đám người kia thoát thân không được, mà Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ xem ra cũng khó mà đi ra được…

Ta thừa dịp nàng đang ngẩn người ra, vùng mạnh chân chạy ra ngoài cửa.

Mẫu Phượng Thấm vội đuổi ra đến ngoài cửa. Nào biết đâu rằng, ta đã biết mất vào không khí rồi, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Nàng vội vã tiếp tục đuổi theo ra ngoài.

Từ sau một giếng nước, ta đứng dậy, phủi bụi đất trên người, thì thào nói: “cũng may là thân hình ta nhỏ gầy. Giếng nước này cũng chỉ có thể che khuất được một người mà thôi…”

Ta quay trở vào trong viện. Mấy hắc y nhân kia đang triền đấu với Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử. Hai bên đều chiến đấu rất hăng hái, có vẻ như đều mất không ít khí lực. Ta quát to một tiếng: “Tiểu Phúc Tử, Từ Đồ, ngưng thở đi, độc dược đến đây…”

Phấn này là chính là số bụi đất ta bốc được ở bên cạnh giếng, cũng không hề thêm chút độc dược nào. Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ phối hợp ăn ý, cũng biết rằng nếu ta muốn hạ độc thì sẽ không làm cái chuyện phô trương như vậy. Bọn họ không tránh phản công, còn đẩy mạnh thế công nhanh hơn, đánh về phái đám hắc y nhân…

Nói xong, ta giơ tay lên. Bụi mù đầy trời, rơi xuống chỗ bọn họ. Đám hắc y nhân mặc dù đang đánh nhau với người ta nhưng tai thính mắt tinh, đã sớm nghe thấy tình cảnh ta bất động thanh sắc phóng độc hạ gục Tiểu Lan và Đại Lan. Trong đầu nếu nói không hoảng hốt thì chỉ là giả dối mà thôi. Bọn họ rõ ràng ngẩn ra, tay chân không tự chủ được chậm hẳn mấy nhịp. Có một người còn muốn tìm chỗ mà trốn nữa, rõ ràng hết nhìn đông lại nhìn sang tây. Lưới trận như mạng nhện dày đặc này bị mở ra một lỗ hổng. Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ nhân cơ hội nhảy ra khỏi vòng chiến. Mỗi người một tay lôi ta chạy vội ra khỏi viện. Thời điểm bay giữa không trung, ta trông thấy Mẫu Phượng Thấm đang hổn hển từ bên ngoài chạy lại. Nghĩ rằng, mỹ nhân như ngọc, những lời này tả thật không sai. Ngay cả bão nổi mà vẫn còn đẹp như vậy…

Ta nghe thấy Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ bên cạnh đang thở mạnh như gió đập tường này. Biết hai người bọn họ hiện đã mệt muốn lả người rồi. Ta nghĩ, phải tìm được một chỗ tránh đi mới được. Binh đoàn của Mẫu Phượng Thấm e rằng sẽ đuổi theo rất nhanh.

Ánh mắt ta thoáng nhìn, thấy được một chỗ. Mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, bất kể là Tây Sở hay Đại Tề, nơi trốn tránh tốt nhất, phải là kỹ viện. Chính là kỹ viện, nơi dung nạp tam giáo cửu lưu*, nơi bọn lưu manh du côn tụ tập.

(*Tam giáo cửu lưu: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và chín học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội)

Mấy nữ tử phong tư quyến rũ đứng ở lầu hai, chiếc khăn thơm trong tay phất phơ, chiêu gọi khách nhân như từ trước đến nay…

Ta nói: “Tiểu Phúc Tử, nhanh lên chút nữ, đến đó đi…”

Tú bà hùng hùng hổ hổ nghênh tiến, chuẩn bị đuổi chúng ta ra khỏi cửa. Ta giơ giơ tấm ngân phiếu trong tay lên, nói: “Ngươi muốn chê hơn một ngàn lượng vàng hay sao?”