Thệ Bất Vi Phi

Chương 105: Nghi hoặc



Edit: Ckun

Beta: Docke

Nhìn bức họa này, trên mặt Tư Đồ sớm đã lộ ra thần sắc kinh nghi không xác định nổi. Người trong tranh có đến bảy tám phần giống với Tần Thập Nhất, nhưng còn hơn hẳn về phần linh hoạt kỳ ảo và sự tự tin. Mỹ nhân được vẽ sống động đến nỗi như muốn từ trong tranh bước ra. Ta nghĩ, người vẽ nên bức họa này nhất định phải rút hết toàn bộ tâm tình, sự tập trung cùng tài năng mà vẽ nó.

Ta đưa ánh mắt nhìn xuống phần lạc khoản* liền phát hiện, chỗ lẽ ra phải là lạc khoản, lại chỉ là một phần trống rỗng.

(*Lạc khoản: một phần trên bức thư pháp hay tranh vẽ đề tên, tên hiệu, ngày tháng, lời giải thích về tác phẩm, thơ văn,… đồng thời có đóng ấn chương, thường là ở góc phía dưới hoặc hàng cuối.)

Ta cầm bức họa lên, soi dưới ngọn đèn cẩn thận xem xét. Ngọn đèn xuyên thấu qua trang giấy, ta rõ ràng phát hiện phần lạc khoản của bức họa đã được phủ thuốc màu dày thành một tầng. Thực hiển nhiên, có người đã dùng thuốc màu có cùng màu sắc với nền tranh để che đậy phần lạc khoản. Điều này lại càng làm cho lòng hiếu kì của ta trỗi dậy.

Ta nghĩ ngợi một hồi rồi kêu Tiểu Phúc Tử lấy một chậu nước đến. Ta dùng bút lông chấm nước, nhẹ nhàng chà lên chỗ lạc khoản, màu phủ chậm rãi trôi đi, rốt cục làm lộ ra phần chữ bên dưới bức họa…

“Trúc Phong cư sĩ? Người này là ai? Vì sao một cái tên không hề nổi tiếng lại bị che dấu kĩ càng như vậy? Ta thì thào nói…

Tiểu Phúc Tử nhắc nhở ta: “Nhìn kìa, góc kia còn bảo lưu phần dấu gốc của ấn đóng kìa…”

Phần bùn đỏ in dấu ấn lộ ra, đáng tiếc chính là, thể chữ mơ hồ, chỉ nhìn thấy hai chữ cuối cùng, ‘Bảo ấn’. Hiện mà cũng như không, tất cả các loại dấu ấn gần như cái nào mà chẳng có hai chữ này. Ta thất vọng thở dài một hơi. Tư Đồ đến gần bức họa, nét nghi ngờ trên mặt càng sâu, cứ như thân nhân chín đời nào đó vừa thức tỉnh trong trí nhớ nàng vậy. Tuy ta biết là chuyện gì nhưng cũng không thể trông cậy vào nàng có thể nhớ ra được cái gì. Theo như ta biết, từ lúc nàng biết ghi nhớ tới giờ chưa từng được nhìn thấy mẫu thân. Dù cho bức họa này có giống nàng như thế nào đi nữa thì cũng có thể chứng minh được điều gì chứ?

Quả nhiên, Tư Đồ nhìn bức chân dung hồi lâu cũng chẳng thấy được gì. Nàng nói: “Chẳng lẽ, manh mối tới chỗ này liền đứt đoạn?”

Ta nhẹ nhàng nói: “Không cần sốt ruột, không đứt được đâu…”

Tư Đồ nghi hoặc nhìn ta. Ta lại không nói gì. Người ta nhọc lòng như thế đem chúng ta lưu lại, rồi cho người hấp dẫn, giấu diếm chân tướng trước mặt chúng ta, khiến chúng ta phải đi tìm hiểu. Thế thì sao lại có thể để manh mối khinh địch như vậy đứt đoạn cho được?

Tiểu Phúc Tử nói: “Nếu vậy, có phải lại bắt ta đi tra nữa hay không?”

Ta cười nói: “Không cần, chúng ta chỉ cần ở trong phòng ngồi chờ là được…”

Có nhiều ánh mắt giám thị, quan sát nhất cử nhất động của chúng ta như vậy, không bằng chúng ta cứ lười nhác trốn tránh, để người ta tìm đến cửa đi. Mấy nhà hương dân, hàng xóm bên cạnh chúng ta, hiếm khi thấy đi làm ăn kiếm sống, lại rảnh rỗi không có việc gì làm cứ lảng vảng chung quanh phòng ta ở. Mấy ngày nay, các ngươi có thể nghỉ ngơi một chút rồi…

Ba ngày này, ba người chúng ta thực sự không hề ra khỏi phòng. Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ tiếp tục luận bàn võ công tại phòng. Tư Đồ có muốn đi ra cũng không ra được, bởi vì nàng vừa ra khỏi phòng ta liền bắt nàng đeo bộ râu dài kia lên, khiến cho nàng hứng thú rã rời, đành phải cùng Tiểu Phúc Tử ở trong phòng dùng châm chọc đấu với chỉ chích, ngươi dùng cước thì ta dùng chân.

Chỉ có điều, đồ gia dụng gia cụ trong nhà mà Tuyên Vương đưa tới cũng thật sự không tồi. Bị bọn họ đá vô số cái mà vẫn chắc chắn như trước, thật không thể so với trước kia một đá liền loạn. Ngoại trừ âm thanh có chút ầm ĩ ra thì hết thảy đều rất bình tĩnh, tựa như sự yên ả trước cơn giông bão vậy.

Ngay cả Tần Thập Nhất cũng không có tới quấy rầy chúng ta, phỏng chừng hắn còn đang cẩn thận nghiên cứu mấy tấm bia đá kia.

Khó có được mấy ngày rảnh rỗi, ta tranh thủ thời gian mang bản ‘Tiếng đàn cổ vận’ kia ra xem lại. Quyển sách này càng ngày càng hấp dẫn ta. Tuy rằng bên trong cũng có chỗ không rõ, nhưng rất hiển nhiên là nó thật sự bao hàm rất nhiều tri thức hiện đại.

Màn đêm buông xuống, lại là một ngày vô sự. Tiểu Phúc Tử đang chuẩn bị đóng cửa viện, bóng dáng lại đột biến, phi thẳng đến chỗ ta đang ngồi. Xem tư thế kia, làm như muốn nhảy ào vào lòng ta vậy. Ta kinh hãi nghĩ, Tiểu Phúc Tử, ngươi làm sao vậy, phát dương hay là nổi điên vậy?

Hắn lại nhấn ta một cái, lôi cả hai ngã ầm xuống đất, hại ta bị đập đầu đau điếng. Chỉ nghe bên tai nổi lên tiếng rít, píu píu píu, mấy mũi tên đầu bọc đinh dài cắm phập xuống nền đá dưới đất trước mặt chúng ta, thọc sâu vào trong nền gạch. Tiểu Phúc Tử nói: “Có người đến…”

Đến lúc này, ta đương nhiên biết là có người đến. Chỉ nghe thấy bên ngoài liên tiếp vang lên những tiếng đinh đinh đang đang. Tư Đồ tay cầm một thanh trường kiếm không biết lôi từ đâu ra, đang giao chiến với mấy hắc y nhân, càng đấu càng hăng. Ta bị Tiểu Phúc Tử áp trên mặt đất, không thể nhúc nhích, dư quang nơi nơi. Ta nhìn ra được, tình huống đối với Tư Đồ không quá thuận lợi. Những người đó võ công thần kỳ cao.

Ta nói: “Tiểu Phúc Tử, ngươi cứ đè ta như vậy, ta không bị nghẹn chết mới lạ đó…”

Tiểu Phúc Tử vội buông ta ra, ngượng ngùng nói: “Ngươi cẩn thận một chút, ta đi giúp Tư Đồ tiểu thư…”

Ta liên tục gật đầu. Thân hình Tiểu Phúc Tử bay lên, tấn công thẳng vào chiến cuộc. Ta lại thấy được trận thế kỳ lạ kia. Lúc Đại tướng quân gặp chuyện trong buổi tiệc rượu, hay lúc ra khỏi hoàng cung Tây Sở, ta đều thấy được trận thế này. Trong hai lần nhìn thấy nó, một lần là phụ thân lui địch, một lần là Thanh Loan lui địch. Nhưng theo ta thấy, trận thế lần sau mạnh hơn lần trước rất nhiều. Lúc này đây, thế công của nó còn mạnh hơn so với cả hai lần trước. Mấy người vây đánh Thanh Loan lần trước, võ công còn chưa cao như vậy. Nhưng bây giờ thì khác, số người hôm nay đến đây đều là cao thủ võ công. Nếu đơn đả độc đấu (một chọi một), Tiểu Phúc Tử có thể thắng được bọn họ, nhưng cũng không phải là dư sức lắm. Nhưng hôm nay, trận thế vừa mở ra, Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ lập tức bị cuốn vào trong đó. Ta nhìn ra được, hai người bọn họ đang phải chống đỡ rất khổ sở…

Ta cứng đầu chậm rãi di chuyển, trốn vào chỗ tối, thầm nghĩ. Nếu như mục tiêu của đối phương là ta, e rằng còn có phần sau nữa, tìm được một chỗ nấp đi thì mới ổn. Ta không hỗ trợ gì được cho người ta thì thôi, cũng không thể trở thành gánh nặng được, đúng không?

Nhưng trong nhà chính không có chỗ nào trống để mà trốn, nhìn trái nhìn phải cũng chẳng tìm nổi một chỗ ẩn thân. Góc tường cũng có hai cái hang chuột, nhưng đoán chừng ta cũng không dám đi vào đâu…

Đang lúc ta đang giương mắt tứ phía tìm chỗ trốn, cửa viện lại nhẹ nhàng bị hai đôi hài mềm mại đẩy ra. Cánh tay nhỏ bé tuyết trắng đẩy cửa viện mà cứ như hái hoa vậy. Trong tiếng đánh nhau binh bang lách cách, hai đôi hài mềm mại đó lại có vẻ xinh đẹp như vậy, yên tĩnh như vậy. Một trái một phải, hai người mặc trang phục nha hoàn đi trước dẫn đường. Một mỹ nhân đẹp như ngọc, thơm như hoa bước vào. Nàng đứng ở cửa viện lẳng lặng nhìn ta, trông như một bông hồng nở rộ. Đó chính là Mẫu Phượng Thấm. Hai nha hoàn kia ta cũng quen thuộc, một người là Tiểu Lan, một người là Đại Lan…

Ánh mắt nàng có vẻ thách thức, có vẻ hận lại tựa như vui mừng. Ta nghĩ, ta cùng nàng hình như không có thù hận gì, vì sao nàng dẫn người đến đuổi giết ta? Chẳng qua cũng chỉ nói mấy câu lừa dối gạt nàng mà thôi, nàng có cần tung ra số vốn lớn như vậy để đuổi giết ta không? Hơn nữa, lúc ta đoán chữ giúp nàng, không phải đã nói chuyện rất rõ ràng, tin thì có, không tin thì không có rồi sao? Vì sao nàng lại suy nghĩ không thông như vậy? Vì cái gì mà đến đuổi giết ta?

Nàng khẽ cười nói: “Vị này, phải chăng chính là Giả Tuệ Như tiểu thư từ Tây Sở tới?”

Ta nhìn quanh, hỏi: “Vị tiểu thư này, ngài hỏi ai vậy?”

Nàng che miệng cười khẽ: “Ta nên gọi ngài là Lưu Vân tiên sinh hay là Giả tiểu thư đây?” Nàng cười đến cả người lắc lư, làm như đang vui mừng khôn xiết vậy. Ta nhìn mà hoa mắt thất thần, thật sự nàng không phải là chỉ đẹp bình thường thôi đâu.

Ta hiện giờ đã dịch dung thành bộ dáng khác, so với lúc giả trang thành Lưu Vân sư phó khác biệt rất lớn, nhưng bị nàng một câu nói ra, thật là dọa ta muốn sốc. Điều càng khiến ta kỳ quái chính là, khắp phòng đang đánh nhau lợi hại như vậy, vì sao đám mật thám hàng xóm còn chưa đến xem xét một chút nhỉ?

Ta nói: “Vị tiểu thư này, thảo dân luôn luôn an phận thủ thường, không biết vì sao lại đắc tội tiểu thư khiến ngài phái người đến đuổi giết? Hai người ngài vừa nói kia, thảo dân đều chưa nghe nói qua…” Ta dùng lời lẽ thăm dò, xem nàng rốt cuộc muốn như thế nào…