Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 67: Một mình sao chơi được.



Khương Tình im lặng nhìn cô gái nhỏ mặt như khổ qua gọi điện thoại, lòng cảm thán cô mất đi một người bạn vẫn có thể kiếm được một người bạn khác, xem chừng còn thật lòng đối đãi với cô hơn Ninh Tố Ngọc. Nhưng quả thật hắn từng có cảm giác cô với Ninh Tố Ngọc cũng không giống bạn thân cho lắm.

"Vừa đi vừa nói. Muỗi."

Hắn nói xong liền nắm tay cô kéo đi về phía trước.

Thịnh Nhan Tuyền cũng để cho hắn kéo. Dù sao cũng không ảnh hưởng cô nói chuyện điện thoại. Quan trọng nhất là lúc này trời tối, cô không sợ bị người ta thấy.

Nhưng bất chi bất giác hai người đã thành nắm tay nhau cả đoạn đường.

"Alo..."

"Cậu còn biết gọi về hả?? Chết ở đâu rồi!?"

Quả nhiên liền bị chửi.

"Minh Kiều này, có lẽ tối nay mình không về đâu."

Cô dè dặt nói, ánh mắt hơi liếc sang người bên cạnh. Lúc chạm với ánh mắt của thầy ấy cô còn thuận tiện hung dữ trừng một cái: Đều tại thầy!

Khương Tình chỉ cười.

Còn Minh Kiều ở bên kia vừa nghe cô nói đã hô lên: "Đệt! Cậu bị bắt cóc rồi hả!?"

"..."

Thịnh Nhan Tuyền thở dài: "Cậu bổ não vừa thôi."

"Cậu còn dám nói bà!"

"Được được, cậu nói đúng, mình bị bắt cóc rồi đó!"

"Đệt! Bà chỉ nói đùa thôi!"

"Tóm lại là đêm nay mình không về được đâu."

Khương Tình xem phương thức ở chung của ai người mà câm nín. Bảo sao hắn lại cảm thấy cô gái nhỏ này có vẻ hoạt bát hơn. Bởi có một người chuyên tấu hài như vậy ở bên cạnh thì cô làm sao mà yên tĩnh được.

"Thầy cậu bắt cóc cậu hả?"

Khương Tình nghe thấy lời này liền nhướng mày nhìn cô gái nhỏ. Vậy mà còn nói cho bạn cô biết, xem ra quan hệ của hai người thật sự rất tốt.

"Cậu nói đúng."

Thịnh Nhan Tuyền lại không để ý đến hắn, chỉ thở dài bất lực.

"Chúc cậu sống sót nguyên vẹn trở về."

"Cậu phải nói cậu sẽ lập tức chạy đến giải cứu mình chứ!" Thịnh Nhan Tuyền giả bộ không thể tin được kinh hô lên.

Người bên kia vẫn rất thản nhiên: "Chúng ta vẫn nên có phúc cùng hưởng có họa mạnh ai nấy chạy đi."

"Cậu thật là bạn tốt của mình."

"Cậu biết là được rồi."

"Được rồi, mình cúp đây."

"Tự cậu chú ý chút đi."

"Cậu đúng là khẩu thị tâm phi."

"Cậu thật khó hầu hạ."



"Mình cúp, ở nhà nhớ đóng cửa nẻo cẩn thận. Mình không muốn hôm sau trở về cậu lại biến mất đâu."

"Biết, cậu giống mẹ mình quá."

Thịnh Nhan Tuyền còn chưa nói lại cô nàng đã cúp luôn rồi. Cô bắt đắc dĩ đem điện thoại nhét vào túi, lại vô tình loáng thoáng nghe thấy tiếng cười trầm thấp bên cạnh liền quay sang. Vừa kịp nhìn thấy nụ cười của thầy, cô liền hỏi: "Thầy cười gì vậy?"

"Cuộc sống đại học của em vẫn rất sinh động."

Khương Tình nhẹ giọng cảm thán.

"Không phải đâu, em và Minh Kiều đã làm bạn nhau gần năm năm rồi. Nếu thầy cùng ăn cùng ngủ cùng trò chuyện cùng chia sẻ những bí mật với một người thời gian lâu cũng sẽ như vậy thôi."

Quả thật là vậy. Ở chung với biết tính nhau, tật xấu gì cũng biết hết.

Khương Tình không nói, xem như đồng tình.

"Ngày mai mấy giờ em cần có ở trường?"

Hắn hỏi.

"Ba..."

Thịnh Nhan Tuyền không kịp phòng bị theo bản năng trả lời nhưng chỉ nói được một chữ cô đã phản ứng lại mà ngậm miệng. Nhưng nhiêu đó cũng đủ cho người bên cạnh hiểu rõ rồi.

"Tôi biết rồi."

Thịnh Nhan Tuyền cuống: "Em đã nói gì đâu!"

Chết mất! Cô sợ ở càng lâu với người này cùng một chỗ cô sẽ không có mạng mà về á!

Khương Tình làm như không nghe thấy.

Thịnh Nhan Tuyền giậm chân, thật muốn tát chết mình ghê.

"Em sợ gì chứ. Không phải những người yêu nhau thường thích cả ngày quấn chung một chỗ hay sao?"

"Nếu thầy bình thường một chút em sẽ không có ý kiến!!"

Cô tức điên.

"Tôi có chỗ nào không bình thường?"

"Thầy tự mình hiểu đi!"

Cái chuyện đó cô đâu có ngu mà nói ra.

"Tôi thấy tôi rất bình thường, còn phải giữ vững phong độ."

"Thầy tự chơi một mình đi!"

"Một mình sao chơi được."

"Thầy đàng hoàng chút được không!!!"

"Ha ha..."

Thịnh Nhan Tuyền bất lực thở hổn hển trừng mắt nhìn cái người đàn ông thiếu đứng đắn này. Vậy mà lại bị dáng vẻ cười đến giống như hồ ly tinh hại người của thầy chọc cho lúng túng rời mắt đi.

Haizz... Người này cô đấu không lại.

Hai người lại đi một vòng rồi lái xe trở về.

Về được đến nhà thì đã là gần chín giờ.



"Em tắm trước đi, mặc cái này."

Hắn đưa cho cô một chiếc áo thun.

"Sao chỉ có áo thôi!?"

Cô không chịu. Ít nhiều gì có thêm một lớp phòng bị cô mới yên tâm mà ngủ được.

Khương Tình sâu kín nhìn cô một cái. Nhìn đến Thịnh Nhan Tuyền lạnh hết cả người hắn mới dời mắt đi, lại từ trong tủ quần áo lấy ra một cái quần tà lỏn có dây buộc.

"Được chưa?"

Thầy còn dám hỏi em!

Nếu không phải thầy không cho em về thì mắc gì cần thầy phí công tìm đồ cho em chứ!

Cô có vạn vạn lời muốn trào phúng vào mặt thầy ấy mà không nói được, chỉ biết hậm hực giật lấy đồ đi vào nhà tắm.

Nhưng vừa đến cửa phòng cô đã nhớ ra một chuyện liền nói: "Thầy ra ngoài, em tắm xong thầy mới được vô!"

Cô quay ngược lại, đẩy thầy ấy ra ngoài. Nghiễm nhiên đã xem đây là phòng mình.

Khương Tình bị cô đẩy mà chỉ biết cười.

Cạch.

Thịnh Nhan Tuyền thở phào nhìn cửa phòng đóng lại kín kẽ, lúc này mới thỏa mãn đi vào nhà tắm.

Khương Tình đứng bên ngoài cửa cười một hồi rồi mới đi xuống lầu.

Thịnh Nhan Tuyền ở đến cũng có thể xem là quen thuộc, cô quyết định hưởng thụ khoái cảm được tắm trong bồn, lăn qua lăn lại đủ rồi cô mới chịu đứng lên. Sau khi mặc quần áo, thổi thổi tóc khô rồi cô mới đi ra.

Cái áo kia của thầy quả thật là lớn, cô mặc liền trực tiếp dài quá mông. Quần cũng rộng thùng thình, nhưng có còn hơn không.

"Xong rồi?"

Khương Tình ở bên dưới nghe thấy động tĩnh liền hỏi.

"Vâng."

Cô đáp lại.

"Quần áo đâu, tôi đem đi giặt."

Hắn vừa nói vừa đứng dậy.

"Bên trong nhà tắm."

Cô nói vừa ngồi xuống ghế sofa, cầm quyển sách hắn vừa mới thả xuống lên.

Khương Tình không nói tiếng nào đi lên lầu.

Thịnh Nhan Tuyền ở dưới lầu hồi lâu không nghe thấy động tĩnh gì thì cũng không để ý. Cô nằm trên ghế đọc sách một hồi lại quên mất thời gian. Cho đến khi đỉnh đầu bị bóng tối che khuất cô mới giật mình lật người lại. Kết quả tự làm bản thân hoảng hốt vì tình cảnh của mình lúc này.

Cô không chút nghĩ ngợi liền duỗi tay ra chống giữa hai người, không để cho thân hình cao lớn đầy áp lực của đối phương ép xuống vừa luống cuống hô lên: "Thầy đừng!"

Thế mà thầy ấy vẫn cứ áp tới, còn nhanh như chóp túm lấy hai tay cô nâng lên đỉnh đầu rồi mạnh mẽ ép xuống.

"Thầy! A..."

Miệng cô bị lấp kín. Đôi mắt theo thời gian dần dâng lên hơi nước.

Thời điểm áo bị vén lên cô hơi mở mắt, vô thức giãy giụa nhưng chẳng hề làm nên hiệu quả gì, lại thành khơi dậy ý thức chinh phục của người đàn ông. Hắn dễ dàng đem quần cô lột bỏ, tựa như ban đầu hắn vốn không hề có ý định đưa quần cho cô.