Thầy Giáo Thực Tập Đẹp Trai

Chương 12: Thả thính



Hoài Trông ngồi nhìn đồng hồ treo tường gắn ở phía trên tấm bảng, cảm thấy muốn gỡ nó xuống để kiểm tra: “Bé Thơ, cậu nói xem cái đồng hồ này có phải là bị hư rồi không? Nãy giờ mà chưa được năm phút nữa.”

Bé Thơ đang ngồi làm bài hăng say ở bên cạnh, cũng không thèm nhìn lên: “Chậm cái gì! Tớ còn chưa giải bài tập xong đây!”

“Hôm nay cậu toàn ngồi canh thời gian ra về không vậy Trông? Bình thường thấy cậu chăm chú học lắm mà. Học sinh ngoan giỏi ham học đã hết giờ còn muốn ở lại làm xong bài tập đi đâu mất rồi?”

Hoài Trông ném bút tới, Đức Hải nhanh chóng tránh được. Cậu nói: “Cậu lo làm bài đi, bớt trêu chọc tớ. Cẩn thận tớ không thèm chỉ bài cậu.” Thở dài một cái, quả là nói thời gian luôn trôi chậm với những ai đang chờ đợi.

Đức Hải nghe tới điểm này liền im miệng lại. Cậu cũng là sợ sau này không ai chỉ bài thì toi. Một lâu sau đó cậu quay sang Hoài Trông: “Cậu làm bài xong chưa?”

“Xong từ lâu rồi.”

“Vậy chỉ tớ bài này.”

Hoài Trông nhiệt tình hướng dẫn Đức Hải giải bài tập. Thỉnh thoảng còn nghe được tiếng Đức Hải nói: “Thì ra là làm như vậy!” Ánh mắt bừng sáng nhìn ánh bình minh.

Buổi học thêm hôm nay kết thúc đúng giờ. Các học sinh trải qua một ngày học tập vất vả đều lộ ra có chút mệt mỏi trên mặt. Tóc tai của các bạn nữ cũng đã rối bù. Ba người bọn họ cũng nhanh chóng rời khỏi lớp. Bé Thơ xoay xoay khớp cổ thư giãn gân cốt, Đức Hải cũng làm một số động tác thả lỏng, còn Hoài Trông thì tận lực dùng camera điện thoại làm gương, chỉnh chỉnh lại quần áo và đầu tóc. Mỗi lần gặp Phương Nam là cậu luôn chú ý đến vẻ bề ngoài của mình.

Bé Thơ lên tiếng trước: “Cậu đẹp trai rồi, không cần trau chuốt thêm nữa.”

“Cậu nói thật chứ?”

Bé Thơ gật đầu cũng không quan tâm nữa, nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi ăn chung đi.”

Đức Hải cũng nhiệt tình: “Đi ăn gì bây giờ? Tớ nghe nói có quán ăn mới mở ở đối diện trường, đồ ăn vừa ngon, vừa đa dạng lại vô cùng rẻ và hợp vệ sinh.”

“Cũng được, vậy đi thôi.” Thế mà Bé Thơ lại đồng ý làm cho Đức Hải cao hứng. Bình thường mỗi khi cậu đưa ra ý kiến gì cũng đều bị cô từ chối trực tiếp.

“Các cậu đi đi, tớ có hẹn rồi.”

Bé Thơ hỏi Hoài Trông: “Hẹn với ai?”

Vừa lúc ba người ra tới cổng, phía trước có một đám đông người đang vây quanh lại thành một cục, rất nháo nhào. Hoài Trông cũng đoán được người được chào đón nồng nhiệt đó là ai. Bọn học sinh cũng thật kì lạ, vừa nãy là một cái thây ma xanh xao, vậy mà vừa gặp trai đẹp lại tươi tắn như hoa mùa xuân. Bé Thơ và Đức Hải cũng vô cùng chú ý đến đám đông đó. Một giây sau họ càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy một người đang chạy xe lại gần phía họ. Người thanh niên đó không phải là thầy giáo thực tập đang hot mấy ngày nay sao?

“Chào nhóc.”

Hoài Trông mỉm cười: “Thầy đợi có lâu không ạ?” Cũng không quên quan sát Phương Nam. Người này càng nhìn càng bị thu hút, giống như mỗi lần gặp đều sẽ mang một nét đẹp khác.

“Anh cũng vừa mới đến thôi.” Anh cũng nhìn sang hai người đang ngây ngốc nhìn mình. Bé Thơ và Đức Hải lúng túng nhưng không quên lịch sự gật đầu chào Phương Nam. Phương Nam lịch sự chào lại.

Hoài Trông quay sang bọn họ: “Các cậu đi ăn đi. Hôm nay tớ có hẹn với thầy. Gặp lại sau nha.”

Cả hai thấy Phương Nam cũng không có ý định ở lại lâu nữa, chào Hoài Trông xong liền nhanh chóng rời khởi trong sự bất ngờ và khó hiểu. Giữa Hoài Trông và thầy ấy là mối quan hệ gì?

Phương Nam đưa nón bảo hiểm cho Hoài Trông: “Bạn nhóc à?”

Hoài Trông nhận lấy nón bảo hiểm: “Dạ. Học chung với lớp em.”

Phương Nam thấy Hoài Trông đang gặp chút vấn đề, đưa tay ra chủ động cài nón bảo hiểm lại cho cậu. Hoài Trông ngây người ra, quả tim lại đập thình thịch, một cảm giác kì lạ lại sôi trào trong cơ thể. Thích, rất thích. Trước giờ cậu chỉ thấy cảnh này trong phim, không ngờ đến lại xảy ra với chính mình. Ở đằng xa còn nghe được sự ganh tị khổng lồ của các nữ sinh.

Cậu trèo lên xe ngồi, Phương Nam hỏi: “Nhóc sẵn sàng chưa? Anh chạy đó.”

“Dạ rồi!”

Tiếng xe khởi động, nhào về phía trước thật mạnh. Hoài Trông không kịp chuẩn bị, ngã về đằng sau, nhưng phản xạ không điều kiện nhanh nên ôm được eo của Phương Nam. An toàn. Không bị té nhưng tinh thần có hơi hỗn loạn. Cậu thở phào nói với Phương Nam: “May quá, Nhém chút em té rồi.” Cũng không phải là đang tức giận, nhưng mà cậu đang cảm thấy hành động vừa rồi của Phương Nam cũng thật là không lịch thiệp.

Phương Nam nhìn Hoài Trông vẫn còn đang ôm eo mình, miệng nở nụ cười tà ác. Sau đó như mới vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, lái xe với tốc độ bình thường về phía trước.

Hoài Trông lấy lại bình tĩnh, hài lòng nói: “Thầy chạy như vậy mới an toàn. Em giao tính mạng của em cho thầy rồi.”

“Nhanh như thế anh đã có tính mạng của nhóc rồi sao? Nhưng mà anh muốn trái tim của nhóc hơn.”

Phương Nam thế mà lại nói ra câu đó. Cậu trách là trách như vậy nhưng bản thân lại không nhịn được mỉm cười. Sao giống như đang thả thính mình vậy?

Lúc này cậu mới ý thức được mình đang ôm lấy eo thầy ấy. Cậu vội vàng rút ra. Phương Nam nhăn mặt một cái, giọng nói kèm theo không hài lòng: “Sao thế? Chê eo anh à?”

Hoài Trông xấu hổ không trả lời. Phương Nam cũng không nhìn thấy mặt của cậu đã đỏ bừng lên. Hai người lúc trên xe trao đổi với nhau rất nhiều vấn đề, tùy thời đều là mỉm cười.

Rất nhanh đã tới nơi bà cụ ở. Hoài Trông chào hỏi, trò chuyện với bà, sau khi thấy sức khỏe bà cũng đã tốt hơn mới bớt lo lắng một chút.

Bà cụ ho một tiếng, mới hỏi: “Thằng Nam đâu rồi con?”

Hoài Trông lễ phép trả lời: “Dạ thầy ấy ngồi ở ngoài sân đó bà.”

“Con đem khoai lang bà nấu hồi chiều ra ngoài đó hai đứa ăn đi. Khoai này ngon lắm.”

“Dạ, cảm ơn bà nhiều ạ, con cũng thích ăn khoai lắm.”

Cậu mang theo một rổ khoai lang đi lại gần Phương Nam: “Ngoài đây gió mát thầy nhỉ?’

Phương Nam thấy Hoài Trông ra, phủi phủi bề mặt tấm vải đã trải ra dưới đất, bảo Hoài Trông ngồi xuống bên cạnh. Hoài Trông ngồi xuống, vừa nói vừa bóc vỏ một củ khoai: “Anh thường đến đây lắm sao? Nghe bà nhắc đến anh thân thiết như vậy.”

Phương Nam nhìn cậu, nheo mắt lại, không nói gì đi vào nhà. Thật nhanh sau đó trở ra, trên tay cầm theo chai dầu gió, cũng không nói gì mà trực tiếp thoa lên vết sưng đỏ trên cổ Hoài Trông, ngữ điệu vừa trách vừa lo lắng: “Mấy con muỗi chết tiệt.”

Hoài Trông mỉm cười: “Thầy đi chửi tụi nó làm chi, cũng chỉ có em với thầy nghe thôi.” Thầy ấy cũng trẻ con quá nhỉ?

“Nhóc phải cẩn thận chứ. Có muỗi thì phải đập, nếu không thì nói anh để anh đập giúp cho.” Phương Nam dùng đầu ngón tay có dính dầu chạm lên chóp mũi của Hoài Trông.

Hoài Trông cảm thấy cay cay ở sống mũi: “Thầy làm gì thế?!” Hành động và lời nói của anh ấy đúng là đối lập một trời một vực mà! Vốn là mình còn đang muốn cảm động.

“Ai bảo nhóc nói là giao tính mạng cho anh!”

“Cắn một chút cũng có sao đâu. Coi như là hiến máu từ thiện.”

“Không được!”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn lo lắng của anh ấy, Hoài Trông vừa cảm thấy lạ vì dù sao cũng là lần đầu nhìn thấy, vừa không muốn làm trái ý sợ thầy ấy giận thật: “Được được, em sẽ cẩn thận.” Cậu đưa củ khoai lang đã lột xong vỏ cho Phương Nam: “Thầy ăn đi! Ăn xong củ này em lột cho thầy củ khác. Tối nay em sẽ phục vụ thầy từ A đến Z.”

Thấy gương mặt Phương Nam như vậy, ý thức được, Hoài Trông vội vàng giải thích: “Không có ý gì đâu, thầy đừng hiểu lầm. Dù sao tay thầy cũng đã dính dầu rồi không tiện lột khoai. Coi như là có qua có lại, không ai nợ ai.”

Phương Nam cắn một miếng, vừa nhai vừa nói: “Nhưng anh chính là muốn hiểu nhầm.”

Hoài Trông ngượng chín mặt, vội vàng chuyển đề tài: “Chúng ta phải về rồi, còn để bà nghỉ ngơi.”

Đêm đã khuya, thành phố dần dần đi vào giấc ngủ. Chỉ có những khi như vậy mới thấy được một chút yên tĩnh, không có hối hả, không có bận rộn. Ai nấy cũng đều chìm trong mộng đẹp. Những con đường lấp lánh ánh đèn cũng được nghỉ ngơi, gió cũng khe khẽ thổi tránh phá giấc ngủ của cây cối. Ngồi sau lưng Phương Nam, trong lòng Hoài Trông có nuôi một cảm giác rất kì lạ, chỉ muốn con đường dài mãi, muốn chuyến xe không dừng bánh.

Đứng trước cổng nhà, Hoài Trông cởi nón bảo hiểm ra: “Cảm ơn thầy nhé, thầy về cẩn thận.”

Phương Nam quan sát căn nhà, sau đó nói: “Anh biết nhà em rồi, hôm nào có thể ghé chơi chứ?”

“Dạ được chứ, rất hân hạnh ạ.” Cậu vừa định vào nhà thì bị Phương Nam giữ lại: “Của nhóc đây.”

“Là gì thế thầy?”

“Tài liệu hôm trước thầy tặng.”

“Nhưng còn có mấy thứ khác…”

Phương Nam không đợi chờ bỏ hết tất cả vào cặp hình con rùa của Hoài Trông: “Anh đã cho rùa ăn xong rồi, không được trả lại.”

“Nhưng lỡ bị các bạn phát hiện thầy lấy quà họ tặng tặng lại cho em thì…”

“Thì kệ họ.”

“Xem ra sau này em sẽ được tặng quà dài dài nhỉ? Hì. Kệ, dù cách nào cũng được, em sẽ thay thầy dùng những món quà này ý nghĩa nhất có thể.”

Đợi sau khi thầy đã đi khỏi tầm mắt Hoài Trông mới vào nhà, tắm rửa, lần nữa nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì nhận được tin nhắn báo đã tới nhà của Phương Nam. Cậu mỉm cười, nhắn lại hai chữ ngủ ngon.

Thật ra cậu thực sự là mong Phương Nam sẽ ngủ ngon, chứ không có chúc cho có lệ như khi nhắn tin với những người khác.

Cậu vội vàng ngồi lên bàn học.